Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

chương 31: 31: bạch hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đây là đâu…?”

Dranair có chút mờ mịt hỏi.

Vì nơi này rõ ràng không phải là giường ngủ của hắn.

Cột trụ to lớn bằng đá, trần xi măng được bịt kín, rêu mọc dài khắp nơi… nơi đây là dưới cống ngầm?

Hình như hắn đã quên đi một chuyện gì đó thì phải.

“Ồ! Hình như ông đã tỉnh lại rồi nhỉ?”

Một giọng nữ mà trong ký ức của hắn chưa từng nghe qua vang lên.

“Ai thế?” Dranair nhìn người phụ nữ rồi hỏi lại.

“Cô là ai? Tại sao tôi lại ở nơi này? Snoke đâu?”

“Xem ra ông vẫn chưa nhớ được gì nhỉ?” Người phụ nữ đáp lại một loạt câu hỏi của hắn bằng một câu hỏi khác.

“Có lẽ tôi nên mạnh tay hơn chút.” Nói xong, người phụ nữ liền đưa tay ra.

“Chát! Bốp!”

Những tiếng có lẽ là “vỗ tay” vang lên.

“ y da! Đau quá! Tôi nhớ lại rồi! Xin đừng đánh nữa!” Khuôn mặt sưng vù Dranair khẩn thiết cầu xin.

Chưa một lần nào trong đời hắn bị người ta cho ăn tát mà đau đến như vậy.

“Vậy ông nói thử xem, vì sao ông lại có cái thứ biểu tượng đó? Rồi vì sao bọn ông lại tấn công Huyền Vũ và Chu Tước với bọn tội?”

Eli liền đặt ra một câu hỏi.

Vì đây là thứ mọi người cần quan tâm hiện tại.

“Ý cô là cái đồng xu kia chứ gì? Đây là vũ khí mới mà Độc Nhãn kiếm được.

Muốn sử dụng thứ này thì bọn tôi cần phải lập nên một hợp đồng với hắn.

Nội dung như sau: nếu muốn mấy cái đồng xu, bọn tôi cần phải nhất thiết chiến tranh với mấy người mới được! Mà cấp trên lại rất cần mấy thứ này, nên bọn tôi đành phải tạo ra chiến tranh thôi.”

Nói xong, Dranair có chút ủ rũ.

Hắn thật không muốn gây sự với băng Huyền Vũ tí nào cả.

Vì huyền vũ còn có kỵ sĩ trấn tọa ngày nào, thì ngày đó bọn hắn còn phải kiêng kỵ.

Ngay cả trước khi chiến đấu với kỵ sĩ, hắn cũng đã biết đối phương vốn rất mạnh rồi, nhưng mà cũng không thể nào mạnh mẽ một cách vô lý đến như vậy cả.

Phải biết là hắn có được một thứ sức mạnh tương đương, cộng thêm một con linh thú cấp A vẫn bị kỵ sĩ chiến thắng một cách áp đảo đó.

Nhưng mà mênh lệnh cấp trên vẫn là mệnh lệnh cấp trên.

Cấp trên luôn mong muốn những loại vũ khí mới, nên việc họ ra lệnh cho hắn phát động chiến tranh chỉ để lấy đi mấy cái đồng xu cũng là một chuyện khá bình thường.

“Cảm giác mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu.” Eli thầm nghĩ.

Cô vẫn không hiểu được ý định của giáo sư Độc nhãn là gì.

Tại sao hắn lại cần khuấy động mọi chuyện? Tại sao hắn lại cần phải gây ra một trận chiến như thế này? Và tại sao hắn lại mời Sky đi gặp chứ?

Mấy chuyện này thật là vô lý quá đi.

Càng suy nghĩ, Eli lại càng thấy mọi chuyện càng khó hiểu.

Cảm giác như là tư duy logic của Độc Nhãn có chút không giống người thường lắm.

Nhưng mà từ những biểu hiện của Độc Nhãn trên thư điện tử, lại cho thấy hắn lại rất giống con người.

Mọi chuyện càng ngày càng vô lí!

Mặc kệ những chuyện này, Eli liền quay về với thực tại.

“Vậy giờ ông có thể dừng lại chiến tranh được chưa?”

“Không thể nha!” Đáp lại yêu cầu của Eli là một cái lắc đầu.

“Mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối, cho dù tôi có dừng lại thì cấp trên vẫn có thể tiếp tục điều ra một người khác thôi.”

Dranair có thể có tiếng nói, có thể có thực quyền, nhưng mà hắn trong con mắt của những vị nhân vật quyền lực kia vẫn chỉ là một con rối mà thôi.

Dù sao vẫn có rất nhiều người đang ngăm nghe cái ghế nóng hổi này.

Một lần sai thôi là đi cả sải.

Hắn thật không muốn bị xã hội này đào thải thêm một lần nào nữa đâu.

“Vậy chúng ta có thể làm được gì nhỉ?”

Eli ngớ ngẩn hỏi một câu.

Dù sao cô cũng chưa bao giờ trực tiếp tham gia một cuộc chiến tranh nào cả.

Lần gần nhất trong trí nhớ của cô khi tham gia chiến tranh là do che chở cho “chồng cũ” Henry nên khi cô còn chưa biết chiến tranh diễn ra hay kết thúc như thế nào thì bản thân đã ngỏm luôn rồi.

“Có một cách.” Lần này không hiểu sao Dranair lại đưa ra một tia hi vọng cho mọi người.

“Đó chính là găp giáo sư Độc Nhãn.”

“Vậy chúng ta cùng đi tiếp thôi.”

Eli ủ rũ nói.

Chung quy mọi chuyện đều là do độc nhãn gây ra, có gặp được hắn mới giải quyết được mọi vấn đề được.

- --

Trong một con đường nào đó dưới cống ngầm.

“Này, sao con rắn của ông đi nhanh vậy?”

Ngôi trên lưng mãng xã Eli tò mò hỏi.

Cô chưa bao giờ nhận ra loài rắn có thể di chuyển liên tục với tốc độ lên đến km/h cả.

“Thứ nhất, nó có tên.

Tên nó là Snoke.” Ngồi ở hàng ghế đầu trên ghế đầu tiên trên lưng mãng xà Dranair xoa đầu nó một cái rồi ôn tồn giải thích.

“Thứ hai, nó là linh thú.

Linh thú là sinh vật tương tự như linh năng giả trong giới động vật vậy.

Vì thế nó di chuyển với tốc độ này mới là bình thường.”

“…” Ngồi ở hàng ghế cuối Sky cảm giác thật là vui vẻ.

Nếu có thể, cậu cũng muốn nuôi một con linh thú.

Còn thứ gì thích hợp để giúp bản thân có thể lười biếng hơn là linh thú chứ?

Linh thú rất thông hiểu tiếng người, có thể thực hiện mà mọi chủ nhân của chúng muốn.

Linh thú cũng rất khỏe, có thể làm phương tiện di chuyển.

Nếu không phải vì nhà quá nhỏ, mà nuôi linh thú giai đoạn đầu lại rất cực.

Cậu thật sự là muốn có một con.

Thế là ba con người tiếp tục ngồi trên lưng mãng xa Snoke cho đến khi họ gặp phải một người lạ mặt khác cùng một khán đài.

“Vậy là cuối cùng cậu cũng tới được đây nhỉ?” Đứng trên khán đài người lạ mặt cởi áo khoác ra, để lộ ra thân hình cơ bắp lực lưỡng rồi cúi chào.

Hắn lấy ra một đồng xu và tiếp tục nói:

“Bây giờ, cùng đoán xem đâu là mặt ngửa, đâu là mặt sấp nào?”

Nói xong, hắn liền hất đồng xu lên trên không và úp vào mu bàn tay.

“Nhưng mà hai mặt đều như nhau thì làm sao biết được đâu là mặt ngửa đâu là mặt sấp được chứ?”

Eli nhanh chóng phản bác trò hề rẻ tiền này của hắn.

Vì cô thật sự là không muốn tiếp tục đoạn hội thoại không não này thêm tí nào nữa cả.

“Hừ!” Người kia tỏ ra bất mãn.

“Mấy người thật sự quá mức nhàm chán.

Vậy để tôi cho mấy người xem như thế nào mới là không nhàm chán nữa nhé!”

Sau đó, hắn liền nuốt đồng xu vào.

“Bộ không có cách nào khác ngoại trừ việc phải nuốt đồng xu vào hay sao?”

Eli nhìn cảnh người đàn ông kia nuốt xu rồi tự nhủ.

“Thật là sảng khoái.”

Lông trắng của hắn bắt đầu mọc lên, đi cùng với đó là những vằn đen.

Xương sọ của hắn cũng bắt đầu biến đổi.

Sau cùng, hắn trở thành một người hổ.

“Bây giờ cùng đoán xem, giữa ta và kỵ sĩ, ai sẽ là người chiến thắng?”

Hổ nhân bắt đầu khiêu khích.

So với á long nhân, khả năng thể chất được cường hóa bởi thuốc men mới là thứ khiến hắn tự hào.

Bây giờ nhờ khả năng biến thân, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của bản thân được nâng lên mười phần.

Điều này khiến hắn rất tự tin, vì trong từ đại đầu lĩnh của Z (không tính Kỳ Lân và băng này rất ít khi xuất đầu lộ diện), thì hắn là người có khả năng cận chiến mạnh nhất.

Mặc dù lý do cũng rất đơn giản, các vị thủ lĩnh của các băng còn lại đều không quá chú trọng vào khả năng chiến đấu của bản thân.

Như Troye thì chẳng có hứng thú chiến đấu, hắn thường thích để người khác chiến đấu hộ hơn.

Hay như Dranair, đa phần năng lực chiến đấu của hắn đều phụ thuộc vào linh thú, chẳng có lý do gì hắn phải tham gia trực tiếp chiến đấu cả.

Tóm lại là vì vốn không có ai là đối thủ, nên hiện tại hắn rất muốn tìm kiếm một đối thủ có thể ngang sức ngang tài, và Kỵ sĩ là một trong những ứng cử viên hàng đầu của hắn.

“…” Giống như là hiểu được ý của đối phương, kỵ sĩ cũng cũng đành bất đắc dĩ lắp vào biểu tượng mây và biến thân.

“Kỵ Sĩ, thay đổi hình dạng cũng chưa chắc có thể khiến ngươi trở nên mạnh hơn đâu!” Người Hổ hưng phấn nhìn Kỵ Sĩ nói rồi nhảy múa khởi động thân thể.

Đợi Kỵ Sĩ bắt đầu nhảy lên trên khán đài, hắn bắt đầu lao vào tấn công.

“Để xem ngươi có thể chịu được một quyền này không?” tung ra cú đấm đầu tiên.

“…” Ở trong hình dạng Mây và Gió Kỵ Sĩ nhanh chóng né đi.

Nhờ vào khả năng phản ứng của mây và tốc độ của gió, né đi một quyền của đối phương quả thực là việc quá dễ dàng.

Dù sao đối phương cũng không phải quá nhanh và mạnh như kẻ giết sát thủ lần trước, mà lần này hắn cũng có thể

“Hừ!” Người Hổ lại tiếp tục ra đòn, lần này là vào chỗ hiểm.

“…” Kỵ sĩ vẫn tiếp tục tránh được một quyền này, nhưng mà lần này hắn tung ra lại một quyền để phản kích.

Trên khán đài Kỵ Sĩ lẫn Người Hổ đều như hai vị võ sĩ boxing thực thụ vậy, mặc dù sự thật đúng là như thế.

Một người vốn mở võ quán, người còn lại thì đã được đào tạo đủ môn võ thuật để đối kháng với quái vật.

Nếu như bọn họ không rành boxing mới là chuyện lạ.

“Oành!” Một quyền lại được tung ra, mà người còn lại cũng đã được né tránh.

Nhờ khả năng cường hóa thể chất vốn có, nên việc né đi đòn đánh của đối phương quả thực là một chuyện quá dễ dàng đối với cả hai người.

“Hãy xem Liệt Hổ Quyền của ta đây!” Biết nếu cứ tiếp tục đánh tiếp cũng vô dụng, nên Người Hổ bắt đầu tung ra tất sát kỹ của mình.

“Mấy người này thật là hết thuốc chữa mà.” Đứng dưới khán đài quan sát Eli nhìn lên Người Hổ ở phía trên, rồi quay lại sang Dranair ở bên cạnh và than thở.

Bộ mấy người không thể ngừng nói đi mấy câu ảo tưởng sức mạnh như thế này à?

Nào là Hơi Thở Của Rồng, nào là Liệt Hổ Quyền, bộ mấy người không nói là không được à?

Đương nhiên, nếu mấy người kia có thể nghe được tiếng lòng của cô lúc này, họ sẽ gắt gao phản bác: “Là nam nhân ai mà chẳng muốn tạo cho bản thân một tuyệt kỹ và hô to lên tên của nó chứ?”

Quay lại với tình hình chiến đấu.

“Ăn một Liệt Hổ Quyền của ta!” Sau khi chắc chắn đã gọi đúng tên chiêu thức của mình.

Người Hổ bắt đầu nhảy lên trên không, sau đó lao xuống với một quyền thật mạnh.

“Ầm!”

Gọi là Liệt Hổ Quyền, nhưng mà thực chất kỹ năng này nên có tên là Liệt Địa Quyền mới đúng.

Vì khi nắm đấm của hắn chạm mặt sân đấu, sân đấu đã bị nứt ra thành từng mảnh.

“Ăn tiếp một Liệt Hổ Quyền!” Thấy đối phương vẫn né được đòn đánh của mình (mặc dù lý do chính là vì tốc độ ra đòn quá chậm), Hổ nhân lại tức giận ra thêm một “Liệt Hổ Quyền”.

Mặc dù vì một số lý do nào đó, nên hắn vẫn cố chấp đánh xuống đất.

“Đến đây là kết thúc được rồi.” Sau khi thăm dò hết toàn bộ sức mạnh của đối phương.

Thấy không còn gì để phải tiếp tục chiến đấu nữa, Kỵ Sĩ liền khởi động lại biểu tượng Bầu Trời và tung ra tất sát kỹ.

“Linh đinh!”

Linh khí xung quanh bắt đầu xao động, một số nhỏ trong chúng bắt đầu bám vào người của kỵ sĩ, đặc biệt là nơi phần chân.

“Vù!”

Đợi khi nhận thấy đã đủ lượng.

Kỵ sĩ dùng một tư thế chuẩn xác với tốc độ cực nhanh tung ra một cước vào má đối phương.

“Ầm!”

Bị trúng một cước cực mạnh vào mặt Người Hổ nhanh chóng lộn đi vài vòng, quay trở về dạng người và bất tỉnh.

“Chiến đấu kết thúc!” Kỵ sĩ thầm nghĩ.

Tất sát kỹ của Bầu Trời lúc nào cũng ổn định và dễ khống chế nhất.

Nên bình thường với các đối thủ không quá mạnh cậu đều muốn sử dụng biểu tượng này.

“Lại thêm một người.” Đứng đằng xa quan chiến Eli thở dài.

Nhân số phải chở +, độ mệt mỏi của Snoke +.

Đoàn người tiếp tục chuyến lữ hành dưới cống ngầm của mình..

Truyện Chữ Hay