Trong vùng đất hoang vu, có khá nhiều xác động vật xuất hiện quanh thi thể người đang bị thối rữa, biến nơi đây thành một bãi tha ma cỡ nhỏ.
Nếu có năng lực ‘Linh Thị’, ta có thể nhìn thấy một hình ảnh được tạo ra từ những mảnh gốm nhỏ đang lang thang xung quanh đây không có mục đích. Thứ có hình người mơ hồ ấy không ngừng hấp thụ những làn sương li ti màu trắng đang liên tục rỉ ra từ các xác chết khác, giúp nó trở nên bền chắc hơn.
“Caw, caw, caw!”
Một đàn quạ đen từ xa bay đến, bị đám thịt thối bên dưới mặt đất hấp dẫn, chúng hạ cánh, bắt đầu mổ xác.
Bóng người mơ hồ ngừng chân, nhìn chằm chằm vào những con quạ đen kia. Tuy tư duy vẫn còn chưa được rõ ràng, nó biết chúng sẽ sớm chết đi, và sinh ra sương trắng mới để nó hấp thu.
Bản năng nói cho bóng người mơ hồ rằng thứ sương đó vô cùng quan trọng. Vậy nên nó lặng lẽ chờ đợi những sinh mệnh này qua đời.
Đúng như những gì nó đoán được, đám quạ đang mổ xác đột nhiên phát ra tiếng gáy đau đớn rồi gục xuống.
Bóng người mơ hồ chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy bất kỳ thứ sương trắng nào chui ra khỏi thi thể. Thay vào đó, nó lại cảm thấy một mối liên kết mới hình thành. Đám quạ tiếp tục đứng lên và mổ xác.
Thời gian dần trôi qua, bóng người mơ hồ càng trở nên rõ ràng hơn, giống bộ dáng của Wang Yuan hơn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Tỷ như hắn nhớ được tên hắn là Wang Yuan, tỷ như lý do tại sao hắn đang ở đây, trạng thái hiện tại của hắn là gì, thậm chí hắn còn có khả năng suy nghĩ bình thường.
“Xét theo lẽ thường, mình bây giờ hẳn phải gọi là ma rồi.” Wang Yuan dễ dàng chấp nhận sự thật mình đã bị biến thành một con ma. Tuy hắn đã nhớ lại rất nhiều điều, nhưng đồng thời, hắn cũng đánh mất vô số những thứ không chỉ đơn giản là ‘mạng sống’ khác.
Tỷ như hắn bây giờ có thể bình tĩnh nhìn đám quạ đen mổ thi thể của mình mà không có bất kỳ phản ứng thể chất như buồn nôn hoặc tâm lý khó chịu. Còn hắn của quá khứ chắc chắn sẽ chạy trốn khi nhìn thấy nhiều thi thể thối rữa như vậy.
Ý thức của hắn kết nối với mười ba ý thức u mê khác. Nhờ chúng không ngừng truyền tới một luồng khí mát mẻ, Wang Yuan mới có thể lấy lại sự tỉnh táo của mình.
Mười ba ý thức đó chính là mười ba con quạ đen đang ngấu nghiến xác hắn. Khi lông vũ trên người chúng liên tục rơi rụng, lông tơ màu đen mới lại mọc lên, cơ thể dường như cũng to ra.
Những vi khuẩn gây bệnh làm Wang Yuan tử vong không giết lũ quạ ấy, ngược lại, nó làm lũ quạ biến dị và kết nối ý thức với Wang yuan vì lý do nào đó.
Thông qua kết nối trong ý thức, Wang Yuan có thể truyền đạt suy nghĩ bản thân cho lũ quạ này. Có điều chúng chỉ có thể lý giải những mệnh lệnh đơn giản nhất, ví dụ như bay đến tảng đá kia. Nếu hắn lệnh cho chúng khiêu vũ thì không được, vì quạ không có khái niệm khiêu vũ.
Song hắn không hề vội vã. Hắn nhớ trong mấy cuốn sách tài liệu về quạ đen, loài chim thông minh nhất địa cầu không phải là loài vẹt có khả năng bắt chước giọng nói của con người mà là quạ. Câu chuyện như ‘Quạ uống nước’ trong sách giáo khoa đã cho thấy quạ có khả năng suy nghĩ xảo diệu. Dẫu bộ não của quạ rất nhỏ, nhưng trí lực tổng hợp của nó lại sánh ngang với loài chó nhà.
Miễn là hắn bỏ thời gian huấn luyện đám quạ biến dị này, Wang Yuan tin rằng chúng có thể tuân theo nhiều mệnh lệnh khác. Quan trọng nhất là, hắn có thể kiểm tra được những thứ mà lũ quạ nhìn được, nghe được thông qua mối liên kết ý thức.
“Vấn đề cấp bách nhất lúc này là tìm thêm đồ ăn.” Trông Wang Yuan vô cùng nghiêm túc. Hắn có thể cảm giác được linh hồn mình đang được bao bọc trong lớp sương trắng. Nhưng nó đang không ngừng bị tiêu hao. Một khi sương trắng biến mất, linh hồn hắn sẽ lộ diện hoàn toàn.
Tuy hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi linh hồn lộ diện hoàn toàn. Nhưng cảm giác thôi thúc xuất phát từ bản năng khiến hắn hiểu được đó không phải là một điều tốt.
Vấn đề mà hắn cần đối mặt bây giờ là mảnh đất hoang vu này đã gần như trở thành một vùng chết, không có bất kỳ dạng sống nào khác trừ mười ba con quạ và các vi sinh vật. Những thi thể động vật mục nát không còn nhiều sương trắng. Một khi nguồn cung sương trắng bị cắt đứt, Wang Yuan có thể sẽ tan biến.
“May mà mình không giống như những bóng ma quỷ quái được miêu tả trong mấy câu chuyện cổ, thấy ánh sáng là tiêu tan. Nhờ có sương trắng, mình có thể đứng dưới ánh mặt trời. Đương nhiên, cũng có thể là do mặt trời ở thế giới khác có sự khác biệt.” Wang Yuan tự an ủi bản thân khi nhìn mặt trời đang ngả về phía Tây, nhuộm đỏ cả cánh đồng hoang vu.
“Mục tiêu chủ yếu bây giờ là di chuyển và tìm sinh mệnh có số lượng lớn, bổ sung sương trắng bị tiêu hao. Không chỉ mình mà đám quạ này cũng cần thêm đồ ăn.”
Luồng khí lạnh lẽo từ lũ quạ quan trọng hơn sương trắng rất nhiều. Sương trắng chỉ giúp bảo vệ linh hồn, còn luồng khí lạnh lại có khả năng củng cố linh hồn hắn. Đương nhiên, luồng khí mà đám quạ có thể cung cấp cho hắn mỗi ngày là có hạn.
Wang Yuan liên tục kiểm tra bản thân. Hắn dần hiểu rõ hơn năng lực mình đang có. Hiện nay, hắn là một linh hồn, thị giác, thính giác không tồn tại được thay thế bởi một vòng tròn có phạm vi ba mét, giúp hắn ‘nhìn’ và ‘nghe’ thấy. Có điều nếu hắn chạm phải một vật thể rắn, phạm vi cảm giác sẽ giảm đi đáng kể.
Ví dụ như giác quan cảm nhận của hắn có thể thâm nhập xuống mặt đất dưới chân khoảng 10cm, nhưng đó là nhờ bùn đất luôn có kẽ hở. Wang Yuan từng thử nghiệm với một tảng đá, nhưng cảm giác nhận diện giảm xuống chỉ còn 1cm.
Mặt khác, tốc độ di chuyển tối đa của Wang Yuan hiện ngang với tốc độ của một người đi bộ thư giãn. Thứ giúp hắn có thể hành động là một loại lực can thiệp sinh ra từ linh hồn. Lực can thiệp này cơ bản giống như khả năng điều khiển đồ vật từ xa, nhưng bây giờ nó vô cùng yếu ớt. Ngoại trừ việc giúp hắn di chuyển thì cũng chỉ có thể làm lá cây rung động, phạm vi can thiệp tương tự như phạm vi nhận thức.
“Quá thảm.” Wang Yuan rõ ràng, tình trạng bây giờ là do tự mình chuốc lấy, bài học như vậy chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi, “Có câu nói thế nào nhỉ? Nếu ngươi không thể phá hủy được ta thì ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.”
Sau một quãng thời gian không rõ, Wang Yuan nhìn đống xương trắng ngổn ngang trên mặt đất, sương trắng đã cạn, lũ quạ đã biến dị xong xuôi. Bây giờ, mỗi con lớn hơn bình thường từ hai đến ba lần, lông vũ đen nhánh lại dài ra, móng vuốt, mỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cho thấy sự sắc bén cực điểm của nó.
“Đi thôi, đi tìm nơi có nhiều sinh mệnh tụ tập hơn.” Linh hồn còn sót lại chậm rãi trôi đi, mười ba con quạ theo sau, làn gió thu thổi qua, cỏ khô đổ rạp xuống mặt đất, phần nào che đi những mảnh xương trắng trơ trọi. Có lẽ tới năm sau, những hài cốt này sẽ trở thành chất dinh dưỡng giúp cỏ mọc nhiều hơn nữa.
Đến lúc này, không ai biết nơi đây từng xảy ra chuyện gì, mà cuộc hành trình của tàn hồn Wang Yuan cũng chỉ vừa mới bắt đầu.