1 – Cuộc gặp gỡ
Toris, thuộc vùng lãnh thổ phía Bắc của vương quốc Strydia. Một người đàn ông đang nheo mắt trong khi liếc cái bảng đung đưa trong gió, tại một tòa nhà tường bôi vữa ở gần trung tầm thành phố. Tòa nhà đó được cải tạo từ một quán trọ đã đóng cửa là chi nhánh Hội Mạo hiểm giả - Toris, nơi luôn phát ra quá nhiều tiếng ồn. Dù đi chưa được ba năm, nhưng tôi thực sự nhớ sự náo nhiệt này.
Ky. Khi đẩy cánh cửa gỗ màu hổ phách cũ kĩ, anh nghe được tiếng bản lề cọt kẹt. Sự hối hả, nhộn nhịp của căn phòng chững lại một chút, rồi những ánh mắt tò mò khắp căn phòng đâm thủng anh. Có một vài gương mặt thân quen mà lâu nay tôi không gặp, và một số gương mặt mới lạ. Đa số họ mất sạch hứng thú và quay lại tán gẫu, nhưng một vài người quen đã chào tôi một cách thân thiện. Trong khi vẫy vẫy lại bằng một tay, tôi đi đến quầy, một người đàn ông tóc đỏ trung niên hạ cuốn sách xuống và nhìn tôi.
“Yo! Được một thời gian rồi nhỉ, Alex.”
Ông đưa bàn tay thô ráp của mình ra. Alex mỉm cười, siết chặt lấy bàn tay đó.
“Vậy, Mạo hiểm giả cấp S đáng kính của chúng ta cuối cùng lên là một Chủ Hội. Liệu tôi có nên nói chúc mừng với việc nhậm chức của cậu không?”
“Vì ông già đã về hưu, nên ghế trống. Dù sao đi nữa, tôi cũng đang ngồi... Dù sao đi nữa, đã đến lúc tôi phải trám cái ghế này rồi.”
“Chà... Tôi thì bị một vị khách nào đó giam lại trong một thời gian dài.”
“Cậu vừa về sao?”
“Không, tôi về từ tháng trước. Bộ xương mệt mỏi của tôi cần được nghỉ ngơi ở nhà trong một thời gian.”
“Tôi hiểu.”
Zack, Chủ Hội cười toe toét.
“Nếu thực sự là như vầy, sao cậu không giúp tôi? Đó là một nhiệm vụ cấp A, nhưng tôi thực sự gặp khó trong việc tìm đủ thành viên để thực hiện nhiệm vụ đó.”
“...Lại có thêm một gã khó tánh ở đây.”
Nhìn vào yêu cầu mà anh ấy chìa ra, tôi không thể không cau mày.
“Hạ gục một con Manticore sâu trong rừng nguyên sinh Fibria. Hiểu, tôi cũng không ngạc nhiên lắm về việc anh không tìm đủ thành viên. Việc này thật khó khăn và phiền phức.”
10 ngày là thời gian đi và về. Nếu phải đối phó với mấy con quái dọc đường, bạn không thể trở về trong nửa tháng. Không khí ẩm thấp trong rừng khó có thể nói là thoải mái, và bạn phải cố sống ở đó trong nửa tháng, với thức ăn mặn chát, khó di chuyển và ngủ trên những chiếc giường khó chịu gây trằn trọc cả đêm. Dù tiền công và tiền thương cao, nhưng nếu xét về thời gian yêu cầu, khó khăn trong việc đánh bại chúng và hành trình nửa tháng đầy khó chịu, thì đó không phải là một nhiệm vụ ngon ăn cho lắm.
Dù Hội Mạo hiểm giả tồn tại là vì lợi ích của thế giới, nhưng nó không phải là một tổ chức từ thiện. Đối với những Mạo hiểm giả, đó là phương tiện giúp họ kiếm sống, là nguồn thu nhập của họ. Dù có ít đi chăng nữa thì phần thưởng vẫn phụ thuộc vào độ khó và tỉ lệ thành công, nên nghề này thu hút được nhiều người cũng là điều hiển nhiên
“Đó là một nhiệm vụ đã nằm mốc trên bàn làm việc của tôi được hai tháng, Hội Du lịch đang ngày càng mất kiên nhẫn. Có vài người bảo sẽ nhận việc đó, nhưng tôi khá lo, tôi thực sự không biết họ có đủ mạnh hay không. Trong trường hợp tệ nhất, tôi sẽ thân chinh xuất trận. Nhưng nếu một Ma pháp Kiếm sư ra cấp S đó thì thiếu một vài người cũng không thành vấn đề.”
“...Về cuộc sống hoang dã sớm ghê nhẩy...”
Dù đã nghỉ được một tháng, nhưng đây là một lần công tác xa nhà khá lâu. Thành thật mà nói, hôm nay tôi đến Công hội chỉ để ló cái mặt ra và chuẩn bị cho công việc. Khi tôi thở dài thượt mà không thèm che đi, Zack nở một nụ cười đầy ẩn ý, như thể anh ta có một ý kiến thú vị.
“Nếu cậu thực sự sẵn sàng cho việc đó, tôi sẽ
cho cậu mượn một người hoàn hảo cho bữa tiệc. Tôi sẽ chỉ định cho cậu người tốt nhất. Tôi sẽ cho cậu mươn người ấy như một khoản tiền mừng cậu trở lại.”
“Anh thuê một Mạo hiểm giả lớp Solo? Chà, tôi thì không có ý kiến gì đâu, nhưng việc đó thật hào phóng. Anh ta có mạnh không?”
“Không, cô ấy hoàn toàn là một pháp sư hậu cần, hoàn toàn không hợp với việc chiến đấu. Nhưng cậu có thể tăng tỉ lệ thành công của nhiệm vụ chỉ bằng cách đưa cô ấy đi cùng.”
“...”
Tôi có cảm giác mình đang bị dụ vào những lời ngọt như mía lùi của anh ấy. Khi tôi cau mày, ảnh tự tin nói rằng tôi sẽ hiểu nếu đi cùng ảnh.
“Lý do tại sao mà tỷ lệ thành công và thành tích của Hội Mạo hiểm giả chi nhánh Toris về các nhiệm vụ có độ khó cao trong năm qua hơn hẳn các năm khác là do người này. Sẽ không phải là một ý kiến hay nếu để cô ấy tham gia một nhóm cấp thấp vì họ sẽ trở nên lười biếng, không tập luyện một khi họ biết rằng điều đó sẽ trở nên dễ như nào khi có cô ấy. Nhưng lần này thì hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu. Cứ đưa cô ấy theo đi, không có lỗ gì đâu.”
Có vẻ anh muốn quăng ngay cái nhiệm vụ này, kể cả nó khiến anh phải chi thêm tiền và đẩy một pháp sư hậu cần đến với tôi.
“...Đươc, tôi nhận. Hãy sắp xếp giùm tôi một cuộc họp cho các thành viên tham gia nhiệm vụ.”
Khi tôi buông và chấp nhận, Zack vuốt mái tóc đỏ và mỉm cười hài lòng.
Trong tổ đội, ngoài song kiếm sĩ, các thành viên khác trong tổ đội gồm một cung thủ và một nữ trị liệu sư, cả hai người đó tôi chỉ biết mặt và tên. Dù họ đều là những Mạo hiểm giả cấp B trở lên, nhưng họ đều ở tuyến sau. Tôi hiểu rồi, nhóm này chắc chắn không thể giết được con Manticore.
Còn với nữ pháp sư, cô ấy đang ngồi với một con Slime, một điều khá hiếm ở một tổ đôi. Cô ấy không quá xinh, nhưng cô có một nụ cười điềm tĩnh, dè dặt. Từ làn da và khuôn mặt của cô ấy, tôi đoán cô ấy tầm 20 tuổi. Nhưng tôi khá ngạc nhiên khi biết cô ấy cũng 30 tuổi, không già hơn tôi mấy. Ellen – Trị liệu sư, đã tự hỏi rằng, liệu đó có phải là bí mật của tuổi trẻ không. Tuy nhiên, họ nói rằng cô đến từ một tộc trông trẻ hơn các tộc khác.
Ngọa hình không phải là vấn đề, mà quan trọng là thực lực. Cô ấy đã tự đặt cho mình một cái biệt danh kì lạ, biệt danh tên “Pháp sư Việc nhà”. Cổ nói rằng, cổ sẽ lo viêc nấu ăn, và mấy việc linh tinh khác trong suốt cuộc phiêu lưu. Mọi người dường như đã nghe tin, mắt họ sáng lên khi nghe cổ đi cùng. Clemens, song kiếm sĩ từng du hành với cô ấy, khẳng định chắc về khả năng của cổ.
Trong mọi trường hợp, hãy xem cô ấy có thể làm được gì.
Sau khi giới thiệu bạn thân và kết thúc cuộc họp, chúng tôi giải tán và khỏi hành vào sáng hôm sau.