“Cho dù có hai người! Thì các ngươi cũng sẽ không thể đánh bại được ta đâu!”
Đó là những gì mà kỵ sĩ muốn nói khi nhìn về Thợ Săn và Phù Thủy.
Thời gian thăm dò thực lực của đối phương đã kết thúc, giờ là lúc để tung ra đòn kết liễu.
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền ngay lập tức khởi động lại biểu tượng mưa một lần nữa rồi giương cung lên.
- Này! Tại sao ngươi đã tung ra một đòn mạnh như vậy rồi nhưng mà vẫn còn sức chứ?
Nhìn thấy kỵ sĩ sắp tung ra thêm kỹ năng đáng sợ kia thêm một lần nữa, Thợ Săn lại có chút không thể tin được.
Theo lý mà nói, thì kỵ sĩ đã vận sức rất nhiều để tung ra một chiêu tên như nước trút kia mới đúng.
Nếu thế thì hiện tại hắn phải rất mệt mới đúng! Vậy thì tại sao, hắn vẫn có thể tiếp tục tung ra được thêm một chiêu như vậy được? Thật là vô lý!
- …
Nghe vậy, kỵ sĩ vẫn tiếp tục ung dung vận lực mà không dừng lại.
Tại sao lại như vậy ư? Đơn giản là vì trời đang mưa!
Chỉ cần đứng trong cơn mưa dồi dào linh khí này, hắn có thể có được vô hạn nguồn linh năng.
Khi đó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hắn lại không quá phải sợ.
Hắn có thể vô hạn sử dụng tất sát kỹ mà không cần thiết phải e ngại bất cứ thứ gì.
Tất nhiên, cái gì mạnh như vậy thì cũng sẽ phải có nhược điểm.
Nhược điểm của Mưa cũng quá rõ ràng, nếu như hắn có được vô hạn nguồn linh năng, thì kẻ địch cũng sẽ như vậy.
Nhưng mà với đa phần đám quái vật thì sẽ không bao giờ có chuyện thiếu hụt linh năng, cho nên về điều này thì hắn cũng không cần lo lắng lắm.
Đối với hai con quái vật kia, kỵ sĩ cũng đã quá rõ sức mạnh của bọn nó rồi.
Thợ Săn thì chỉ mạnh về cận chiến và giỏi dùng mũi tên bắn lén, không có khả năng gây tổn thương quá lớn.
Phù Thủy thì cũng như vậy, thậm chí bà ta còn không có được bất kỳ năng lực nào có thể gây được sát thương chí mạng cho hắn cơ.
Như vậy thì chỉ cần dùng Mây và Mưa lặp lại tất sát kỹ liên tục là giải quyết được.
- Chíu!
Một mũi tên to lớn và sáng lấp lánh tiếp tục được kỵ sĩ bắn ra.
- Oành!
Nó xuyên qua bà phù thủy và biến bà ta thành một bãi thịt nhầy.
- Con người, tuy rằng chúng ta không thể không phủ nhận được ngươi rất mạnh.
Nhưng sẽ có một kẻ khác sẽ phủ nhận thay cho chúng ta.
Nhìn thấy kỵ sĩ chuẩn bị kéo mũi tên thứ ba, Thợ Săn liền nở ra một nụ cười.
Nó biết, cả bản thân nó và Phù Thủy cho dù hợp sức lại cũng không thể đối đầu với kỵ sĩ được.
Nhưng mà thế thì sao chứ? Dù gì đi nữa, thì mục đích của bọn nó đã hoàn thành rồi.
Giờ khắc ấy, đã đến!
- Vù vù…
Gió bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn.
Những bông tuyết bắt đầu từ trên trời sà xuống để thay thế cho những hạt mưa đang rơi kia.
- Ngươi sao lúc nào cũng cô độc vậy?
Bị trói chặt giữa tế đàn, Snow bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.
- Ngươi là ai!
Cô liền khó chịu hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi ghét con người đến như vậy sao?
Giọng nói dường như chẳng hề để ý Snow mà hỏi tiếp.
- Cô rốt cuộc đang muốn nói chuyện gì?
Snow vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Dù sao cô cũng không ghét con người cho lắm.
- Đứa trẻ đáng thương.
Giọng nói thở dài.
- Hãy cùng ta đem đến sự hủy diệt cho thế giới này.
- Không! Tôi không muốn!
- Ngươi là ta, và ta là ngươi…
- Không! Hãy dừng lại đi!
- Chúng ta là một thể, là băng tuyết vĩnh cửu của mùa đông, là đêm đông giá lạnh.
- Dừng lại đi!
Mạnh mẽ giật đứt những sợi dây thừng chắc chắn vốn đang trói buộc bản thân đi, Snow liền quỳ xuống rồi vò đầu la hét.
- Hãy nhớ, chúng ta gọi là Bạch Tuyết!
- AAAAAAAA!!!!
Nghe xong cái tên này, đôi mắt của Snow bắt đầu rực sáng.
Băng bắt đầu mọc lên xung quanh cô, làm vùng đất xung quanh trở nên trắng xóa và lạnh lẽo.
Bộ váy cô theo đó cũng chuyển sắc trắng tinh khôi.
“Cái quái gì vậy?”
Dùng ống nhòm để quan sát từ xa, Eli chợt hỏi.
Mặc dù cô từng biết có một con quái vật có khả năng biến cả một khu vực thành biển lửa, nhưng mà có thể khiến cả quảng trường lẫn tòa thành đều rơi vào tình trạng băng giá ư? Quả thật là quá khó tin!
Phải biết, tính chất của lửa và băng là hoàn toàn khác nhau, khiến một tòa thành chìm vào biển lửa có lẽ là một chuyện rất dễ dàng, nhưng mà chìm vào băng giá ư? Chắc chắn đó là một việc cực kỳ không dễ!
Nhìn thấy kẻ mạnh mẽ nhất đã xuất hiện, Thợ Săn liền cười phá lên.
- Ha ha! Cuối cùng cô cũng tới…
- Vù vù
Chưa kịp nói hết lời, hắn đã nhanh trở thành một tượng băng.
- Ngươi là ai? Hả người kỵ sĩ kia?
Chậm chạp đứng lên, Snow – hiện tại là Bạch Tuyết trong bộ váy trắng liền hỏi.
- Ta là một kỵ sĩ.
Kỵ sĩ đơn giản đáp.
- Sao ngươi lại có thể giết đồng đội của ngươi cơ chứ?
Nhìn thấy Thợ Săn đã bị đóng thành tượng băng, kỵ sĩ liền hỏi.
- Ta giết hắn? Ha ha!
Cười xong, Bạch Tuyết liền vẩy tay một phát, lập tức tượng băng của Thợ Săn liền bị nổ tung ra thành từng mảnh.
- Quả thật là nực cười.
Ngươi có phải là con người, đúng không?
Cô vừa cười vừa hỏi.
- Đúng! Thì sao?
Kỵ sĩ liền chậm rãi đáp lại rồi tiếp tục giương cung ra.
- Vậy ngươi không hiểu là đúng rồi!...
Mỹ nữ đơn giản giải thích
- …Loài người phải bị tuyệt diệt!
Và sầm mặt lại.
Nghe vậy, kỵ sĩ liền kéo cung lên và nhắm chuẩn.
- Ngươi nghĩ mũi tên của ngươi có thể khiến ta bị thương được à?
Nhìn thấy kỵ sĩ sắp bắn ra, Bạch Tuyết liền vẩy tay một cái.
- Răng rắc!
Ngay lâp tức, cung của kỵ sĩ liền vỡ tan ra thành từng mảnh.
- A….
Ngươi còn có được trò gì khác không?
Bạch Tuyết đánh ra một cái ngáp rồi nói.
Năng lực của nàng là hóa mọi thứ thành băng tuyết, phá vỡ trường cung làm từ nước của kỵ sĩ đối với nàng quả thực là một việc quá đơn giản.
Như việc cô biến cơn mưa của đối phương thành tuyết rơi chẳng hạn.
- …
Nghe vậy, kỵ sĩ liền lấy ra Sấm Sét để thay thế vào vị trí của Mưa.
- Ầm Ầm!
Mưa tuyết lúc này đã ngừng lại, sấm sét bắt đầu rền vang.
- Ồ!
Nhìn thấy sấm sét bắt đánh xuống đất, Bạch Tuyết liền phẩy tay một cái.
Ngay sau đó, sấm sét liền ngưng lại.
“Cái gì?”
Nhìn thấy Sấm Sét không hoạt động, kỵ sĩ lại cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng mà sau đó, hắn cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu vào nhiệt độ quá lạnh, thì mây không thể tạo ra sét được.
Không có sét, thì hắn không thể biến thân được!
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền tiếp tục thay thế biểu tượng Sấm Sét thành Gió, còn Mây thành Sương Mù.
Ngay lập tức, bộ giáp của kỵ sĩ liền được gió và sương mù bao bọc rồi biến đổi.
- Xem chiêu!
Kỵ sĩ liền chém ra một kiếm.
Ngay lập tực đạo kiếm khí kia liền biến thành một đạo phong đao lao cực nhanh về trước mặt Bạch Tuyết.
- Oành!
Đối mặt với Bạch Tuyết, đạo phong đao kia liền nhanh chóng trở thành nhiều mảnh vỡ.
“Xem ra, không thể đánh từ xa được rồi.”
Nhìn thấy Bạch Tuyết dễ dàng vô hiệu hóa bản thân, kỵ sĩ liền thầm nghĩ.
Nếu như không thể đánh từ xa, chỉ có thể tiếp cận!
Nghĩ vậy, hắn liền nhanh chóng khởi động lại các biểu tượng để tung ra tất sát kĩ.
- …
Nắm chắc thanh kiếm trong tay, kỵ sĩ liền hóa thành một làn sương mù và lao nhanh tới vị trí của Bạch Tuyết.
Nhưng mà khi đang lao tới, kỵ sĩ lại nhận phải một vấn đề cực kỳ nan giải.
Càng tiến gần lại Bạch Tuyết, không khí ngày càng trở lên lạnh lẽo hơn, khiến cơ thể của hắn như muốn đông cứng lại vậy.
Trông chốc lát, kỵ sĩ đành phải hiện về lại nguyên hình trong bộ giáp.
Không khí quá lạnh, hắn không thể chịu nổi nếu cứ tiếp tục tiến tới được!
Có lẽ nếu hắn ở gần hơn chút nữa, hắn sẽ có cùng số phận với Thợ Săn mất!
Phải biết, nãy giờ không có Mưa bổ sung, lượng linh khí mà hắn dùng cũng sắp không đủ cầu nữa rồi.
- Quá yếu.
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn tiếp tục chần chờ, Bạch Tuyết liền lắc đầu và nói:
- Bây giờ đến lượt ta!
Nói xong, nàng liền phẩy tay một cái.
Ngay lập tức, những mũi lên làm từ băng giá nhanh chóng được thành hình và lao về phía kỵ sĩ.
- Oành! Oành!
Những mũi tên lạnh giá kia liên tục chạm vào kiếm của kỵ sĩ tạo thành những vụ nổ lạnh lùng mà tàn khốc.
- Thật tầm thường! Thật yếu đuối! Tại sao con người lúc nào như vậy hết nhỉ? Tại sao các ngươi lại không chịu đầu hàng ta đi? Như thế thì ít nhất các ngươi có thể sống mà? Có đúng không?
Nhìn thấy kỵ sĩ đang lăn lộn vì đau đớn, Bạch Tuyết liền tỏ vẻ thương hại.
- Chịu.
Cố gắng gượng để đứng lên, kỵ sĩ lắc đầu mà đáp.
May mắn là nhờ Gió và Sương Mù, hắn mới có thể cầm cự đến giờ này mà không bị đóng băng như Thợ Săn.
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền tiếp tục suy nghĩ về lý do bản thân vì sao lại ra nông nổi này.
Trong quá khứ, hắn từng không có lý do để chiến đấu, và bây giờ cũng như vậy.
Để bảo vệ tình yêu và hòa bình? Xin lỗi! Hắn không cảm nhận được hai thứ đó.
Để bảo vệ nhân loại? Đó cũng không phải là ý chí của hắn.
Kể từ khi bắt đầu chiến đấu với quái vật, hắn chỉ biết hai điều.
Một, là tổ chức ép buộc hắn phải làm như vậy, mặc dù nếu không làm như vậy, hắn cũng sẽ không biết bản thân sẽ ra sao?
Hai, là vì hắn muốn báo thù cho những người đồng đội đã ngã xuống.
Nhưng mà hắn có cần thiết phải như vậy không?
Tại sao hắn lại phải cần chiến đấu với quái vật cơ chứ?
Nhưng sau đó, hắn lại nhận ra một điều.
Đôi khi, cũng không cần thiết một lý do để phải bắt buộc chiến đấu.
- Các ngươi phá hủy đời sống yên bình của ta, vậy là đủ chưa?
Dù vậy, kỵ sĩ vẫn kiếm ra được một lý do nào đó.
- Nhưng ngươi thật sự là quá yếu, quá nhàm chán đấy! Đánh với ngươi thật sự không vui!
Bạch Tuyết lắc đầu mà nói.
Thực lực hai bên quá mức chênh lệch.
Nãy giờ kỵ sĩ đã phô diễn rất nhiều, nhưng đối với cô, những chiêu thức đó đều là vô hại.
Nhưng mà hiện tại, cô chỉ mới ra một chiêu, liền đã khiến kỵ sĩ nằm lăn lóc.
- Vậy đây có lẽ sẽ là kết cục của ngươi!
Cảm thấy hứng thú đã không còn, Bạch Tuyết lại chuẩn bị phẩy tay một lần nữa để kết liễu kỵ sĩ.
- Dừng lại!
Ngay tại lúc đó, cô lại nghe được một giọng nói can ngăn..