Chiếc ô tô lướt trên dải đường màu đen uốn lượn trong rừng, thỉnh thoảng chạy dọc theo con sông Columbia. Đây là vùng có những khe sâu, những vách đá vô cùng ấn tượng và những vạt rừng thông trải dài hút tầm mắt trên địa hình đồ ghồ ghề. Vừa lái xe, Brolin vừa nghĩ tới bộ phim mà anh đã xem từ hồi còn là một cậu bé, phim “Hiện tượng” của đạo diễn Dario Artengo. Khi đó, khung cảnh nặng nề của những thung lũng và những khe núi xa xôi ở Thụy Sĩ đã khiến anh mất ngủ vài đêm. Nếu biết được là chỉ cách nhà anh vài cây số cũng có khung cảnh đáng sợ như vậy, thì có lẽ anh đã không bao giờ nhắm mắt được!
Anh đã rời khỏi đường Liên bang được mười cây số, sau một giờ lái xe, để đi từ Portland về phía Đông. Đây chính là điều anh thích ở bang Oregon. Portland thực sự là một khu dân cư lớn, người ta có thể tìm thấy ở đây tất cả những gì mình muốn, mà vẫn có biển và núi chỉ cách chưa đầy một trăm kilomet về mỗi phía. Chỉ cần cầm vô lăng, và hơn một giờ sau, khung cảnh hoang dã giống như bước thẳng ra từ một câu chuyện du ký của Lewia và Clark (hai nhà thám hiểm nổi tiếng đã đi xuyên nước Mỹ từ Đông sang Tây vào đầu Thế kỷ ) ở đây, thiên nhiên hùng vĩ như trước nạn hồng thủy, tự hào phô ra các sông núi, vực sâu, thác nước và những cánh rừng rậm rạp không thể lọt vào được. Thật khó mà tin được rằng ở đất nước này vẫn còn những nơi chưa ai từng đặt chân tới.
Brolin biết rằng con đường tìm đến kẻ sát nhân phải thông qua Leland Beaumont, không thể khác được. Bằng cách nào đó tên giết người đã nuôi dưỡng một ảo ảnh riêng nhưng tràn ngập hành động của Leland. Chúng quen biết nhau, chúng đủ độ thân thiết để Leland kể với hắn về cách thức của mình, và thậm chí có thể dạy hắn một vài hành động. Quả là đáng ngạc nhiên khi thấy rằng cả hai đều có kiến thức về phẫu thuật, và chúng có chung cách cắt cẳng tay của nạn nhân.
Chiếc Mustang màu trắng gầm lên khi Brolin lùi xe để dừng lại ở trạm xăng của thị trấn Odell. Ở đây, anh hỏi đường, mua đầy xăng và tiếp tục đi ngay. Ngày thứ Ba bắt đầu chậm chạp, khởi đầu khó nhọc với một lớp mây xám xịt bay trên các mái nhà. Hôm qua, Brolin mất cả một ngày để lập mô tả nhận dạng hung thủ, tìm kiếm chi tiết khác biệt, nhận được tin từ phòng thí nghiệm cho biết họ khẳng định không có bất cứ hướng đi nào có thể khai thác được trong số vô vàn những thứ thu được tại hiện trường vụ án. Rồi buổi tối trôi qua trong lúc anh đọc lại những hồ sơ cũ liên quan đến Leland Beaumont. Brolin muốn quay trở lại khuôn khổ cuộc sống của mình, nói chuyện với những người anh thường qua lại, và thậm chí có lẽ là đặt câu hỏi cho cả bố của hắn, con người ẩn dật lầm lì, khó tính đã nuôi dạy Leland.
Đi được khoảng km, anh tiến vào hạt Wasco, anh đã tới nơi. Con đường ngoằn ngoèo, hai bên đường là những cánh rừng cây lá kim, chạy qua những làng xóm không tên và cũng không gây chú ý. Brolin chăm chú nhìn các biển chỉ đường vào xưởng phá dỡ ô tô mà anh đang tìm nhưng không hề thấy chỉ dẫn nào trước khi tới sát tận nơi. Một lối nhỏ rời bỏ lớp nhựa đường văn minh để tiến sâu vào rừng. Chiếc Mustang nhảy tưng tưng trên loạt ổ gà cho tới khoảng rừng trống với tấm biển rất to để dòng chữ “Xưởng phá dỡ Wilbur” gắn trước tường rào. Hàng núi vỏ ô tô bằng tôn chồng chất lên nhau sau hàng rào lưới sắt, chất đống, trần trụi và trơ khung, tất cả các xe đều cũ nát ngoài trời trong rừng. Chiếc Mustang đi qua tường rào để tới đỗ ở gần tòa nhà tiền chế nằm ngay cổng vào.
Một người đàn ông mặc quần yếm bảo hộ và áo phông có in logo Patriots tiến lại gần, vừa đi vừa lau tay bằng một miếng giẻ. Thời tiết mát mẻ của tháng Mười dường như không hề có tác dụng đối với thân hình lực lưỡng của ông.
- Xin chào. Chúng tôi có thể giúp gì được cho anh? Ông ta nói với giọng hơi lạ của vùng khác.
Brolin đứng yên. Người này đến từ Texas, Arkansas hay một vùng nào đó mà các từ thoát ra khỏi miệng mà môi không hề phải động đậy.
Joshua Brolin chìa tấm thẻ:
- Cảnh sát Portland. Tôi cần ông giúp đỡ.
Anh biết rằng với kiểu người này, tốt hơn hết nên tỏ ra là một người cần giúp đỡ chứ không phải đòi hỏi nhiều, anh có thể đánh cược một tháng lương rằng người này không thích gì cảnh sát, nhất là cảnh sát đến từ thành phố.
Con người lực lưỡng mặc quần yếm bảo hộ trề môi, tặc lưỡi rồi nhìn xung quanh. Brolin nhận thấy có sự chuyển động sau lưng ông ta, ai đó vừa mới đi khỏi. Anh quyết định không chú ý đến việc này.
- Người của tôi trong sạch, chẳng có gì để phàn nàn cả.
- Tôi đến đây không phải vì chuyện đó, mà để đề nghị ông nhớ lại một trong những nhân viên cũ của ông. Leland Beaumout.
Người mặc quần yếm bảo hộ nhìn chằm chằm vào anh như để đánh giá lời nói của anh. Brolin chợt có trực giác rằng có chuyện mờ ám trong xưởng phá dỡ này, một vụ buôn lậu bất hợp pháp nào đó. Người đứng trước mặt anh muốn tìm ra sự thật, ông ta muốn chắc chắn rằng cảnh sát chỉ tới đây vì Leland Beaumout chứ không phải vì một chuyện nào đó khác, Brolin tin chắc như vậy. Anh tự hứa sẽ gửi một tờ trình đến ông cảnh sát trưởng hạt Wasco ngay khi có thời gian.
- Thế anh cần biết gì về Leland? Anh ta chết rồi.
Brolin gật đầu và nở một nụ cười thân thiện, hy vọng có thể làm không khí bớt căng thẳng.
- Tôi biết, tôi tự hỏi không hiểu ông có biết nhiều về hắn ta không.
Người mặc quần yếm bảo hộ lắc đầu, miệng thể hiện vẻ vô cùng buồn rầu.
- Có lẽ ai trong số các nhân viên của ông biết hắn ta và có thể nói với tôi về hắn ta chăng? Anh thanh tra trẻ hỏi.
Lần này, cái đầu lắc chậm chạp.
- Anh hãy tới gặp Parker-Jeff, người đội mũ đỏ ấy. Anh ta làm việc nhiều với Leland.
Người đàn ông đưa cánh tay nổi cơ bắp chỉ về phía một lối đi giữa những chiếc xe bẹp rúm. Brolin cảm ơn và đi về hướng được chỉ, đúng vào lúc vài giọt mưa bắt đầu rơi.
Người đàn ông lực lưỡng mặc quần yếm bảo hộ hỏi với theo.
- Sao cảnh sát lại quan tâm đến một người đã chết?
- Điều tra thường thôi mà, đây là câu trả lời duy nhất mà Brolin nghĩ ra khi đó.
Anh đi dọc theo những đống xe con, xe bán tải, xe tải và máy kéo, đi qua một chiếc cần cẩu đang trút nốt phần còn lại của nó vào một chiếc máy nén khổng lồ, và tới trước một chiếc máy dài xử lý những mảnh vụn nhỏ để nấu chảy chúng. Một người đàn ông mặc quần jean, áo nỉ và đội chiếc mũ đỏ đang làm việc. Đó là một người tóc vàng cao lớn, mái tóc quá dài thò ra dưới chiếc mũ giống như hàng trăm mũi giáo. Anh ta còn có bộ ria mép dài thưa, hai bên mép kéo dài xuống đến cằm. Anh ta giống một tác phẩm nghệ thuật hậu hiện đại của Thor. Mưa nặng hạt hơn, nảy trên chiếc mũ và tạo ra âm thanh trầm đục.
- Anh Parker-Jeff phải không? Brolin hỏi.
Người đàn ông quay hẳn lại để nhìn thẳng vào anh thanh tra.
- Vâng, tôi có thể giúp gì được anh?
Brolin chìa tấm thẻ.
- Tôi là thanh tra Brolin. Tôi muốn hỏi anh vài câu về Leland Beaumout, hình như anh biết anh ta? Anh còn nhớ hắn không?
Parker-Jeff gẩy gẩy chân trên nền đất.
- Chắc chắn rồi. Không thể quên được một gã như thế!
- Hắn có gì đặc biệt hay sao?
- Mọi thứ. Hắn rất kỳ dị. Anh từ đâu đến vậy?
- Portland, Brolin đáp.
Anh định nói thêm rằng anh đến đây chỉ vì một cuộc điều tra rất bình thường, anh muốn tạo lòng tin cho anh chàng Parker-Jeff này, nhưng anh ta dường như rất vui vì có người nói chuyện và không để phải nài nỉ thêm.
- Nói nhỏ ở đây nhé, tôi không ngạc nhiên khi Leland chịu kết cục như thế, anh ta nói. Hắn bị điên.
- Sao anh lại nói thế?
Parker-Jeff bỏ mũ ra và đưa tay lau trán. Tranh thủ nước mưa, anh ta vuốt tóc ngược ra phía sau.
- Đó là một kẻ bệnh hoạn, tính khí thay đổi liên tục. Đôi khi hắn trở nên quá khác lạ đến mức khiến người ta nghĩ rằng trong hắn có hai nhân cách, anh có hiểu ý tôi muốn nói không?
- Sự nhị hóa nhân cách.
- Vâng. Và không nên làm hắn bực mình, nếu không hắn sẽ đấm anh ngay lập tức.
- Hắn có bạn bè, những người hay đi chơi cùng không? Brolin hỏi.
- Không. Leland sống một mình, tôi nghĩ là bố hắn còn sống, thỉnh thoảng ông ấy có đến thăm, nhưng hắn không có bạn bè.
Parker-Jeff cười khẩy.
- Vì thế mà hắn khiến người ta căng thẳng!
Brolin thở dài. Leland có một người để tâm tình, có ai đó ở bên cạnh, đây là lời giải thích duy nhất. Cần phải tìm được mối kết nối.
- Anh có chắc là hắn không đặc biệt thân thiết với ai không?
Parker-Jeff khạc trong họng rồi lại nhổ ra.
- Tôi đã nói rồi đấy. Chính tôi là người ở bên cạnh hắn nhiều nhất, chúng tôi cùng làm việc mà. Nhưng tôi nói để anh biết: Leland Beaumout là một gã điên và hắn làm tôi khiếp sợ với những ý nghĩ đen tối và những trò phù thủy ngu ngốc!
Brolin nhíu mày.
- Phù thủy ư?
Parker-Jeff thở dài đánh sượt, và như thể nói ra chuyện đó khiến anh ta phải trả giá đắt nên anh ta hạ thấp giọng, vẻ ăn năn.
- Vâng... trò phù thủy là thứ mà hắn thích. Vì làm việc cùng nhau nhiều, nên hắn bắt đầu tin tưởng tôi và nói với tôi về những chuyện kỳ lạ. Hắn nói về ma thuật và đủ thứ trò ngu ngốc. Nhưng qua miệng hắn, tôi có thể đảm bảo với anh rằng điều ấy rất đáng sợ. Leland cực kỳ đồng bóng, có khi hắn đến và không mở miệng nói một lời nào suốt cả ngày, nhưng hôm sau lại hết sức vui tính. Nhưng khi hắn gọi riêng anh để nói về cuốn sách ma thuật cũ và những khả năng của hắn, thì tôi có thể đảm bảo với anh rằng hắn không hề đùa. Hắn có sức thuyết phục đến mức tôi thường nghĩ sắp thấy hắn khạc ra lửa!
Brolin lắc đầu. Anh biết rằng rất nhiều kẻ giết người hàng loạt cũng thể hiện hai tính cách như vậy, thường là khi chuẩn bị chuyển sang hành động, trong những người trước và sau khi gây tội ác.
- Gần như cuồng tín, Parker-Jeff nói tiếp. Ít lâu trước khi mọi người biết tin chính hắn đã giết các cô gái và bị giết chết, hắn đã kể cho tôi một chuyện khiến tôi nổi da gà, thật đấy! Khi biết chuyện qua ti vi, tôi đã nghĩ lại chuyện đó và kinh hãi đến mức cả đêm không ngủ được!
Brolin cảm thấy sốt ruột, anh rất ghét phải chờ đợi lâu.
- Ít lâu trước khi bị bắn vào sọ, hắn nói với tôi rằng hắn không sợ một ai, vì hắn không sợ chết. Hắn nói: “Này Parker, ngay cả khi mày cuốc một nhát vào tim tao và chôn tao dưới ba tấc đất thì ban đêm tao vẫn sẽ quay về xẻo dái mày để chén! Mày có biết tại sao không? Bởi vì ma thuật bảo vệ tao! Không ai làm gì được cả!” Leland nói với tôi như thế đấy, hắn đã bị điên thật, với cặp mắt nhỏ tròn xoe xoay tròn trong hốc mắt.
Chỉ gợi nhắc lại mấy chuyện ấy thôi, hai cẳng tay Parker-Jeff đã nổi da gà. Anh ta từng rất sợ Leland. Brolin chăm chú quan sát Parker-Jeff. Anh ta khoảng ba mươi tuổi và khá khỏe mạnh. Mặc dù anh ta nhiều tuổi hơn đối tượng anh đang tìm kiếm, nhưng Brolin không loại trừ khả năng bị nhầm trong lúc lập bảng mô tả tâm lý, chuyện đó đôi khi vẫn xảy đến, nhất là nếu chỉ dựa vào một vụ án duy nhất. Kẻ giết người càng hoành hành, người ta càng biết nhiều về hắn.
Parker-Jeff có vẻ thực sự ấn tượng với những lời nói của Leland.
- Hãy nói cho tôi biết, Brolin nói, anh có thực sự nghĩ là hắn tin vào câu chuyện phù thủy đó không?
- Hắn có tin không ư? Parker-Jeff ngạc nhiên. Không, hắn không tin, mà hắn chắc chắn! Ban đêm, kẻ điên rồ đó còn cắt cổ chó và mèo!
- Vậy tại sao không cảnh báo cảnh sát?
- Để nói gì với họ? Đồng nghiệp của tôi giết động vật ư? Chính tôi sẽ bị Leland cắt cổ vào đêm hôm sau mất!
Brolin gật đầu tỏ ý đã hiểu, thực ra anh muốn kích anh ta một chút để xem anh ta phản ứng thế nào. Anh ta có vẻ thành thật, nhưng đó là tư chất đầu tiên của một kẻ giết người, nghệ thuật tắc kè hoa, thích nghi mà không gây phản ứng mạnh mẽ. Trở về phòng làm việc, Brolin sẽ tìm kiếm toàn bộ thông tin về Parker-Jeff để không gặp phải rủi ro nào.
- Không có bạn bè ở nơi làm việc, nhưng có thể hắn có bạn ở đâu đó, hắn đã bao giờ nói với anh chuyện hắn làm gì vào các buổi tối chưa? Brolin hỏi.
- Chưa. Ngoài những lúc tâm sự hiếm hoi, hắn không nói nhiều về bản thân. Tôi không nghĩ rằng hắn có bạn, hắn không thuộc kiểu người đi chơi buổi tối, hắn thích ngồi ru rú ở nhà để chăm sóc lũ chim.
Brolin nhớ lại những con chim săn mồi mà hắn nuôi trong lồng.
Anh thất vọng. Khi tới đây, anh nghĩ rằng sẽ mở ra một hướng điều tra, biết được một cái tên hay một người quen của Leland. Quá khứ của Leland là sự kết hợp giữa nỗi cô đơn, sự bí ẩn và sự đau khổ. Nhưng không có nhân chứng nào ngoài người cha hơi ngây ngô, chẳng nói được gì trong lần thẩm vấn năm ngoái, đây cũng là một hướng đi không lối thoát.
Nỗi thất vọng hẳn phải hiện rõ trên mặt anh, vì Parker-Jeff áy náy:
- Rất tiếc, thưa thanh tra, nhưng tôi không thể nói gì với anh nữa. Leland là một gã điên, nhất là khi bây giờ tôi biết việc mà hắn đã làm.
Brolin cảm ơn anh ta và để lại tấm danh thiếp trong trường hợp anh ta nhớ thêm những thông tin khác. Anh định ra về thì Parker-Jeff đặt tay lên cánh tay anh.
- Tại sao anh lại quan tâm đến Leland Beaumout hơn một năm sau khi hắn chết?
- Để bổ sung hồ sơ, Brolin nói dối.
Parker-Jeff có vẻ yên tâm. Anh ta lại đội mũ lên mái tóc đã bị ướt.
- Thế thì tốt, anh ta nói. Bởi vì đã có lúc tôi tưởng các anh nghĩ rằng hắn quay lại.
- Leland ư? Brolin ngạc nhiên.
- Vâng, dường như các anh có bằng chứng về việc hắn chưa chết hẳn.
Parker-Jeff nói với giọng nghiêm trọng. Mắt anh ta chăm chăm nhìn về phía xa, chạy trốn thực tế.
Ở đâu đó, tiếng nghiền kim loại từ khung xe hỏng xé tan không khí.
- Bởi vì nếu đúng như vậy, tất cả sẽ bị kết án, Parker-Jeff nói bằng giọng không sinh khí. Người ta không thể chống lại kẻ không chết.
Brolin nhìn anh ta một lát rồi cười không mấy tự nhiên, quá gượng gạo. Nỗi lo của Parker-Jeff vừa mới truyền sang anh.