Hai mươi mốt năm về trước, không rõ nguyên nhân nào, linh khí xuất hiện.
Cuộc sống của con người cũng vì thế mà bắt đầu cải thiện hơn rất nhiều.
Từ cái ăn cái mặc, cho đến cái vui chơi giải trí.
Ngày ngày trôi qua, mọi thứ dần một tiến bộ hơn.
Nhưng đó chỉ mới là mặt sáng của vấn đề mà thôi.
Đi cùng với sự phát triển như vũ bão của khoa học công nghệ, là sự hình thành của các loại vũ khí mới tối tân.
Một khi vũ lực bắt đầu tập trung vào các quốc gia/thành phố lớn, thì các quốc gia/thành phố lớn khác cũng sẽ bắt đầu e ngại.
Để bảo vệ chính quê hương của mỗi người, để bảo vệ sự cân bằng mỏng manh về chênh lệch sức mạnh, các quốc gia nhỏ yếu hơn cũng không thể làm gì khác hơn là tham gia vào cuộc chạy đua sản xuất vũ trang linh khí này.
Dù sao, một quốc gia không đủ mạnh thì làm sao có thể chống lại sự xâm lược từ bên ngoài được chứ? Mà một quốc gia đủ mạnh, sao lại không muốn mình mạnh hơn được chứ? Ngoại trừ hai nơi có chiếm cũng như không như F và K, các quốc gia còn lại đều đâm đầu vào việc linh khí hóa quân sự.
Tất nhiên, khi các quốc gia/thành phố đã có lực lượng đạt đến mức nhất định, thì tình hình giữa các quốc gia cũng ngày càng căng thẳng.
Giữa tình hình căng thẳng đó, chiến tranh xảy ra cũng là một điều tất yếu.
Đây là một cuộc hỗn chiến, được trả bằng máu và nước mắt của hàng tỉ người.
Rất may, chiến tranh cũng không kéo dài một cách lộn xộn như vậy.
Nhận thấy tình hình không ổn, một liên minh gồm thành phố lớn và quốc gia được tạo ra với tên gọi là Liên minh Chiến Thắng với mục đích quét bay những kẻ chống đối.
Dưới sự hùng mạnh và vững chắc của liên minh, ngọn lửa của chiến tranh cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Một trật tự mới lại được lập ra.
Tất nhiên mọi chuyện cũng không dừng lại ngang mức đó, Liên minh vì sau khi chiến tranh kết thúc cảm thấy bản thân không còn thích hợp với tên gọi cũ nữa nên đã tự chọn ra một cái tên mới cho phù hợp với sự phát triển của thời đại.
Đó là Hội đồng Thế giới.
Đương nhiên, khi hòa bình quay trở lại, thì tình hình thế giới cũng bị thay đổi rất nhiều.
Nhưng đó cũng không phải là câu chuyện mà chúng ta phải quan tâm lắm.
Thứ mà chúng ta cần quan tâm hiện tại, là số phận của thế giới này sau khi đám quái vật được triệu hồi với số lượng lớn.
- --
Giờ chiều, tại phòng họp hội đồng của thành phố P.
Trong phòng họp hiện tại có hai người.
Đó là một người đàn ông đang ngái ngủ trong bộ đồ ngủ và một người phụ nữ với trang phục quân đội với một đống huy chương được đính lên.
- Cynthia, cô đã chuẩn bị chưa?
Nhìn Cynthia đi đi lại lại không ngừng nghỉ, người đàn ông lười biếng mặc đồ ngủ nằm lăn trên ghế liền hỏi thăm.
Dù sao chuyện kế tiếp cũng rất quan trọng với thế giới này.
- Thưa Ngài Park, tôi đã chuẩn bị.
Nắm chặt lại tập tài liệu trong, Cynthia liền cung kính đáp lại.
Tất nhiên là cô có lý do để cô phải tôn trọng người đàn ông kia đến như vậy.
Vì người đàn ông kia chính là chủ tịch của Thành Phố P.
Nói ra thì thật là lạ, tại sao một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, bộ dáng lúc nào nhếch nhác như vậy lại là chủ tịch của thành phố được?
Người như vậy, thật sự không có thể nhìn ra được khí chất lãnh đạo của ông ta được.
Nhất là trong cái thành phố ai cũng có tác phong nghiêm chỉnh với những bộ đồng phục, thì người này hoàn toàn là một kẻ lạc loài.
Nhưng mà đã là chủ tịch của một thành phố, thì sẽ không bao giờ là một người phàm được.
Đã từng có một thời, các chính sách của ông ta đã khiến thành phố từ bên rìa của vực thẳm liền vực dậy một cách hoành tráng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhưng vì hiện tại sổ sách công việc quá nhiều, khiến cho ông ta gần như không có thời gian nghỉ.
Cho nên sau một hồi lựa chọn thì cuối cùng thì ông ta lại chọn cách này.
Tất nhiên, vì là người đứng đầu một thành phố, đồng thời cũng từng là người đã cứu lấy thành phố nhiều lần.
Nên chẳng ai có đủ năng lực để khiển trách hoặc bãi bãi bỏ vị trí của ông ta cả.
Từ khi sinh ra đến giờ, Park chưa bao giờ là có sai!
- Ding dong!
Trong bầu không khí vội vàng, một tiếng chuông bắt đầu vang lên.
- Đến giờ rồi.
Từ tiếng đồng hồ quả lắc reo lên, Cynthia liền nhận ra cuộc họp chính thức bắt đầu.
Trên dãy ghế trống không của phòng họp, ảnh ảo ba chiều của từng vị lãnh đạo của các thành phố/quốc gia khác cũng dần dần hiện ra.
- Nói đi! Cynthia! Có chuyện gì mà cô cần phải tập hợp bọn tôi khẩn cấp vậy?
Đợi mọi người hiện lên hết xong, một vị lãnh đạo liền tức giận mà nói.
Từ hành động của hắn, cho thấy hắn còn chưa xỏ giày xong nữa.
- Rất xin lỗi, thưa ngài.
Nhận lấy lửa giận đùng đùng của lãnh đạo, Cynthia vẫn tiếp tục giữ vững phong thái của mình rồi nghiêm chỉnh nói:
- Hôm nay tôi xin có chuyện quan trọng cần phải báo cáo.
- Vậy hôm nay cô cần nói chuyện gì? Mà vụ việc tại thành phố F đi đến đâu rồi? Sao tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tập báo cáo nào vậy?
Nhìn thấy ghế lãnh đạo của F vẫn trống không, một vị lãnh đạo khác liền hỏi.
- Chuyện đó thì xin mọi người đợi chút.
Hiện tại thì Tôi xin phép bắt đầu bản báo cáo của mình trước.
Cynthia liền bắt đầu cầm lên tập tài liệu rồi nói:
- Đầu tiên, là về vụ xâm lược tại thành phố F.
Theo như thống kê sơ bộ về tài sản, tổng thiệt hại cũng lên đến tỉ F.
Tiếp theo là thiệt hại về người, ngoài việc có hơn chiến sĩ bị thương ra, thì cũng không có thêm bất kỳ thiệt hại nào khác.
Ngoài ra, hệ thống liên lạc thông tin của thành phố vẫn chưa được khôi phục, cho nên lãnh đạo của thành phố F xin phép vắng mặt.
Tất nhiên, những chuyện này đều không phải là việc của tổ chức của chúng tôi, nên tôi xin phép không báo cáo chi tiết mà chỉ nói vắn tắt ngang chừng đấy mà thôi.
Những chuyện này thì sẽ có những tổ chức khác thay mặt chúng tôi báo cáo.
- Tiếp theo là chuyện mà Đội Đặc Nhiệm xin phép báo cáo với Hội đồng.
- Như mọi người cũng đã biết, theo như vụ rối loạn tại F hai ngày trước, ngày hôm qua thì dưới gốc Cây Thần cũng đã có một vụ nổ lớn xảy ra.
Vì thời điểm và địa điểm quá khả nghi, cho nên chúng tôi đã phái các kỵ sĩ ra để điều tra chân tướng của vụ việc.
- Trong quá trình điều tra, có nhiều tình huống ngoài ý muốn bắt đầu nảy sinh, khiến mọi chuyện cực kỳ không thuận lợi.
- Đáng tiếc, điều đó lại dẫn đến một kết quả mà không hề ai mong muốn.
Thay vì tìm được một con quái vật được cho là kẻ phải chịu trách nhiệm cho những vụ rối loạn trên, chúng tôi lại tìm ra khoảng mười con.
- Vì để bảo toàn lực lượng, chúng tôi đành không có cách nào khác là phải tạm thời rút lui và cử người đến quan sát động tĩnh phía bên ngoài.
- Theo như phán đoán của các chuyên gia trong tổ chức, có lẽ bọn quái vật đã rời đi rồi.
Vì vậy F hiện tại tạm thời được liệt vào tình trạng an toàn.
- Tất nhiên là về mười con quái vật kia đi đâu thì bọn tôi cũng không biết bọn chúng đã đi về đâu cả.
- Cho nên hiện tại thì tinh thế rất là khẩn cấp!
Đọc đến đây, Cynthia liền dừng lại.
- …
Bầu không khí xung quanh trở nên lặng ngắt.
- Ý cô là? Các cô đã để xổng hơn con quái vật?
Một vị lãnh đạo bắt đầu hỏi.
Xem ra bọn họ đã bắt đầu nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
- Không phải là xổng.
Mà là tạm thời rút lui để bảo toàn lực lượng.
Dù sao tình huống khẩn cấp, chúng tôi cũng không có đủ nhân lực sẵn sàng cho chuyện này.
Cynthia đáp trả một cách dõng dạc.
- Vậy chẳng lẻ các tiền tài vật chất mà chúng tôi đổ vào Đội Đặc Nhiệm là cho không sao? Cô phải biết rằng vì tổ chức của bọn cô, mỗi năm chúng tôi đều phải mất một khoảng ngân sách nhất định đấy!
Một vị lãnh đạo khác liền chất vấn theo.
- …
Nghe vậy, Cynthia chỉ có thể im lặng.
Mặc dù rất muốn nói lại, nhưng cô cũng biết hiện tại tốt nhất là không nên.
Vì toàn bộ nhân vật lực của tổ chức đều do Hội đồng cung cấp.
Có thể nói là hội đồng giao cho Đội Đặc Nhiệm một công việc với toàn quyền phụ trách, và công việc đó Đội Đặc Nhiệm phải chắc chắn làm được!
Chẳng qua là vào lần bị đột kích kia thì tổ chức đã bị tổn thương một cách nặng nề về nhân vật lực.
Cho nên hiện tại có thể nói là tổ chức rất yếu, chẳng bằng / lúc xưa.
- Đó là chuyện của bọn cô! Nhân lực, vật lực bọn tôi đều cung cấp cho mấy người rồi, cô còn muốn gì nữa chứ?
Một vị lãnh đạo nói thêm.
- Xin lỗi, nhưng có điều mà tôi cần phải nói.
Nghe thêm vài câu, Cynthia cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói.
- Hiện tại thì tình hình vô cùng khẩn cấp, đây là lúc mà chúng ta cần tìm ra phương án hành động, chứ không phải là tìm ra người để đổ lỗi.
Cô giống như là một tòa núi lửa đang phun trào.
- Các kỵ sĩ là hi vọng duy nhất để chúng ta có thể tự cứu lấy bản thân, việc bảo vệ tính mạng và quyền lợi của họ là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.
- Do vụ tập kích lần trước, giờ thì chúng ta chỉ còn có ba vị kỵ sĩ thôi thôi! Mất một người là mất một người, không có bổ sung được!
- Vì không có kỵ sĩ, quái vật chắc chắn sẽ không còn e ngại nhân loại nữa! Chỉ có kỵ sĩ, mới có thể trấn áp được quái vật!
Cô chắc chắn nói.
- …
Nghe được những lời của Cynthia, những vị lãnh đạo kia đều đồng loạt im lặng.
Vì họ biết, nếu không có kỵ sĩ, thì kết cục của bọn họ đã được đám quái vật kia định sẵn từ lâu.
Và loài người cũng sẽ ngay lập tức nhường lại sân khấu cho quái vật.
- Nói đi, cô đã nghĩ ra giải pháp nào chưa?
Ngay tại lúc bầu không khí trầm mặc kia vẫn tiếp tục được duy trì, một giọng nghiêm túc bỗng vang lên.
Đó là không ai khác ngoài Park, chủ tịch thành phố P.
Mặc dù bộ dáng bề ngoài của ông ta không mấy chỉn chu, nhưng mà thần thái thì lại rất hùng hồn.
- Tôi muốn chúng ta cùng nhau lập ra một mạng lưới tìm kiếm quái vật.
Sau đó, chỉ cần quái vật xuất hiện, là chúng ta có thể phái kỵ sĩ cùng nhau đi tiêu diệt chúng là được!
Cynthia tự tin nói.
- Không phải đã có Đội Đặc Nhiệm đấy sao…? Khoan! Ý cô là, chúng ta sẽ để cho toàn bộ lực lượng trị an biết về bọn chúng hay sao?
Hiểu được ý của Cynthia, các vị lãnh đạo đều cùng nhau rùng mình.
Vậy là Cynthia tiếp tục nói:
- Tất nhiên có lẽ trước đây thì chúng ta không thể, nhưng hiện tại thì không chắc.
- Theo như báo cáo của các kỵ sĩ.
Chúng tôi đã phát hiện ra một bí mật.
- Quái vật không có chọn một nạn nhân ngẫu nhiên để nhập vào, không phải người thích hợp bọn chúng, sẽ không có chuyện chúng nhập vào.
- Mặc dù với tình hình hiện tại, càng nhiều người biết, sẽ càng nhiều người mắc.
Nhưng mà tình hình sẽ không còn phải nghiêm trọng như xưa nữa.
Vả lại nếu như có kỵ sĩ xuất hiện, thì mọi vấn đề nghi hoặc của nhân dân về quái vật sẽ biết mất.
Điều đó sẽ rất có lợi!
- Mặc dù chúng ta có thể sẽ phải chịu nhiều thiệt hại hơn về hiện tại, nhưng và về tương lai thì con đường đó sẽ ngày càng chắc chắn.
- Đến khi đó, quái vật cũng sẽ e dè hơn khi phải chọn mục tiêu.
- Vào một thời kỳ nhất định, chỉ cần các kỵ sĩ vẫn còn đứng vững, thì chúng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
- Vì vậy, tôi muốn các vị công khai tin tức quái vật cho toàn bộ dân chúng biết!
Cynthia quyết ý mà nói.
- Cái gì?
Lần này đến lượt Park ngạc nhiên trố mắt.
Hắn chỉ nghĩ Cynthia chỉ muốn tăng thêm về nhân lực thôi, chứ không ngờ cô ấy lại muốn đi đến nước này.
- Đây là một kế hoạch cực táo bạo, nhưng mà ta thích, ta sẽ ủng hộ!
Ngay lập tức, một bé gái liền bắt đầu phát ngôn.
- Đúng! Chúng ta không thể tiếp tục chơi trò trốn tìm với bọn quái vật được nữa.
Chỉ cần toàn bộ chúng ta đứng vào trong ánh sáng, liệu đám khốn nạn kia còn có dám lộng hành được nữa?
Ngay sau đó, một người đàn ông khác cũng bắt đầu lên tiếng.
Đó chính là James, giờ ông đã là chủ tịch của thành phố Y.
Lần đối mặt với quái vật tại Y đã khiến hắn tỉnh ngộ ra một điều.
- Nếu chúng ta vẫn cứ tiếp tục bị động, thì chúng ta sẽ thua mất.
Park đã nói ra ý kiến của James.
- Nhưng như vậy thì sẽ rất nguy hiểm!
Ngay lập tức, liền có người bất đầu phản đối.
- Lỡ khi các kỵ sĩ thất bại thì sao? Lỡ khi toàn bộ kế hoạch này thất bại thì sao? Khi đó chúng ta chẳng khác gì là bị bọn quái vật chăn thả cả!
Người lãnh đạo kia nói.
Nghe vậy, mọi người liền bắt đầu xì xào bàn tán.
- Mọi người làm ơn giữ trật tự!
Cynthia bắt đầu trấn an các vị lãnh đạo lại.
- Nếu như các vị không nhớ đến một điều.
Giờ đang có hơn mười tên quái vật vẫn đang ở đâu đó ngoài kia.
Cô nhắc nhở.
- Nếu như chúng ta không sớm hành động, thì kiểu gì bọn chúng cũng sẽ bắt đầu tuyên truyền để khiến lực lượng của chúng ngày một lớn.
- Phải biết số lượng của chúng hiện tại cũng rất đông, mà số lượng của các vị kỵ sĩ lại có hạn.
Cho dù có tìm ra được nơi ẩn náu của bọn chúng, thì cũng không thể tiêu diệt được, cho dù là sử dụng các loại binh khí hạng nặng đi nữa.
- Cho nên, chúng ta phải hành động trước.
Không thể đợi đến khi tất cả đều bị khuất phục mới tỉnh ra được!
- Vậy xem ra chúng ta chỉ có thể làm vậy thôi nhỉ?
Một người đàn ông già nua thở dài nói.
- Hiện tại thì chúng ta vẫn còn khá bất đồng.
Cho nên, với tư cách là chủ tịch của hội đồng, tôi – Long Chiến, đề nghị mọi người hãy cùng nhau thống nhất bằng hình thức biểu quyết.
Được chứ?
- Những ai đồng ý thì bỏ phiếu có, những ai không đồng ý thì bỏ phiếu không, không có ý kiến thì bỏ phiếu trắng.
- Được!
Các vị lãnh đạo còn lại đều đồng thanh.
Vậy là tất cả mọi người đều bắt đầu biểu quyết.
Rất nhanh, số phiếu bầu đã nhanh chóng được kiểm kê xong.
- Vậy sau đây tôi xin được công bố kết quả.
Long Chiến bắt đầu lấy tờ kết quả ra và đọc.
- Đồng ý có phiếu, không đồng ý có phiếu, phiếu trắng .
“Chẳng lẽ, chúng ta chỉ đến ngang đây được thôi sao?”
Nhìn lại kết quả một lần nữa, Cynthia trong lòng liền trở nên chán chường tuyệt vọng.
Mặc dù cô đã rất cố gắng, nhưng mà kết quả lại rất rõ ràng, hòa!
Mà nếu hòa, thì đề xuất của cô tất nhiên sẽ không được thông qua.
- Được rồi!
Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của Cynthia, Long Chiến cũng không có gì khác hơn là đành lòng tuyên bố:
- Vì kết quả là hòa, cho nên tôi tuyên bố…
- Khoan đã!
Ngay tại lúc ông chuẩn bị nói ra những lời cuối cùng, một giọng nói liền cất lên.
Ngay tại hàng ghế trống của chủ tịch thành phố F, bóng hình của Mia liền hiện lên.
- Xin lỗi vì đã đến trễ, đến giờ hệ thống liên lạc của F mới được phục hồi.
Mia giải thích.
- Mọi người đang biểu quyết à? Cho tôi tham gia được không.
Nhìn tình hình căng thẳng trong phòng họp, Mia liền hỏi.
- Cô cũng là một vị lãnh đạo, tất nhiên là cô có quyền.
Nhìn Mia, Long Chiến liền bắt đầu giải thích tình hình.
- Tôi đồng ý!
Không chần chờ, Mia liền đưa ra ý kiến của mình.
Thành phố đã hai lần bị lũ quái vật tấn công, bình tình mà chờ đợi đợt tiếp theo cũng không phải là phong cách của cô.
- Được rồi.
Nghe xong ý kiến của Mia, Long Chiến liền nói.
- Vậy tôi tuyên bố, với số lượng là mười lăm phiếu, hơn bên phản đối là một phiếu.
Bên đồng ý đã thành công.
Vì thế, chúng ta sẽ đưa kế hoạch này vào thực tiễn ngay lập tức.
- Nếu như không có ai phản đối nữa, thì tôi tuyên bố cuộc họp đến đây là kết thúc.
- …
Đợi khoảng chừng ba giây mà không nghe ai nói nữa, Long Chiến liền tuyên bố khẩu hiệu của hội đồng như là một nghi lễ để kết thúc cuộc họp:
- Vì tương lai của loài người!
- Vì tương lai của loài người!
Tất cả những người còn lại đều đồng thanh.
Nói xong, bọn họ đều đồng loạt biến mất, chỉ để lại Cynthia và Park.
- Vậy là mọi chuyện đã thành công rồi nhỉ?
Nhìn nét mặt nghiêm túc như mọi khi của Cynthia, Park liền hỏi.
- Hi vọng là vậy.
Cynthia ngước nhìn lên bầu trời mà đáp.
Vì cô biết, trận chiến hiện tại chỉ mới tại giai đoạn bắt đầu..