Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

chương 46: nhất phong-kẻ tử tội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mei đã chạy tới Trình Gia Trang tìm cha, hung bạo vào phòng sách vì biết ông đang ở đó,mặc cho cận vệ của ông ngăn cản…

- Cha lại ra tay rồi. Tại sao cha không chịu buông tha?

- Ta tưởng con đi rồi chứ?

Ông nói,nhưng cái cách ông nói cho Mei biết là ông biết cô nhóc sẽ không đi. Cô nhìn cha mình, lắc đầu,cay cú nói:

- Cha…thật đáng sợ!

- Quá khen,con gái ạ.

Lúc đó Thạch cũng chạy vào…

Hắn chĩa súng vào ông:

- Nếu ông không minh oan cho đại ca tôi thì phát đạn này không có mắt đâu.

Ông ngạc nhiên nhìn Thạch:

- Con muốn giết cha mình vì một kẻ người dưng sao?

Thạch tiến lại gần ông hơn:

- Anh ấy là anh em của tôi. Hơn nữa,tôi nói bao nhiêu lần ông mới tin là tôi không phải con trai ông? Cha tôi là một tên nghiện ngập,còn mẹ tôi là tay cờ bạc.Họ bán tôi cho ông Kim. Chính ông Kim đã cứu sống và cưu mang tôi. Tôi không phải là đứa bé bị bỏ rơi từ thưở sơ sinh như ông đã kể. Tôi cảm thông vì ông quá thương con mà phát rồ nên chìu ý ông,gọi ông là cha. Nhưng khi ông đã đụng tới người anh em quan trọng của tôi thì tôi không ngại gì mà giết ông đâu.

Ông Trình tức giận đập tay lên bàn,mắt nhìn Thạch nghiêm nghị,giận dữ:

- Giờ con trai ta lại vì kẻ thù mà không nhận cả cha nó. Có giỏi thì con bắn ta đi!

Thạch toan bóp cò thì Mei đứng trước mũi súng ngăn lại. Dù gì cô không thể giương mắt để người ta giết cha mình. Thạch vẫn chĩa súng vào cô,nói:

- Cô không tránh thì tôi giết cả cô,cho dù đại ca có hận tôi cũng được.

- Anh giết ông ấy thì Nhất Phong được minh oan à? Chúng ta còn chưa biết sự tình thế nào kia mà. Đừng quá ngốc nghếch!

- Tôi sẽ bắt ông ta giao cho cảnh sát. Sẽ đánh cho ông ta khai ra!

- Đừng suy nghĩ quá ngây thơ! Bằng chứng nào chỉ ra ông ấy làm? Anh phải biết ông ấy là ai. Chúng tôi khi đã ra tay thì không bao giờ để lại chút manh mối cả.

Thạch nhìn Mei:

- Chúng tôi? Thì ra cô cũng liên can tới việc này…

- Không hề! Tôi tôi chúng tôi có nghĩa là…

- Im đi! Đại ca không những tin lầm người mà còn… yêu lầm người…

Gã tức giận bỏ đi. Mei không biết phải giải thích thế nào. Cô quay sang nhìn cha đầy căm tức rồi cũng bỏ đi… Vì cô nhóc biết đứng đây đôi co với ông là vô ích. Muốn cứu Phong phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra…

Nhân vật bí ẩn lại xuất hiện từ sau cánh cửa…

- Thằng nhóc ấy dường như đúng là không phải con ông. Tôi vẫn nhớ cái ngày cậu ta bước chân vào Kim gia mà.

Ông Trình nhìn qua kẻ bí ẩn:

- Nếu không phải nó thì là ai? Người biết được chuyện này chỉ có thể là… Mỹ Thanh. Nhưng bà ta dù cạy miệng cũng nhất quyết không cho ta tìm ra con trai mình.

- Có thể tôi sẽ giúp ông hỏi bà ấy. Sau khi ông giúp tôi…khử Kim Nhất Phong.

Ông Trình cười tự tin:

- Ta hoàn toàn có căn cứ tin rằng Thạch là con trai ta. Còn khừ Nhất Phong,đương nhiên rồi! Ta đã hứa thì sẽ làm. Giờ thì đứa con gái của kẻ dâm đãng cũng chết, nhà họ Kim chỉ còn một lão già và một thằng oắt con thôi.

Kẻ bí ẩn chau mày nhìn ông.Kẻ đó không mấy hài lòng khi nghe điều đó:

- Ông mà đụng tới cha tôi thì… coi chừng đó.

- Cậu đe dọa ta sao Nhất Lang? Ta tưởng chúng ta là cùng một phe cánh chứ.

Kẻ bí ẩn nói và không thèm nhìn ông. Hắn thản thiên nhìn xuống lầu đề xác định Mei đã thật sự đi khỏi. Sau,hắn ta nói:

- Chỉ một mặt nào đó thôi. Tôi giúp ông, ông giúp lại tôi, chúng ta không ai nợ ai. Mục tiêu của tôi là dẹp bỏ cái gai Kim Nhất Phong, nhưng sẽ không cho phép ông đụng tới cha tôi.

- Khá lắm. Ta thích sự sòng phẳng này. Cụng ly cho sự hợp tác nào!

Người bí ẩn đó đúng là Nhất Lang… Chính là anh!

Chính anh gài bẫy cho cha mình phát hiện tên gian phu dâm phụ trên giường. Nhưng thay vì đem gia pháp ra trừng trị họ,ông lại đuổi họ khỏi Kim Gia như từng đuổi mẹ anh. Cái giá này quá nhẹ. Người đối tác của anh là ông Trình không bằng lòng, hình phạt đó không đáng với những tủi nhục mà ông đã gánh chịu, thế nên lão cho người của Dark bí mật tập kích lão Kim và đánh ngất ông. Sau đó đuổi theo tóm đôi gian phu dâm phụ trên đường chạy trốn,đem về khách sạn dàn dựng nên màn kịch hay. Chính Nhất Lang đã can thiệp để lão Kim còn giữ lại mạng sống,nếu không thì ông cũng khó thoát tử thần.

Vụ án thứ hai,cũng chính anh đã giết chết Nguyệt Nhi ngay sau khi cô nói rằng cô yêu anh,họ không phải là anh em vì cô là con của Khôi Loan và lão quản gia… Tương kế tựu kế,anh nhờ ông Trình với bàn tay ma thuật của Dark bày mưu đổ tội lên đầu Nhất Phong, cái gai trong mắt anh-kẻ lấy mất trái tim người con gái anh yêu nhất trên đời. Với anh, những ai không mang trong người dòng máu Kim gia đều không xứng đáng tồn tại trên đời với danh nghĩa vay mượn ấy…

Từ trên trời cao,Thượng Đế lắc đầu…

“ Hạo Nhân ơi là Hạo Nhân,tội lỗi của ngươi…sự mù quáng của ngươi…

Một thượng đế như ta thật cũng bó tay trước dã tâm của con người! Ta không biết… “sự sắp xếp” đầy chủ ý của ta liệu có thay đổi được gì không nữa. Tiểu Đệ ta không hề biết rằng ngay trước khi chơi ván cờ này, ta đã có những sự sắp xếp mà hắn cũng không lường trước được. Ta dường như nhìn thấy mọi thứ diễn ra trước mắt ta. Nhưng từ khi ngươi thức tỉnh và nhớ về tiền kiếp, mọi suy tính của ta đều sai lệch. Ngươi không còn là con cờ mà là kẻ chơi cờ thứ đang tung hoành không thể kiểm soát được…Ta chỉ còn biết để định mệnh quyết định thôi…Hây….Con người thật quá phức tạp…”

Dưới địa phủ…

Diêm Vương tức giận với Dark…

- Dark,ngươi không thể kiểm soát tình hình sao? Ta tưởng ngươi đã tóm được lão Trình rồi chứ?

- Giờ đây bên cạnh lão còn có Hạo Nhân, lão Trình không còn theo sự kiểm soát của thuộc hạ.Thuộc hạ buộc phải làm theo yêu cầu của lão. Vì đó là giao kèo bên đã kí trước khi lão bán linh hồn.

Dark vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Diêm Vương không mấy hài lòng.

- Ngươi mê chơi quá. Ai bảo ngươi ký cái giao kèo đó? Sự ham vui của ngươi đang trói ngươi đấy. Ta chỉ muốn thắng ván cờ này. Ta không muốn có thêm sinh mạng phải chết.

- Dạ,thuộc hạ sẽ cố gắng.

Với bằng chứng buộc tội rành rành,cộng thêm lời thú tội… Nhất Phong đã thừa nhận mình giết Nhất Nguyệt… Hắn cầm chắc cái án…Tử hình.

Không ai hiểu vì sao hắn lại thừa nhận cái tội mà hắn không hề làm… Hắn bảo rằng do hắn có bệnh thần kinh, nên đôi lúc không kiểm soát được hành vi của mình… Phiên tòa đầu tiên,người ta kết án hắn chung thân vì xét tình huống căn bệnh của hắn. Phiên tòa sau,người ta đem ra một chuỗi các tội lỗi trong các vụ thanh toán đẫm máu trước đây của hắn rồi phán rằng đó là bệnh cuồng sát, bệnh thần kinh chỉ là cái cớ hắn giảm tội cho mình. Mục đích hắn giết người là vì muốn một mình giành trọn tài sản Kim Gia…

Từ đâu xuất hiện thêm một số bằng chứng cho thấy kẻ giết bà Khôi Loan và quản gia không phải ông Kim mà có người đã dựng nên cảnh tượng ấy, hòng đổ tội cho ông Kim. Chưa biết kẻ ấy là ai nhưng cảnh sát cho rằng Nhất Phong là người có động cơ trước tiên. Trong thời gian điều tra đợi làm rõ mọi tình tiết, hắn bị giam cách ly hoàn toàn,không được thăm nuôi cũng như bảo lãnh…

Bà Wilson sử dụng tiền và tất cả các mối quan hệ của mình nhưng đành bó tay. Tuy thị trưởng là bạn bà,nhưng do đang tranh cử thị trưởng vào nhiệm kỳ tới,ông không dám mạo hiểm tiền đồ của mình mà nhúng tay vào việc này. Cái mà ông có thể giúp được là cho bà một cuộc gặp mặt bí mật…

Nhất Phong gầy đi nhiều. Bản tính vốn ít nói của hắn giờ lại thêm trầm mặc. Sự xuất hiện của bà Wilson làm hắn ngạc nhiên.Bị cách biệt qua chắn song,bà cố thế nào cũng không chạm được vào hắn.Nỗi đau của một người mẹ đứng nhìn con trai mình trong cảnh tình này khiến bà quá đau lòng…

“Phong, mẹ nhất định sẽ cứu con.”

Bà chỉ nhìn hắn rồi khóc,không nói được gì…

Hắn cũng không phản ứng gì. Dường như hắn buông xuôi cho số phận rồi. phút trôi qua nhanh. Khi người canh tù vào giục bà đi, bà vẫn không chịu rời xa song sắt…

- Phu nhân, để trại trưởng biết thì tôi sẽ không yên đâu.

Lúc này bà mới chịu thôi. Bà không nên liên lụy người khác. Bà gạt nước mắt,vừa quay đi thì hắn cất tiếng…

- Nếu… tôi có xảy ra chuyện gì,giúp tôi chăm sóc Thiên Hương.Tôi đã không giữ được lời hứa với cô ấy. Nói rằng…tôi xin lỗi.

- Được,ta hứa với cậu.Nhưng cậu phải cố lên,phải trực tiếp nói với nó chứ.

Hắn thở dài một tiếng khá nặng nề.

Tiếng bước chân của bà Wilson cũng nặng nề,kéo lê trên mặt đất…

Không khí Kim Gia chìm trong bầu ảm đạm,nặng nề. Bệnh tình lão Kim chưa khá lên đã trầm trọng thêm. Thiên Hương ngày đêm chăm sóc ông. Cô cố giấu ông mọi chuyện về tình hình Nhất Phong. Khi ông có hỏi thì cô chỉ nói là… vẫn còn điều tra,chưa đủ bằng chứng buộc tội.

Lão Trình hả hê trong chiến thắng.Nhà họ Kim giờ như một nhúm lửa heo hắt mà ông muốn dập tắt khi nào cũng được…Tuy nhiên,có thứ ông chưa toại nguyện là Mỹ Thanh vẫn cố chống lại ông và thằng con trai ngỗ ngược Hoàng Thạch ngoan cố không nhận ông là cha.vDù Thạch luôn không thừa nhận ông là cha nhưng ông không tin,vì Dark không bao giờ gạt ông. Dark bảo cho ông gặp con thì chắc chắn sẽ cho ông gặp con. Thằng nhóc ấy không phải Hoàng Thạch thì có thể là ai đây?

Lão nhớ lại lời Dark hôm ấy…

“Ta không lừa ông. Một trong thằng nhóc bước vào là con trai ông.”

Nếu con trai ông không phải Thạch thì đó là… Không, không bao giờ! Nó chẳng có gì giống ta cả. Nó…

Ông bị ngắt ngang bởi người cận vệ. Ông nhìn lên: chuyện gì mà vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm túc?

Người cận vệ nói:

- Thưa lão gia,có lão già Kim Nhất Nguyên muốn gặp ông. Vậy phải thế nào ạ?

- Lão bệnh hoạn ấy tới đây làm gì? Ta tưởng lão không còn sức đứng dậy nữa chứ.Cứ cho lão vào,xem lão muốn gì.

- Dạ.

-

Lão Kim một mực đòi Thiên Hương đưa tới đây, bất chấp bệnh tình của mình. Không biết từ đâu mà ông biết được sự thật. Sau khi ông gặng hỏi mãi, Thiên Hương cũng chịu nói thật tình thế Phong lúc này. Ông biết đây là hậu quả mà ông đã gieo,sao ông có thể để Nhất Phong gánh chịu thay mình cho được? Dù không muốn,nhưng ông buộc lòng phải tới đây. Ai thắt nút thì người ấy gỡ.

- Cuối cùng ông cũng chịu tới gặp tôi.

Lão Trình kiêu ngạo nhìn kẻ thù. Lão Kim nói,giọng yếu ớt nhưng vẫn còn đó vẻ uy nghi ngày nào…dù là lời xuống nước xin lỗi…

- Kẻ gieo hận cho ông là tôi. Hãy tha cho Nhất Phong. Nó vô tội.

- Tha à?Ông nói sao quá dễ dàng!Sao ông mau quên những gì ông làm với tôi vậy, Kim lão gia!

Ông Kim đột ngột quỳ xuống trước mặt lão Trình…

- Ông muốn thấy cái ngày tôi quỳ duới chân ông thế này đúng không? Giờ Kim Gia đã tan nát,ông muốn làm gì nó thì làm. Chỉ cần ông tha cho Nhất Phong, dù ông có muốn tôi tự sát ngay đây chuộc tội cũng được. Tôi đã sống trên cõi đời này quá nửa đời người,chẳng còn gì để luyến tiếc. Mọi ân oán đời trước hãy kết thúc tại đây, ngay trong chính ngôi nhà này. Hãy tha cho bọn trẻ.

Lão Trình không tin vào mắt mình. Một Kim Nhất Nguyên cao ngạo, Kim Nhất Nguyên từng hô mưa gọi gió giờ quỳ dưới chân ông cầu xin… vì đứa con chẳng máu mủ với mình? Lão Trình cười giễu cợt…

- Lão…lão vì một đứa con không chung máu mủ mà quỳ dưới chân ta van xin ư?Cao thượng quá! Thật đáng kinh ngạc. Nhưng…lão Kim à,Trình Phúc Toàn ta từ lâu đã mất đi cảm giác thương cảm rồi, nhất là đối với những kẻ đã hủy hoài cuộc đời ta, tình yêu của ta…Ta…đã vì mối hận này mà bán linh hồn cho quỷ sứ…Quá muộn rồi! Ta không được hạnh phúc thì cũng không ai được hạnh phúc, lão nghe rõ chưa? Cho dù hôm nay lão chết trước mặt ta cũng thế thôi, ta…đã không thể quay lại,ta…không còn là con người nữa rồi… Cho tới khi nhìn thấy kẻ cuối cùng của Kim Gia gục xuống,ta sẽ không bao giờ dừng tay!

Lão Kim nhìn lão Trình căm tức!

- Ngươi…! Ta đã hạ mình đến dường này mà ngươi…

Lão Kim tức giận tới thổ huyết nhưng vẫn cố đứng lên chỉ tay vào lão Trình.Thiên Hương lo lắng đỡ ông dậy:

- Ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!

- Ta đợi lão.

Lão Kim quá uất ức,bệnh tình trở nặng,hơi thở khó nhọc.Vừa lúc Mei bước vào. Cô chạy tới bên ông…

- Kim lão gia!

Cô nhóc quay qua cha mình:

- Cha không thấy mình quá đáng lắm sao?

Ông Kim nhìn cô,ngạc nhiên quá đổi,môi mấp máy…

- Ông ta là… cha của con sao,Tử Du? Tức là… Quả báo…quả… báo…

Nói rồi ông bất tỉnh …

Phiên tòa cuối cùng,người ta có đầy đủ chứng cớ cáo buộc Nhất Phong.Hắn bị kết án tử hình… Chủ nhật tuần sau sẽ xử treo cổ.Từ giờ tới đó,thân nhân có thể thăm nuôi và dự phiên treo cổ nếu muốn. Phiên tòa ấy Mei cũng có mặt. Bà Wilson ngất xỉu tại tòa.

Toàn khu vực toàn án bị phong toả và trang bị cảnh sát dày đặc khắp mọi ngóc ngách. Nhưng điều đó không ngăn được những kẻ liều mạng trung thành với chủ. Khi người ta vừa đem Nhất Phong ra ngoài thì có đám người làm loạn. Đó là Thạch và bọn thuộc hạ tới gây rối cướp tù. Họ xô xát với cảnh sát. Thạch đánh bị thương một cảnh sát, cuối cùng lại bị những tay súng phục sẵn chung quanh bắn một phát vào chân…

Á!

Thạch gục xuống đường. Phong hét lên về phía các anh em từng vào sinh ra tử với mình:

- Nếu mọi người còn coi tôi là đại ca thì hãy quay về bảo vệ Kim Gia, đừng phí sức nữa! Quay về đi! Tôi xin mọi người đó… Đừng hy sinh vì tôi nữa…

- Đại ca!

- Thiếu gia!

Bọn họ đồng loạt quỳ xuống… Cảnh tượng thật não nề… Số phận của một con người yên hùng sắp kết thúc dưới giá treo cổ oan nghiệt thế này sao?

Tối hôm ấy, Mei trà trộn vào làm một tay lính gác và vô hiệu hóa các cổng ra vào.Cửa phòng giam đột ngột mở toang, Phong nhìn ra bên ngoài - không còn thấy lính canh nữa…

Phong biết những cánh cửa ấy mở toang là muốn hắn trốn đi,và hắn cũng thừa biết ai đủ bản lĩnh làm điều đó. Chỉ có Mei thôi…

- Em không cần tốn sức,anh sẽ không vượt ngục đâu.

Mei xuất hiện bên ngoài phòng giam,trong diện mạo một tay lính gác…

- Em cũng đoán được anh sẽ không đi. Bởi vì nếu anh muốn đi thì đã không còn ở đây. Em thật ngốc phải không?

Mei nhìn Phong.Hắn tránh cái nhìn của cô nhóc:

- Vậy tại sao em còn tốn công?

- Thực ra kẻ mà anh muốn bảo vệ là ai mà khiến anh bán cả mạng sống mình?

Mei thẳng thừng đặt câu hỏi. Cô nhóc thừa biết Phong đang ra sức bảo vệ ai đó.

- Không ai cả. Anh biết mình đang làm gì.

Mei tức giận trước thái độ ấy của Phong, cô vừa tiến lại gần hắn,vừa nói:

- Còn những người đang quan tâm tới sự sống chết của anh thì sao?Anh không nghĩ tới họ sao? Thiên Hương,các anh em của Kim gia,phu nhân Wilson… Sao anh không nghĩ tới sự quan tâm của họ dành cho anh? Kim lão gia đã đổ bệnh,anh biết không?

Phong lo lắng nhìn Mei:

- Cha anh…ông ấy sao rồi?

Mei lắc đầu,ánh mắt đượm buồn:

- Vì anh mà ông ấy đã tới…van xin quỳ lụy trước mặt cha em… Anh thấy mình có bất hiếu không? Đây là cách mà anh trả ơn nuôi dưỡng đó sao?

- Em im đi!Em có tư cách dạy đời anh sao?Mọi chuyện thế này không phải là do cha con em gây ra hay sao? Chưa bao giờ anh ngờ rằng Mei- cô nhóc năm xưa chạy trốn cùng anh lại là con gái của kẻ thù muốn phá nát gia đình anh.

Mei cười chua chát

- Khi anh biết em là Mei, anh phải biết em là người thế nào chứ? Người cha mà em từng kể với anh,người cha chỉ ôm giấc mộng trả thù ấy…chính là Trình Phúc Toàn, quản gia năm xưa của Kim Gia. Nếu như ngày đó em biết sẽ có một ngày chúng ta đối đầu như bây giờ thì đã không bao giờ đi theo anh… Bao năm trời em bị đào tạo như công cụ trả thù thì anh ở đâu? Anh có biết em đau khổ thế nào khi biết Kim Nhất Phong chính là Brian hay không? Thà chúng ta không biết nhau,thà em nghĩ rằng Brian đã chết thì Mei này sẽ không bao giờ chùn lòng khi xuống tay với Kim Nhất Phong…

- Em đừng nói nữa!

Mei tiến lại hắn gần hơn. Cô đưa tay lên khuôn mặt hắn. Nửa khuôn mặt lành lặn đã khuất trong bóng tối,chỉ còn nữa còn lại bị giấu sau cái mặt nạ vô cảm,khó mà biết Phong đang nghĩ gì… Phong để yên tay Mei lướt trên mặt mình mà không phản kháng. Nước mắt cô bé rơi xuống…

- Em…không bao giờ muốn hại anh. Em không thể cản cha mình, nhưng cũng sẽ không cho ông ấy hại anh. Bởi vì…người em yêu…là anh! Anh có biết em thất vọng thế nào khi anh giao em cho Nhất Lang bằng được không? Anh mặc nhiên bỏ rơi em…Anh thừa biết…em không hề yêu anh ấy! Tại sao anh có thể làm điều đó với em? Anh là đồ con lừa!

Phong cười buồn rồi quay lưng về phía cô nhóc:

- Nhất Lang có gì không tốt?Em nhìn anh đi,tương lai…xám xịt.Bộ dạng này giống con người lắm sao?Anh ấy đủ sức lo lắng cho em,anh ấy không phải là đối tượng trả thù của cha em,và anh ấy rất yêu em… Hơn nữa…

- …hơn nữa anh ấy lại là con trai duy nhất của Kim Gia phải không?Chính vì vậy mà anh coi em như món hàng muốn sang tay cho người khác…

- Mei… anh xin lỗi.

- Cho dù hôm nay nay anh có muốn hay không,em cũng phải đem anh đi.

Hắn quay lại nhìn cô nhóc,khẽ lắc đầu:

- Rồi anh cũng sẽ trốn khỏi em và quay lại đây.

- Sao anh không cho em biết kẻ anh đang bao che là ai? Kẻ mà đang cố gắng đẩy anh vào cái chết…Người đó chắc không chỉ mình cha em rồi.Hẳn người đó là người của Kim Gia.Lẽ nào…người ấy là…

Nhất Lang gắt với Mei:

- Em đừng có đoán mò! Đi khỏi đây ngay đi!

Mei nhìn Phong rồi quay lưng đi. Cô nói:

- Bởi vì anh không thích em tìm ra kẻ ấy,em sẽ buộc hắn phải lộ mặt.

- Mei!

Mei bỏ đi.Shell đợi cô ngay bên ngoài.Cô ta không ngạc nhiên lắm khi không có Nhất Phong cùng ra bên ngoài.

- Anh ta cương quyết vậy sao?

Mei gật đầu.Sau đó cô nhớ ra điều gì đó rồi nhìn Shell nói:

- Shell,lần cuối chúng ta gặp Nguyệt Nhi là tại nhà Nhất Lang đúng không?

- Phải.Nhưng điều đó chẳng giúp ích gì,anh ta có thể nói cô ấy đã bỏ đi trước đó hay đại loại như thế…

- Tình cảm anh em họ trước giờ rất tốt,sao anh ta lại làm vậy?

- Vì cô thôi.

- Vì tôi? -Mei ngạc nhiên rồi cười mỉa mai chính mình.-Không ngờ tôi lại có sức thu hút kỳ lạ đến như vậy.Tôi lại có thể khiến cho anh em họ giết nhau thật sao?Mà hình như không chỉ bọn họ, chính cô cũng đang phản lại Dark và cha tôi để giúp tôi mà.

Shell nắm lấy bờ vai Mei,dịu dàng,tha thiết nhìn cô:

- Tôi không hành động vì Dark hay cha cô,tôi làm điều gì mà tôi thấy là tốt cho cô. Tất cả nghững gì tôi làm chỉ vì Mei thôi.

- Cảm ơn,Shelly.

Mei nhìn qua Shell rồi cười,nụ cười đầu tiên sau rất nhiều năm

- Bởi vì Brian không chết,tôi không có lí do gì để hận cô nữa cả. Chắc cô không biết điều này,năm xưa, khi nói “tạm biệt”,tôi đã rất hối hận,tôi biết đã làm cô buồn. Sau đó tôi nghĩ, chỉ cần khi chúng tôi có chỗ ở ổn định,khi tôi có thể tự lo cho mình, tôi sẽ tìm cô. Ba chúng ta sẽ sống rất vui vẻ… Shell,đó là những gì tôi thật lòng muốn nói với cô. Cô…là người bạn tốt nhất tôi từng có.

Shell hiểu ý Mei nói là gì. Lẽ nào họ chỉ có thể là bạn tốt nhất thôi sao? Shell nhìn Mei.

- Nhưng… người quan trọng nhất với cô lại là Brian?

Mei khẽ gật đầu. Cô nhóc nắm lấy tay Shell:

- Shell,chúng ta… lại là bạn nhé.

Shell chưa bao giờ nghỉ lại có lúc nào đó Mei chìa tay ra bảo rằng họ lại là bạn.Vì Mei,Shell sẵn sàng làm bất cứ gì.

Shell gật đầu.

Truyện Chữ Hay