“Ghẻ lạnh?” – Ondo liếc nhìn anh. Anders cười khổ, hướng mắt về ánh hoàng hôn:
“Có khi nào, tất cả chỉ đang là mơ không?”
Chỉ trong vài tháng, có bao nhiêu biến cố đã ập tới với anh…
Người chú mà anh coi như người cha, ngay cả ngôi làng mà anh lớn lên từ nhỏ, tất cả bị thiêu rụi trong chớp mắt. Ngay cả hoàng đế vĩ đại của đế quốc Fressia, cũng vì sức mạnh của anh mà hi sinh…Anh còn làm cho những người xung quanh phải sống trong lo sợ…
Anh liếc nhìn những đứa trẻ chơi đang đuổi bắt nhau vô tư, trên gương mặt của chúng không có chút muộn phiền, lo âu của người lớn, chúng vẫn luôn là những người hồn nhiên như thế…
Cha mẹ của chúng lần lượt chạy ra bờ sông, rồi gọi chúng về để ăn tối. Từng đứa, từng đứa một vui vẻ chào tạm biệt nhau, rồi hẹn nhau ngày mai sẽ làm gì…Một cậu bé còn được mẹ mua cho cây kẹo, ánh mắt của thằng bé sáng như sao, còn cười tít mắt nữa.
Ondo nhìn Anders không rời mắt. Rõ ràng trông cái biểu cảm khó coi thế kia, nhất định là đang nghĩ nhiều chuyện gì rồi.
Một người đàn ông dẫn con gái đi về, trông thấy họ thì đanh mặt. Anders nhận ra ông ta đang nhìn mình, lập tức quay đi. Ondo lịch sự cúi người chào ông ta, rồi nhìn sang bạn mình.
Đôi mắt đượm buồn của Anders đẫm nước mắt, như thể mọi buồn tủi, uất ức từ nhỏ đến lớn trào hết ra vậy…
Chú Tom ở làng cũ là một người rất yêu thương anh, nhưng chú rất bận rộn, và hay rời làng để đi buôn bán ở thủ đô. Anders lúc nào cũng chỉ quanh quẩn làm việc, rồi chơi chung với lũ trẻ trong làng. Cảnh tượng những đứa trẻ có cha mẹ đưa đón, những đứa trẻ được cha cõng trên lưng, từ nhỏ vẫn luôn là một khoảng lặng trong anh.
Chú Tom biết rất rõ, nên mỗi lần về đều trò chuyện cùng anh, rồi mua rất nhiều sách cho anh đọc. Ông không dám nhận mình là cha của anh, vì ông tin rằng, chính cha mẹ ruột của Anders đã dùng kết giới để bảo vệ con trai của họ, vì vậy ông nhất định phải nuôi dưỡng anh thật tốt, với hi vọng có thể chờ cha mẹ ruột của anh quay lại tìm con, rồi cùng nhau sống hạnh phúc như những gì ông mong đợi…
Trải qua 17 năm, vẫn không hề có một tung tích gì, Anders cũng dần quen với vết rạn này ở trái tim…
Đó là lí do vì sao, anh thích đọc những cuốn sách viết về tình gia đình, những câu chuyện đi vào thần thoại…
Đến khi gặp gia đình Riller, bác Amelya là một người phụ nữ rất tử tế, luôn quan tâm chăm sóc anh, mang cho anh cảm giác ấm áp như lúc trước ở làng vậy. Cả anh Ethan cũng thế, thậm chí Anders cũng coi anh như một người anh ruột…
Có lẽ, sự mong muốn, hi vọng của anh đã làm anh khao khát có được nó, một gia đình luôn ở bên mình…
Nhưng một lần nữa, tất cả lại sụp đổ…
Tới bây giờ, hoàng đế đệ tứ, cũng đã hi sinh, vẫn lại là câu chuyện liên quan đến anh…
Bây giờ trong thành phố, anh trong mắt người dân không khác gì một thằng nhãi dính lời nguyền của quỷ dữ, là con quỷ dữ mà truyền thuyết vẫn hay đồn…
Họ cầm dao, ném tất cả những thứ gây sát thương vào anh…
Bây giờ anh phải sống, phải sinh tồn trước chính đồng loại của mình…
Anh rốt cuộc là ai…
Ondo không biết phải nói gì hơn, chỉ ngồi xuống bên anh. Thì ra là nguyên nhân khiến anh không thể xuất hiện cùng mọi người…
Anders gạt nước mắt, rồi nở nụ cười: “Tối nay tớ sẽ gác ở ngoài thành. Về trước đây”. Nói rồi anh đứng phắt dậy, chuẩn bị quay lưng đi.
Ondo định giữ anh lại: “Này…Hả?” – Họ sững người.
Rina, Roy và Yue đang đứng trước mặt họ. Còn có cả Mira và các bạn khác trong học viện cùng khóa với Anders…
Rina khóc nức nở. Anders đơ cả người: “Rina…”. Cô không kìm được mà nhào tới, ôm chầm lấy anh.
“Đồ ngốc…”
Yue cúi đầu, nhìn qua Roy. Trong lòng họ, cũng đan xen nhiều loại cảm xúc. Chứng kiến người bạn của mình phải sống khó khăn như vậy, họ sao có thể kìm lòng được chứ.
Anders cúi đầu, dựa vào Rina: “Các cậu nghe hết rồi sao?”
Tom nhảy dựng cả lên: “Bọn này có bị điếc đâu chứ? Cái đồ đầu đất, cậu nghĩ bọn này nghe xong thì hả hê lắm à? Sao cứ phải làm người khác lo lắng thế”.
Mira hùng hồn nói: “Anders, cậu đừng lo, có bọn tớ ở đây. Chúng ta sẽ cùng đánh bại bọn Nora”.
Anh tròn mắt nhìn mọi người: “Hả…”
Roy khoanh tay, điềm đạm nói: “Không cần bất ngờ vậy đâu, chính chúng ta sẽ làm điều đó thay cho bệ hạ. Sao, có làm được không?”
Nhìn ánh mắt quyết tâm của bọn họ, Anders thật sự không thể ngờ được.
“Mọi người…”
Rina vẫn ôm chặt cứng anh, thút thít nói: “Tên ngốc, chúng ta sẽ làm được!! Tớ nhất định sẽ là mặt trời của cậu, nhất định sẽ giúp được cậu!!”
Ondo chỉ khẽ môi cười. Anh vốn không phải là kiểu người nghiêm túc với việc gì, nhưng xem ra sắp tới, có nhiều thứ đang chờ đợi đây…
“Tớ cũng không có ý kiến”.
Anders không thể nào ngừng khóc được…
Lại một lần nữa, bạn bè lại lôi anh từ trong bóng tối sâu thẳm ra, làm cho anh nhận ra ánh sáng nơi cuối hầm…
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/linh-hon-duoi-anh-trang/chuong-54