- Trung tâm, đây là -. Chúng tôi đang ở trong vùng tuần tra , cần một -. Xe Mercury Capri màu hạt dẻ, đăng ký ở bang Oregon. Biển số cá nhân hóa “Wendy”. “Whisky-Echo-November-Delta-Yankee -”
- Đã nhận -, chúng tôi sẽ xử lý.
Với cảnh sát Portland, mã số - là yêu cầu xác định biển số xe ô tô.
Brolin đỗ chiếc Mustang vào cạnh đường và họ xuống xe.
- Có bao nhiêu phần trăm may mắn đây chính là chiếc xe đó? Brolin hỏi trong khi đi vòng quanh xe.
- Tôi không biết, có bao nhiêu chiếc Mercury Capri ở Portland? ? ? Và có bao nhiêu phần trăm may mắn tìm được một chiếc ở nơi đang tìm kiếm? Tôi chưa bao giờ giỏi môn xác suất.
- Thôi, đừng động chạm gì cả. Có thể đây chỉ là xe của một cậu sinh viên tội nghiệp nào đó và cậu ta sẽ kiện chúng ta vì đã đặt tay lên tay nắm cửa xe. Hãy đợi trung tâm trả lời.
- Để họ nói gì với cậu? Salhindro phân vân hỏi. Đây là xe của thị trưởng chăng?
Brolin lấy điện thoại di động ra.
- Ngay khi biết chiếc xe thuộc sở hữu của ai, tôi sẽ gọi cho chủ xe. Nếu người đó trả lời và trong gia đình anh ta không có người mất tích, thì chúng ta sẽ quyết định.
- Thế còn Craig? Chúng ta có thể gọi cậu ấy đến, với tất cả các thiết bị của mình, cậu ấy sẽ cho chúng ta biết đây có phải chính là các lốp xe đã để lại vết trước hiện trường vụ án hay không.
- Larry, chúng ta không thể gọi Craig và cả đội của anh ấy tới mỗi khi tìm thấy một chiếc Mercury Capri.
- Có sao đâu, đấy là việc của cậu ấy mà!
Brolin định đáp lại thì máy điện đài lạo xạo.
- -, đây là trung tâm. Các anh có nghe thấy không?
Salhindro cầm lấy micro.
- Rất rõ.
- Chúng tôi vừa xác định được chủ sở hữu xe. Elizabeth Stinger, ba mươi sáu tuổi, trú tại Fremont Drive, quận Đông.
- Ba mươi sáu tuổi, Brolin nhắc lại. Phù hợp với tuổi của nạn nhân.
- Nhưng quan trọng hơn, giọng nói vô cảm từ trung tâm tiếp tục vang lên, Elizabeth Stinger nằm trong hồ sơ mất tích sáng nay.
Brolin rùng mình. Khi một người được chồng, vợ hoặc một người thân trong gia đình thông báo mất tích, thì theo đúng thủ tục, cần phải chờ bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới được ghi vào hồ sơ mất tích, chủ yếu là để chắc chắn không bị nhầm lẫn và tránh làm bão hòa hệ thống. Thế mà cái chết được xác định là xảy ra cách sáng nay năm mươi tiếng đồng hồ, tức là đúng hai ngày trước. Tất cả hoàn toàn trùng hợp.
Chỉ vài phút sau, đồn cảnh sát khu cho biết Elizabeth Stinger bị mất tích vào cuối buổi tối hôm thứ ba. Lúc giờ tối thứ Ba, sau khi nhiều lần gọi cho Elizabeth Stinger mà không được, Amy Frost, bảo mẫu của con gái Elizabeth, quyết định báo cảnh sát. Ông chủ nơi Elizabeth làm việc có nhìn thấy cô ra về vào cuối buổi chiều và từ đó không ai nhìn thấy cô ấy nữa. Elizabeth Stinger làm việc gần đại lộ Columbia, phía Bắc thành phố.
- Đại lộ Columbia ư? Brolin ngạc nhiên. Quá xa! Nếu cô ấy mất tích ở bãi đỗ xe khi ra khỏi nơi làm việc, thì tức là kẻ giết người đã phải đưa cô ấy xuyên qua toàn bộ thành phố để tới đây?
Salhindro nhún vai.
- Cậu mới là chuyên gia chứ.
- Đúng là có một thứ không phù hợp. Người phụ nữ đó ra khỏi nơi làm việc và đi tới nhà bảo mẫu ở quận Đông, tức là còn xa chỗ này hơn nữa. Hung thủ có thể đã chặn đường cô ấy. Và đưa cô ấy tới địa điểm đó.
- Có lẽ hắn thích địa điểm đó.
- Hắn đã phát hiện ra địa điểm đó và chuẩn bị cho hành động của mình. Chính vì thế hắn đã dùng xe của nạn nhân, nếu hắn muốn đi xuyên qua thành phố thì không được để lại hình ảnh về cái xe của chính hắn. Điều khiến tôi băn khoăn là tại sao hắn lại chọn nạn nhân ở xa như thế? Trừ khi…
Lời nói của Brolin biến mất trong dòng suy luận của anh.
- Nếu đây đúng là một kẻ tâm thần, tôi muốn nói là kẻ giết người hàng loạt, thì chắc chắn hắn hành động như phần lớn tội phạm, hắn lang thang và giết bất kỳ phụ nữ nào hợp với sở thích của hắn. Cậu có nghĩ thế không? Salhindro hỏi.
- Không. Hắn đã cho chúng ta thấy rằng hắn không quá tự tin vào bản thân, nhưng hắn không ngu ngốc, hơn nữa còn có Quạ luôn cảnh giác. Khi hắn phải liều lĩnh đi qua thành phố dù hắn thường hành động rất thận trọng, thì tức là hắn không có lựa chọn nào khác. Tại sao vậy?
Một phụ nữ và hai đứa trẻ đi qua sau lưng họ, hai cậu bé nhìn các cảnh sát, cố hiểu xem có gì đáng chú ý ở đây. Bà mẹ nhìn bộ đồng phục cảnh sát của Salhindro và chiếc xe mà hai cảnh sát đang chú ý tới, rồi hiểu rằng có thể đã xảy ra hành động gì đó tàn bạo ở hàng ghế sau. Bà che mắt hai đứa trẻ lại bằng phong bì to đựng phim chụp X-quang rồi rảo bước thật nhanh.
- Tại sao kẻ giết người lại chấp nhận nguy hiểm để đưa nạn nhân đi xuyên qua toàn bộ thành phố? Brolin tiếp tục đặt câu hỏi. Nếu hắn thích địa điểm đó, thì hắn chỉ việc chọn một phụ nữ ở nơi gần hơn, trong số các nữ sinh viên của trường đại học hoặc các y tá. Tại sao hắn lại phải tìm nạn nhân ở xa đến thế?
Brolin bật ngón tay ra dấu chiến thắng.
Ngay lập tức, khuôn mặt Salhindro trở nên rạng rỡ, như vừa được ngón tay của chính Thượng đế chạm vào.
- Bởi vì hắn muốn chính người phụ nữ đó.
- Chính xác, Brolin nói. Hắn không chỉ chuẩn bị sẵn địa điểm giết người mà còn chọn sẵn nạn nhân. Hắn không giết người một cách ngẫu nhiên theo các ảo ảnh của hắn. Chúng ta cần nhận dạng nạn nhân đầu tiên để tìm ra điểm chung. Nhất định phải có một điểm chung.
- Và nếu nơi xảy ra án mạng ở xa đến thế, thì đó là vì nó cũng có một ý nghĩa nào đó. Salhindro hăng hái. Có thể hắn chọn nạn nhân theo thông điệp mà hắn muốn gửi tới chúng ta.
Brolin đồng tình.
- Anh có nhớ lá thư đầu tiên không, những câu thơ trích từ Thần khúc: “Tôi ở trong một khu rừng tối”, và hắn để lại xác nạn nhân đầu tiên trong rừng. Lá thư thứ hai trích những câu thơ ở tầng thứ nhất của Địa ngục và hắn để lại xác nạn nhân trước cửa vào hệ thống cống. Còn gì tượng trưng cho địa ngục dưới mặt đất chính xác hơn những đường cống đen và bẩn.
- Nếu phải gây ra những vụ giết người khác, thì hắn sẽ để các xác chết trong cống.
Một tấm màn đen phủ xuống trước mắt Brolin.
- Ông chủ nói đã thấy Elizabeth ra khỏi nơi làm việc khoảng h, đúng không?
Salhindro gật đầu.
“Và chúng ta phán đoán cô ấy chết vào khoảng nửa đêm? Larry, kẻ giết người nhất định đã chặn đường cô gái ít phút sau khi cô ra về, nếu không bảo mẫu đã nhìn thấy cô ấy. Có nghĩa là hai người ở cạnh nhau suốt mấy giờ đồng hồ…”
Vẻ mặt Brolin thể hiện những gì anh mường tượng ra. Giam giữ, tra tấn đủ kiểu. Anh lại nghĩ tới kẻ giết người hàng loạt John Wayne Gacy, hắn hóa trang thành thằng hề để tìm con mồi trẻ em. Hắn bắt cóc những đứa trẻ đó, tra tấn, cưỡng bức và bóp cổ rồi lại làm chúng tỉnh lại, cứ tiếp tục như vậy tới khi chúng chết. Ba mươi ba lần. Chuyện gì đã xảy ra với Elizabeth Stinger? Cô phải chịu những nỗi thống khổ gì trong suốt mấy giờ đồng hồ?
- Phải bắt tay vào ngay thôi, Larry, nhanh lên.
- Thế cậu định bắt đầu thế nào? Trong khi cậu đưa ảnh nạn nhân cho tất cả những người bán hàng từ đại lộ Columbia đến nhà cô bảo mẫu, thì hắn đã có đủ thời gian để giết nửa thành phố trước khi chúng ta có được thông tin nhỏ nhất, nếu chúng ta có thể có được. Phải có phép màu thì mới có người nhớ được một chiếc Mercury Capri màu hạt dẻ với một người đàn ông lái xe. Vốn rất ranh ma, kẻ giết người sẽ không để lại bất cứ dấu vết nhỏ nhất nào trong xe cả, tôi cá đấy!
Brolin quan sát chiếc xe.
- Nhưng chúng ta có lợi thế về thời gian so với hung thủ, anh nói nhỏ tới mức Salhindro tưởng anh nói một mình. Chắc chắn là hắn không nghĩ chúng ta tìm được chiếc xe nhanh đến thế.
- Và?
- Chúng ta chỉ mất có vài giờ. Tôi tin chắc rằng chiếc xe chỉ là một chi tiết nhỏ đối với hắn vì hắn nghĩ là chúng ta không tìm được nó – hoặc mất rất nhiều thời gian.
Brolin vừa quan sát kỹ phần còn lại của bãi đỗ xe vừa nói thêm:
- Và điều này, tôi có thể sử dụng để nhử hắn về phía tôi.