An Tử Yến thấy tiền cũng đã được kha khá, ít nhất đủ cho cả hai người ăn một bữa, chỉ hát một bài, rồi cất đàn ghi-ta đi. Mạch Đinh đã bị đám người vây xung quanh không biết đẩy đến tận nơi nào, An Tử Yến đứng lên: "Này~"
Cái đầu ăn hại của Mạch Đinh lấp ló trong đám người, một tay giơ cao, An Tử Yến đi tới, tóm lấy cánh tay đang giơ lên ấy kéo Mạch Đinh ra khỏi đám đông: "Đi thôi."
Mạch Đinh ở đằng sau bị kéo, mặt mũi đỏ bừng nhìn hai tay đan vào nhau, vốn định nói nhiều người trông thấy như vậy sẽ bàn tán, nhưng cậu nhanh chóng vứt nó ra sau đầu, mặc cho An Tử Yến nắm tay mình rời khỏi đây, người trên đường lại mơ hồ đều bị bỏ lại đằng sau, trong mắt Mạch Đinh rõ ràng chỉ có An Tử Yến.
"An Tử Yến, nếu có một ngày cậu vì việc gì đó mà khóc, tớ sẽ không cười cậu."
"Chỉ khi mắt tớ bị mù."
Thật đúng là một tên mạnh miệng, hai người mua chút đồ, ngồi ở ghế đá ven đường mà ăn, Mạch Đinh chóp chép ngon miệng, huơ huơ hai chân: "Tớ vẫn nghĩ cậu là một đại thiếu gia được nuông chiều, vậy cái dáng vẻ ban nãy là sao."
"Tớ có tiền rồi cần gì phải sống nghèo khổ." Cái này, cái này chẳng lô-gíc gì cả.
"Thằng nhóc nhà cậu khẩu khí thật lớn."
"Cậu vừa gọi tớ là gì?"
"Honey."
"Lão tử đang ăn cơm, đừng buồn nôn."
"Xấu cậu không muốn, hay cậu cũng không muốn nghe, rốt cuộc cậu muốn thế nào."
"Ăn nhanh lên."
"Ăn xong chúng ta đi đâu, aty, nói thật đi, cậu đột nhiên làm như vậy để làm gì."
"Để cậu biết, cho dù thế nào, tớ vẫn có thể nuôi sống cậu." An Tử Yến đứng dậy, vươn tay ra với Mạch Đinh, nghiêng đầu cười tinh nghịch, chói mù mắt Mạch Đinh, mỗi lần chỉ cần cậu cười, toàn bộ thế giới trong lòng tớ đều bừng nở đóa hoa màu trắng ấm áp.
Mạch Đinh hớn hở vui sướng đặt tay lên tay An Tử Yến, cũng không quan tâ, bên cạnh có người hay không, tay còn lại ôm lấy cổ An Tử Yến nhảy lên người hắn, hai chân kẹp lấy thắt lưng của aty: "Làm sao bây giờ, tớ yêu cậu quá đi mất."
"Cậu đổi câu khác được không."
"Nhưng mà câu này nói thế nào cũng không đủ, không chán, không xong."
"Ngốc, bỏ ra."
Mạch Đinh nhảy xuống, cầm tay áo của An Tử Yến: "Hiện tại tiêu hết tiền rồi, đi đâu kiếm thêm đây?"
"Ai nói nhất định phải có tiền mới hẹn hò được."
"Đây là hẹn hò."
"Tớ nói phải là phải."
"Cậu có lầm hay không, nào có kiểu hẹn hò như vậy, cậu lại lãng phí một buổi hẹn hò của tớ. Cái này không tính."
"Tớ nói phải là phải. Đừng để tớ lập lại lần nữa."
"Tên vô lại."
____________________________
Mạch Đinh tâm tình tốt, ngâm nga một giai điệu quay về nhà. Vừa bước chân vào nhà thấy bố đang xem tivi, mẹ thì nấu cơm, thấy Mạch Đinh về liền tươi cười: "Về rồi a, mau đi rửa mặt mũi, lát nữa ăn cơm."
"Vâng ạ."
Cảm thấy có gì đó là lạ, Mạch Đinh lắc lắc đầu có lẽ là mình nghĩ nhiều, cậu rửa mặt mũi xong, mẹ đã bày đồ ăn lên bàn, Mạch Đinh đói cực kỳ, cầm lấy đũa ăn ngấu nghiến. Bố Mạch Đinh vẫn không lên tiếng, chỉ cúi đầu trầm mặc, một lát sau, mẹ Mạch Đinh mới mở miệng: "Hôm trước có một cô tới đây, nói cô ấy là mẹ của An Tử Yến."
Mạch Đinh vừa nghe được lời này, cực kỳ hoảng sợ, một loại dự cảm rất rất không tốt từ từ ập đến, sắc mặt cậu tái nhợt nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh: "Vậy sao? Vậy cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Có a, cô ấy nói giỡn với mẹ, bảo con và An Tử Yến là một cặp, buồn cười quá." Mẹ Mạch Đinh nở nụ cười, khiến Mạch Đinh cảm thấy càng đáng sợ, mẹ Mạch Đinh lại tiếp: "Rõ ràng con và Tiểu Soái cảm tình tốt như vậy, mẹ thấy các con rất thân thiết, thật là, cũng không hiểu sao cô ta lại ăn nói bừa bãi như vậy, đúng không?" Nhà Mạch Đinh là phần tử tri thức, người nhà đều rất bảo thủ, đối với việc đàn ông thích đàn ông, bọn họ trước nay không thể chấp nhận được, ngay cả nghe nói đến cũng hiếm, tuy Ngô Hinh đã nói hết với họ, Mạch Đinh mẹ vẫn nhủ thầm không có chuyện đó, tuyệt đối không phải là sự thật, bà đang lừa mình dối người, hy vọng con trai chỉ đang gạt mình thôi.
Mạch Đinh buông bát đũa, cắn môi ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ, thực ra con..."
"Mẹ chỉ biết đó không phải sự thật, nhanh ăn cơm đi, ăn xong lên chơi máy tính." Mẹ Mạch Đinh cắt ngang lời Mạch Đinh, bà không muốn chính tai mình nghe được sự thật. Bà không thể chấp nhận chuyện này lại xảy ra trong chính gia đình của mình.
"Nhưng mà con..." Mạch Đinh đã hạ quyết tâm thẳng thắn, giờ lại vướng phải việc như vậy.
"Không nhưng nhị gì cả, mau ăn cơm, thức ăn nguội rồi sẽ không ngon."
Mẹ Mạch Đinh vẫn mỉm cười, điều này khiến Mạch Đinh càng khó chịu, cậu tình nguyện bị mẹ mắng, tình nguyện để bố đánh, nhưng dưới tình hình này, cậu lại không biết phải làm sao, phải ứng đối thế nào mới tốt, đành rẫu rĩ ăn nốt bữa cơm, liếc mắt nhìn bố mẹ một chút liền trở về phòng, không bật đèn lên, ngồi trên giường ngây ngốc hơn nửa ngày, mới gọi điện thoại cho An Tử Yến.
"Này, An Tử Yến."
"Ừ?"
"Cái kia, hình như bố mẹ tớ biết rồi." Mạch Đinh cũng không kinh sợ như những gì mình tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh đến khó tin, khi bố mẹ biết được chuyện này ở sâu trong lòng cậu kỳ thật thở phào nhẹ nhõm, sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến, tốt hơn so với việc mỗi ngày phải lo lắng đề phòng.
An Tử Yến thoáng trầm mặc: "Tớ sẽ đến đó."
"Không cần, lần này để tớ tự mình đối mặt, hơn nữa cậu mà đến càng thêm phiền phức."
Đầu bên kia không nói gì, Mạch Đinh giống như lên tinh thần cho mình, cười cười: "Yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không vì dáng vẻ hiện tại của bố mẹ mà đau lòng, hoặc vì bố mẹ khuyên giải an ủi mà mềm lòng, cậu khiến tớ hiểu được rất nhiều chuyện, có một chuyện tớ cũng muốn cậu hiểu rõ, việc duy nhất tớ không làm được chính là rời khỏi cậu."
"Đừng nói dễ nghe như vậy." An Tử Yến hiểu hiện giờ kỳ thực trong đầu Mạch Đinh rất loạn, nhưng vẫn muốn để mình yên tâm.
"Không đâu, cứ như vậy ở bên tớ một lát đi. An Tử Yến của tớ, chồng của tớ."
Hai người không ai nói chuyện nữa, Mạch Đinh nằm trên giường đặt điện thoại bên tai, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đặn khiến Mạch Đinh bình tâm lại, thực ấm áp.
Tình yêu của chúng ta, một bên phải chịu đựng suy sụp và thống khổ, bên kia mới có thể học cách kiên cường.