- Cái gì?
Nhìn thấy kỵ sĩ móc ra biểu tượng rực cháy, Bạch Tuyết liền bất ngờ thốt lên.
Cô nói:
- Thứ này… Ngươi không thể sử dụng nó được!
- Tại sao lại không thể chứ?
Nhìn thấy đối phương phản ứng với thứ mà mình đang cầm trên tay, kỵ sĩ liền hỏi.
- Thứ này thật sự rất mạnh…! Nếu ngươi không đủ mạnh để không chế được nó, ngươi sẽ bị nổ tung thành từng mảnh mất!
Bạch Tuyết can ngăn.
Mặc dù là kẻ địch của nhau, nhưng mà cô cũng không hề mong đối phương cứ thế mà chết đi được.
Đánh nhau như vậy thật sự là quá nhàm chán.
- Nhưng nếu ta không sử dụng, thì ta sẽ không thể ngăn cản ngươi giết toàn bộ nhân loại, không phải sao?
Nhận ra được sự túng của đối phương, kỵ sĩ liền ngay lập tức lấp vào biểu tượng.
Hắn biết, giờ không phải là lúc để do dự nữa rồi.
- Ầm… Ầm...
Đợi biểu tượng được lắp vào xong, mặt đất liền rung lắc dữ dội.
Từ dưới lòng đất xa xôi kia, có thứ gì đó liền bắt đầu rục rịch.
Đó là một con rồng lửa hiếu chiến? Không, đó là một dòng dung nham đang nóng chảy.
- Oành
Từ dưới chỗ đứng của kỵ sĩ, dung nham bắt đầu phun trào lên rồi bao bọc lại lấy hắn.
- AAAAAAAAA!!!!!
Bị một đống dung nham bao phủ, kỵ sĩ liền đau đớn chịu đựng.
“Quả là một thứ sức mạnh nguy hiểm.”
Cảm những dòng chảy nóng rực đang làn tràn trên người, kỵ sĩ liền nghĩ.
Thứ sức mạnh này, làm da thịt của hắn như muốn thiêu đốt.
Trong tất cả các hình thức chết, hỏa thiêu vẫn là đau đớn nhất.
Và hắn thật sự không muốn phải chịu đựng thứ này thêm bất kỳ một phút giây nào nữa.
Nếu như không phải động cơ Z vẫn còn tạo ra một bộ giáp linh năng từ Mặt Đất để bảo vệ hắn, nếu như không phải hiện tại trời quá lạnh, và nếu như không phải linh năng của hắn vô cùng dồi dào, thì có lẽ hắn đã mất mạng rồi.
Hoàn toàn bao bọc xong kỵ sĩ, dòng dung nham bắt đầu trở nên khô cứng lại…
- Răng rắc!
Rồi vỡ ra thành từng mảnh.
Để lại nơi đó một người kỵ sĩ mặc giáp đỏ cháy.
- Ùm… A!
Kỵ sĩ như chịu không nỗi nữa mà bắt đầu vùng mình la hét.
Ngay lập tức, một làn sóng nhiệt năng từ liền được phát ra từ hắn.
Làn sóng này liền lan ra một nửa khoảng trời trời, đồng thời khiến băng tuyết tan đi hết và thay thế vào đó là lửa cháy và những làn nhiệt không ngừng bốc lên.
Đồng thời, biểu tượng kia cũng bắt đầu ngừng cháy mà hiện nguyên hình.
Đó là một dòng dung nham đỏ nung nóng rực đang không ngừng chảy.
- --
Tại trung tâm quảng trường, có một hiện tượng rất kỳ lạ đang xảy ra.
Quảng trường, hay nói chính xác là cả thế giới trong phút chốc đã bị chia thành hai nửa đối nghịch nhau có ranh giới rõ ràng.
Một nửa là băng tuyết lạnh lẽo, lạnh đến mức khi người ta nhìn vào nửa này, họ chỉ có thể đó là một thế giới bị chìm vào trong băng giá.
Nửa còn lại là lửa cháy nóng rực, đi kèm đó là những dòng dung nham đang chảy nhầy nhụa khắp nơi.
Một khi những dòng dung nham này va chạm với những tảng băng kia, khói liền bốc lên dày đặc như sương mù sáng sớm.
- Xem ra, ta đã đánh giá thấp ngươi.
Nhìn kỵ sĩ trong bộ giáp màu cam khoác lên những mảng nham thạch màu đen bốc cháy, cô công chúa liền thở dài.
- Cảm… ơn…
Đứng trong những dòng dung nham, kỵ sĩ cũng gắng gượng mà đáp.
Cảm nhận được sự nóng bỏng và đau đớn đến từ biểu tượng, giờ hắn cũng đã hiểu ra một phần suy nghĩ của Người Lùn và Bạch Tuyết khi bọn họ nhắc đến biểu tượng này rồi.
Thứ sức mạnh này, thật sự là quá kinh khủng.
Sự nóng rực vô tình đến từ biểu tượng khiến hắn có chút chịu không nổi.
Nếu không phải là vì còn đối phó với kẻ địch trước mặt, thì có lẽ hắn đã gỡ ra biểu tượng này từ lâu rồi!
- AAAAA!!!
Cảm nhận được nguồn linh năng dồi dào đến từ biểu tượng, kỵ sĩ liền gồng mình lại và đa đớn la hét.
Hắn biết, nếu hắn không kịp giải phóng ra nguồn năng lượng này sớm, thì hắn sẽ nổ tung ngay lập tức.
Thế là hắn liền nện ra một chùy.
- Ầm!
Chùy nện xuống đất làm mặt đất nứt ra thành từng mảnh.
Mà theo đó, các dòng dung nham cũng nổi lên rồi lao về phía công chúa.
- Xì xì!
Những dòng dung nham nóng rực va chạm vào những tảng băng lạnh ngắt liền tạo ra hơi nước bốc lên tứ phía.
- Rất mạnh, nhưng vẫn không đủ.
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn đang tiếp tục chống cự biểu tượng bằng cách giải tỏa hết toàn bộ sức mạnh, Bạch Tuyết liền lắc đầu.
Tuy rằng biểu tượng này rất mạnh, nhưng kỵ sĩ giờ cũng đã là nỏ hết đà.
Với đà này, hắn chỉ có thể gặp phải hai kết cục.
Một là bị năng lượng cuồng bạo của biểu tượng nổ tung ra thành từng mảnh.
Hai là bị cô đóng thành một cái tượng băng.
Và kiểu nào thì hắn cũng sẽ chết.
Cho nên, cô liền chờ đợi, chờ đợi liệu kỵ sĩ sẽ vùng vẫy ra sao trước tình huống này.
Dù sao chuyện này vẫn rất vui.
Nhìn thấy một con sâu mọt mà mình ghét phải lăn lộn trong tuyệt vọng thì ai mà chẳng vui chứ?
- AAA!!! Ta vẫn chưa thua đâu!
Gào thét trong đau đớn, kỵ sĩ lại tiếp tục nện một chùy!
Vũng đại địa vốn bằng phẳng nơi hắn đứng giờ đã được bao bọc bởi những dòng dung nham không ngừng chảy.
- Kỵ sĩ, ta khuyên ngươi nên dừng lại đi.
Con người liệu có xứng đáng để ngươi hi sinh như thế này không?
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn tiếp tục liều mạng, công chúa thương xót mà can ngăn.
Giống như là… trái tim lạnh lẽo của cô đã bị ý chí bùng cháy của hắn khuất phục một phần nào rồi vậy.
- AAAA!
Kỵ sĩ vẫn không ngừng là hét.
- Ta không thể dừng lại!
Hắn tiếp tục nện thêm một chùy.
- Con người mặc dù đê hèn, mặc dù hạ đẳng.
- Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không xứng đáng được sống!
- Vẫn luôn có những con người, vẫn luôn phải làm việc quần quật cả ngày chỉ vì ước mơ về một tương lai tươi đẹp.
- AAA!!! (Lại nện thêm một chùy)
- Thế giới này có rất nhiều ước mơ, có rất nhiều linh hồn đáng quý.
- Và ta sẽ bảo vệ ước mơ của bọn họ! Bằng bất cứ giá nào!
- Ta sẽ bảo vệ em trai ta, em gái ta, đồng đội của ta, và tất cả mọi người trên hành tinh này!
- Vì vậy! Nếu ngươi muốn giết họ, hãy bước qua xác của ta trước!
Cầm trong tay chùy của mình, ý chí của kỵ sĩ ngày càng trở nên kiên cường, như là đá, như là sắt thép vậy.
- Đã ngươi vẫn muốn cố chấp bảo vệ loài người như vậy, thế thì ta sẽ thành toàn ngươi!
Xác định đối phương vẫn khăng khăng đứng về phe loài người, Bạch Tuyết cũng không còn cách nào khác mà lắc đầu rồi ra tay.
Ngay lập tức, băng tuyết bắt đầu trở nên dày đặc hơn bao giờ hết, thậm chí đã có giấu hiệu xâm lấn một nửa lãnh thổ nóng rực còn lại.
Trong cơn bão tuyết lạnh lẽo, một cây kiếm làm từ băng cực lớn đang được tạo ra.
Thậm chí, chỉ nhìn thôi, thì cũng đủ thấy thanh kiếm còn lớn hơn nhiều lần so với mũi tên băng giá mà Bạch Tuyết vừa mới sử dụng để đâm vào kỵ sĩ vào hiệp trước.
- Chết đi! Kỵ sĩ!
Đợi Bạch Tuyết nói xong, thanh kiếm cực đại liền như không còn gì trói buộc mà rơi từ trên không xuống.
- Không! Ngươi mới là người phải chết! Xem chiêu!
Nhìn thấy thanh kiếm khổng làm từ băng giá đang rơi xuống kỵ sĩ cũng điên cuồng gào rống mà đáp lại.
Hắn liền nhanh chóng khởi động lại biểu tượng rồi nắm chắc thanh chùy ngày càng rực cháy mãnh liệt rồi chuẩn bị một cái thủ thế để đỡ thanh kiếm kia.
Hắn biết, bây giờ chỉ có mượn sức mạnh của Mặt Đất, hắn mới có phần thắng.
- Ầm!
Trời đất lại bắt đầu run rẩy.
Tại trung tâm của vụ va chạm, có một bóng người nhỏ bé liền đang cùng cây chùy trong tay mình chống cự lại một mũi kiếm khổng lồ làm từ băng.
- AAAAAA!
Đứng trên mặt đất bằng phẳng nhưng nóng rực, bóng người tiếp tục gầm rú.
- AAAAAAAA!!!!
Chùy trong tay hắn ngày càng rực cháy.
- AAAA!!!!!!!
- Răng rắc.
Hỏa hoa xuất hiện ngày càng nhiều.
Mặt đất cũng bắt đầu vỡ ra và lún xuống, làm những dòng dung nham cũng bắt đầu tràn vào rồi nằm quanh chân của kỵ sĩ và hòa lực cho hắn.
- A!
- Oành!!!!
Cuối cùng, chùy của kỵ cũng hóa thành một ngọn lửa khổng lồ, đồng thời nện thanh kiếm kia ra xa bầu trời.
- Răng rắc!
Bị thanh kiếm nện trúng, bầu trời giả tạo kia cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh.
- Ầm!
Tất nhiên, thanh kiếm kia sau khi chạm vào bão tuyết xong cũng liền chìm xuống thế giới băng tuyết.
- Kỵ sĩ, khá là khen cho ngươi đấy!
Nhìn kỵ sĩ cầm chùy thở hồng học, Bạch Tuyết liền hết lòng khen ngợi.
Cô không ngờ rằng, kỵ sĩ sau khi đỡ một kiếm của mình mà vẫn sống nhăn răng.
Vậy là cô liền nói:
- Nhân loại, ngươi rất khá.
- Ta hi vọng có thể cùng ngươi đánh tiếp một trận.
- Cho nên, hôm nay ta tạm thời tha cho toàn bộ nhân loại.
- Nhưng mà ngươi đừng có vội mừng.
- Vào một ngày nào đó, ta sẽ quay lại và sẽ mang đến tai ương vô tận cho loài người.
- Vào ngày đó, liệu ngươi có thể ngăn chặn được ta?
Nói xong, cô liền chìm vào làn tuyết trắng vẫn không ngừng rơi kia rồi biến mất.
- Thật là…
Nắm chặt chùy trong tay, kỵ sĩ vẫn tiếp tục thở hồng hộc rồi rút ra Dung Nham và nói:
- Chẳng lẽ cô ta không để mình nói một lời nào sao?
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền nhìn bầu trời vẫn đang tiếp tục nứt vỡ rồi lắc đầu rời đi.
Trước hết thì hắn cần phải đoàn tụ với mọi người trước cái đã.
Ngay sau đó, cả bão tuyết lẫn dung nham tưởng chừng như bất tận kia cũng dừng lại.
Không gian quay trở về vẻ im ắng thường có của nó.
- --
- Này Lando, anh không sao chứ?
Nhìn kỵ sĩ Mặt Đất mỏi mệt nằm xuống.
- Không sao! Chẳng qua là tiêu hao quá độ mà thôi.
Kỵ sĩ liền đơn giản đáp rồi im bặt.
Hắn đã quá mệt rồi, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
- Nhưng mà giờ chúng ta làm sao để thoát khỏi nơi này cơ?
Ngồi cạnh đám người, Rosen liền đặt ra một câu hỏi.
- Ai mà biết?
Nhìn bầu lẫn mặt đất vẫn đang tiếp tục tan vỡ, Eli liền buồn ngủ đáp.
- Có lẽ chúng ta vẫn theo kế hoạch cũ đi.
Đợi nơi này tan biến hoàn toàn, có lẽ khi đó chúng ta cũng không cần làm gì cũng thoát khỏi nơi này.
Hướng Dương nói.
Đợi thêm một tiếng đồng hồ, cả mảnh trời đất này cuối cùng cũng tan biến đi, để cả nhóm người cùng nhau rơi vào một mảnh đất đầy tuyết trắng.
- Vậy là chúng ta đã quay về rồi!
Cầm nhúm tuyết trong tay, Eli liền vui mừng nói.
Máy định vị cuối cùng cũng hoạt động trở lại, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể tìm cách để quay về.
- Ôi! Cuối cùng mọi người cũng xuất hiện, hại chúng tôi phải chờ hai ngày hai đêm.
Bất thình lình, nhóm Yoni liền xuất hiện.
Kể từ khi nhóm kỵ sĩ rời đi, cô cùng đồng bạn vẫn luôn dùng máy định vị để theo dõi.
Nhưng mà bỗng nhiên, máy định vị liền mất tín hiệu, thế là cả bọn liền đến nơi cuối cùng mà tín hiệu của hai vị kỵ sĩ hoạt động để nghiên cứu.
Tất nhiên, xung quanh đây cũng không chỉ có một mình nhóm cô, mà còn có một vài vị nghiên cứu viên khác của tổ chức nữa.
Hai vị kỵ sĩ đồng thời biến mất, đối vợi Đội Đặc Nhiệm quả là một chuyện lớn!
- Mừng mọi người trở về!
Nhìn thấy tất cả đều trở về, Sol liền vui mừng mà nói.
Tất nhiên là không tính Snow, vì chẳng ai biết Snow đi đâu cả.
- Ừm, mừng trở về!
Nghe vậy, Eli cũng mỉm cười và đáp lại.
- --
Thời gian nhanh chóng trôi qua, giờ cũng đã là tháng chín.
Trời cũng bắt đầu lạnh hơn, lá rơi ngoài đường cũng nhiều hơn.
- Mọi người, Em đi đây!
Nhìn xe buýt lữ hành đã dừng lại, Sol liền có chút buồn bã mà nói.
Vì Hakase đã rời đi, cho nên cuối cùng cậu vẫn buộc phải đến thành phố S theo lệnh của dì Cynthia mà đi học theo như kế hoạch đã định trước.
Và hôm nay chính là ngày mà cậu bắt đầu lên xe và rời đi.
- Ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Nhìn Sol không vui, Eli liền xoa đầu cậu.
- Em sẽ nhớ mọi người lắm.
- Chị cũng vậy.
Nghe vậy, Eli liền trao cho Sol một cái ôm.
- Đi mạnh khỏe.
Đứng bên cạnh Sky cũng đưa ra một lời chúc.
- Nhanh lên nào!
Nhìn cảnh chia tay sến súa này, tài xế xe buýt cũng không nhịn được mà hối thúc.
- Đã đến lúc rồi.
Thấy vậy, Sol liền rời khỏi vòng tay của Eli rồi cầm hành lý đem lên xe.
- Cảm ơn mọi người vì tất cả! Nhớ giữ gìn liên lạc thường xuyên nhé! Tạm biệt!
Ngồi trên, Sol liền thò đầu ra cửa sổ và vẫy tay chào.
- Tạm biệt! X
- Vậy là Sol đã rời đi rồi nhỉ?
Đợi bóng xe buýt đã khuất về sau, Eli liền buồn bã nhìn Sky.
Sol đã bắt đầu một hành trình mới mà không còn cùng bọn họ sát cánh.
(Gật đầu)
- Giờ thì, chúng ta phải làm gì đây?
Eli nhìn lại cửa tiệm vốn đã đóng từ rồi chần chừ suy nghĩ.
Cả Hakase và Sol đều đã rời đi, bọn họ cũng không cần thiết ở lại nơi này làm gì nữa rồi.
Có lẽ bọn họ nên quay về thành phố P và cùng đợi lệnh của tổ chức hay sao?
- Reng reng!
Ngay lúc cô chuẩn bị suy nghĩ cho những điều sẽ làm tiếp theo, thì điện thoại trong túi của cô lại bắt đầu reng lên.
- Xin chào, là Eli đây ạ.
Eli bắt điện thoại lên rồi nói.
- Eli! Có chuyện quan trọng! Bọn chị đã tìm ra được tung tích của Hakase!
Trong điện thoại vang lên giọng nói khẩn cấp của Cynthia.
- Cái gì? X
Nghe vậy cả Eli và Sky liền trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..