“Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà còn có người nào? Làm sao lại ở trong chùa?” Thiếu niên tự rót một chén trà cho mình, phát hiện nước đã lạnh, chỉ nhấp một hơi liền buông xuống.
Hữu Xu rất nhanh đem chính mình lột sạch sẽ, mở hòm xiểng ra tìm kiếm một trận, mông nhỏ trắng trắng nộn nộn đối diện với thiếu niên. Thiếu niên lại có chút muốn cười, đi lên trước, lấy từ trong rương ra một cái áo bông thật dày, bọc ở trên người cậu.
“Cám ơn. Ngươi ngồi đi, ta có thể tự chăm sóc chính mình, chăm sóc ngươi càng không thành vấn đề.” Hữu Xu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, sau đó dùng khăn vải bố lau khô thân thể cùng tóc, lúc này mới mặc áo lót tiết khố cùng áo bông.
Trên người khô mát, Hữu Xu thở dài một hơi, từ đáy giường tha ra một cái rương nhỏ, hỏi, “Ngươi đói bụng không? Ta mời ngươi ăn gì đó?” Mới vừa rồi bị kinh hách, cậu cần cấp bách ăn một chút đồ an ủi.
“Nửa canh giờ trước ta mới vừa dùng cơm xong.” Thiếu niên khoát tay từ chối.
Trong lòng Hữu Xu mừng thầm, tròng mắt liền chuyển chuyển, dáng vẻ khẩu thị tâm phi khiến thiếu niên cười thầm không thôi. Giống như tất cả những người ở mạt thế, Hữu Xu chẳng những có thói quen tích trữ đồ ăn, mà còn cực kỳ keo kiệt chia sẻ. Nếu ai muốn đoạt đồ ăn từ trong miệng cậu, không khác gì muốn mạng của cậu, vừa rồi hỏi vậy, bất quá chỉ là khách khách khí khí thôi.
Nhìn thấy tiểu đậu đinh moi rồi lại moi trong vạt áo, thật vất vả lấy ra một cái chìa khóa, còn dùng dây đỏ chặt chẽ cột ở trên cổ, thiếu niên vốn tưởng rằng trong rương ẩn giấu bảo vật gì, nào biết vừa mở ra, tất cả đều là lương khô, bánh màn thầu, bánh bột ngô dùng giấy dầu gói kỹ, nhất thời lắc đầu cười.
“Coi chừng bị thiu.” Hắn tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Hiện tại trời lạnh, sẽ không thiu.” Hữu Xu lấy ra một cái bao giấy dầu, ngược lại đem thùng khóa kỹ, đẩy vào đáy giường, lại đem cái chìa khóa giấu vào trong quần áo bên mình.
“Ta đi đốt một chậu than lửa, ngươi chờ.” Như là lo lắng thiếu niên ăn vụng, cậu đem bao giấy dầu nhét vào trong ngực, mang theo một cái chậu than nhỏ, chạy đến tiền viện tìm tăng nhân xin lửa.
Thiếu niên đứng ở cửa nhìn xa xa, thấy tiểu đậu đinh trộm đưa cho tăng nhân vài đồng tiền, xin mấy cục than có mấy đốm lửa trên đó, sau đó một đường chạy như bay trở về, một bên chạy một bên vung chậu than nhỏ, để đốm lửa dưới gió lạnh thổi qua nhanh chóng dấy lên. Đợi tiểu đậu đinh chạy đến phụ cận, than lửa đã đốt đến thực vượng, một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, khiến lạnh lùng giữa mắt mi của thiếu niên hòa tan đôi chút.
“Mau trở về ngồi sưởi ấm, bên ngoài lạnh lẽo.” Hữu Xu đẩy thiếu niên, cũng thuận tay đóng cửa phòng. Cậu lấy bao giấy dầu trong ngực ra, mở ra liền thấy, hai cái bánh màn thầu lạnh cứng ở bên trong.
“Trong phòng bếp có bánh màn thầu nóng, bây giờ ngươi đi hẳn là còn có thể xin được vài cái.” Thiếu niên chỉ chỉ phương hướng phòng bếp.
“Ta muốn ăn bánh màn thầu nướng.” Hữu Xu đem kìm sắt đặt trên chậu than, lại đặt bánh màn thầu lên, thường xuyên trở vài cái.
Nửa khắc đồng hồ sau, một mùi thơm phiêu tán trên không trung, khiến người ta ngón trỏ đại động. Hữu Xu liên tiếp nuốt nước miếng, không để ý bánh màn thầu phỏng tay, lập tức cầm lên bẻ thành hai nửa, cắn từng ngụm từng ngụm, bởi vì ăn quá nhanh, trong cổ họng phát ra tiếng vang ừng ực ừng ực.
Thiếu niên nhướn cao một bên lông mày, hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm tiểu đậu đinh. Hắn không phải không thừa nhận, đối phương thực biết chăm sóc chính mình, mới năm tuổi đã có thể đem sinh hoạt xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa biết làm thế nào để cho mình sống càng tốt hơn. Chỉ có một điểm, dường như cậu có một loại chấp nhất khác thường đối với đồ ăn.
Thấy tiểu đậu đinh ăn đến ngon ngọt, thiếu niên do tâm tình hậm hực mà dẫn đến giảm sự thèm ăn lại cảm thấy có chút đói bụng. Hắn lật lật một cái bánh màn thầu khác đặt trên kìm sắt, hỏi, “Ta có thể ăn một chút hay không?”
Động tác ăn của Hữu Xu tạm dừng, trong mắt toát ra dấu vết giãy dụa. Lấy lòng thiếu niên liền có thể bảo toàn tính mạng, nhưng mà đồ ăn với tính mạng, hai bên có phân lượng bằng nhau, nên lựa chọn như thế nào? Hiện tại không phải mạt thế, mấy thứ này ăn hết, Tống ma ma sẽ còn đưa đến một ít. Nghĩ đến đây, Hữu Xu gian nan gật đầu.
Thiếu niên sao lại không nhìn ra là cậu không nỡ, thấy cậu ngoài miệng thì ăn, còn ánh mắt lại nhìn mình chằm chằm, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm bánh màn thầu trong tay mình, trong lòng lại là một trận cười thầm. Tiểu đậu đinh này sao lại bảo vệ đồ ăn như vậy? Hơn nữa không chút nào hiểu được che giấu cảm xúc. Thú vị, thật đúng là thú vị! Giữ ở bên người nuôi cũng tốt, ít nhất có thể làm đồ chơi.
Cắn một ngụm bánh màn thầu mùi thơm bốn phía, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên triệt để hòa hoãn xuống. Hắn đã lâu không ăn một bữa cơm thật ngon, chỉ cần vừa nghĩ tới việc rốt cuộc không thể quay về thượng kinh, liền tích tụ khó tiêu, như nghẹn ở cổ. Nhưng trước mắt, nhìn đứa bé xem bánh màn thầu trong tay trở thành mỹ vị vô thượng, hắn lại cảm thấy, cuộc sống bây giờ cũng không phải không xong như vậy.
“Cầm.” Hắn lấy từ trong hà bao ra năm lượng bạc.
Hữu Xu thuận tay nhận lấy, ngốc nghếch hỏi, “Làm sao?”
“Tiền bán mình của ngươi.”
“Ta không ký văn tự bán đứt.” Hữu Xu đem bạc đặt lên bàn, giọng điệu hơi có vẻ khẩn trương, “Cứ năm năm ký văn khế cầm cố một lần, như vậy được không?”
“Có thể.” Đối với cái này thiếu niên cũng không để ý. Đứa bé năm tuổi, thông minh đi nữa thì có năng lực như thế nào? Không lẽ còn là mật thám mà kẻ địch của mình phái tới sao? Cái khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nên điều tra thì lại không thể thiếu. Thiếu niên ký văn khế cầm cố với Hữu Xu, khi trở lại viện của mình, hai hộ vệ đã đem thân thế bối cảnh của Hữu Xu điều tra nhất thanh nhị sở.
“Con trai trưởng của Vương Tượng Càn?” Thiếu niên trầm ngâm, bỗng nhiên lắc đầu thở dài. Cùng là con trai trưởng, cùng bị phụ thân chán ghét mà vứt bỏ, không nghĩ tới đứa bé này thế mà lại đồng bệnh tương liên với mình. Vương Tượng Càn là Binh bộ Thượng thư, là lực lượng trung kiên của thái chi nhất hệ, chuyện hắn sủng thiếp diệt thê khiến con trai trưởng lưu lạc bên ngoài, ngược lại có thể lợi dụng một chút.
“Đi đón hắn lại đây.” Thiếu niên xua tay với hộ vệ, vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đạp tuyết xàn xạt.
Hộ vệ vừa đẩy cửa nhìn, liền thấy đứa bé cao ba thước ôm một cái bao thật lớn, đang từ từ, từng bước một nhấc chân đi tới. Cái bao thể tích khổng lồ, mà cậu quá mức thấp bé, từ xa nhìn lại tựa như cái bao mọc một đôi chân, biết tự mình đi đường.
“Phốc…” Hai tên hộ vệ nhịn không được, cười lên tiếng.
Thiếu niên đặt nắm tay trên môi, miễn cho mình cũng thất lễ trước người ta. Tiểu đậu đinh này rõ ràng thật quái gở, vả lại còn không biết lấy lòng người ta, cố tình nhất cử nhất động đều tràn ngập buồn cười, chung quy có thể trong lúc lơ đãng khiến người ta thoải mái.
“Sao không tìm người giúp đỡ ngươi?” Ý bảo hộ vệ đi tiếp nhận cái bao, thiếu niên tiến lên vài bước, đem tiểu đậu đinh kéo vào phòng.
Cấu tạo sương phòng của Khai Nguyên tự đều không khác biệt lắm, chỉ có bố cục lớn nhỏ hơi có khác biệt. Gian sương phòng của thiếu niên này đã là tốt nhất, nhưng đối với một người hoàng tộc mà nói, sợ rằng chỉ có thể gọi là “đơn sơ”. Bày trí trong phòng vô cùng đơn giản, một bàn vuông, một giường một tủ một chậu than, lại không có gia cụ bên cạnh.
Hữu Xu mơ hồ đảo qua, dĩ nhiên hiểu rõ tuy thiếu niên là hoàng tộc, tình trạng hiện nay lại gian nan, sợ rằng chỉ đành phải một đường như vậy mà thôi. Cậu lắc lắc hạt tuyết ở trên giày, bắt chước động tác của hai thị vệ, khom lưng chắp tay với thiếu niên, đường hoàng nói, “Chủ tử, có việc xin phân phó.”
“Phốc…” Hai tên hộ vệ lại cười dài. Tiểu đậu đinh mới cao ba thước, lại cho rằng mình uy vũ hùng tráng có thể bắt kịp đại hán tám thước, biểu tìng nghiêm nghị kia, giọng điệu thận trọng mà lại ngàn vạn hào hùng kia, phối với cái giọng con nít dinh dính, vô cùng tương phản khiến người ta cười ra nước mắt.
Thiếu niên phát hiện chỉ cần vừa nhìn thấy đứa bé này, liền theo thói quen tính lấy nắm tay đặt lên môi. Hắn thực hoài nghi bản lĩnh hỉ nộ không hiện sắc của mình cuối cùng sẽ bị đứa trẻ này phế bỏ. Chậm rãi đi đến cạnh bàn, hạ mắt nhìn chằm chằm bảng chữ mẫu, cảm giác buồn cười mới có chút tiêu tan, hắn phân phó nói, “Biết mài mực không? Giúp ta mài mực.” Bởi vì là bị trục xuất, trên đường lại gặp gỡ mấy lần ám sát, tùy tùng bên cạnh hắn đã sớm chết chết trốn trốn, chỉ có hai tên hộ vệ còn sống. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài thôi.
“Biết.” Hữu Xu tương đối tự tin. Hắn không chút nào khiếp đảm, lại càng không câu nệ, ưỡn bộ ngực nhỏ đi đến cạnh bàn mới phát hiện, tuy rằng kỹ năng của mình max điểm, nhưng chiều cao không đủ, chớ nói mài mực, ngay cả kiễng mủi chân cũng không nhìn thấy nghiên mực để ở nơi đâu. Rướn cổ lên nhìn lại nhìn, kiễng mủi chân nhảy lại nhảy, bên tai cậu từng chút từng chút đỏ ửng lên, chỉ cảm thấy chứng lúng túng sợ hãi của mình cũng sắp tái phát rồi.
Thiếu niên hết sức chuyên chú tập viết theo mẫu chữ, giống như không hề có cảm giác, nhưng trong con ngươi thanh lãnh đã sớm bị ý cười nồng đậm thay thế, nắm tay trái lại theo thói quen tính đặt ở trên môi. Hai hộ vệ không ngừng run run bả vai, miệng phát ra tiếng cười phốc phốc ngắn ngủi, đây là đứa trẻ ở đâu tới vậy, rất buồn cười.
Hữu Xu cố giữ vững trấn định, bên tai lại sớm đã đỏ ửng, ấp ấp úng úng lấy một cái ghế đến, đặt ở cạnh bàn, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò lên, rốt cuộc nhìn thấy nghiên mực. Cậu hắng giọng một cái, lập tức chậm rãi nói, “Mài mực phải nặng nhẹ, tốc độ vừa phải, tư thế phải ngay thẳng, cần phải giữ thỏi mực vuông góc ngay ngắn, phải vuông góc mà đánh vòng trên nghiên, không được đẩy nghiêng hoặc đẩy thẳng, càng không thể tùy ý mài loạn. Liễu Công Quyền có cái gọi là ‘Bút chính’, mài mực cũng như thế, tâm chính mực cũng chính, nếu mực chênh chếch bất chính, vừa chướng tai gai mắt, mực mài ra cũng không đều…”(“chính” là ngay, thẳng)
Hữu Xu cảm thấy rất cần phải cho thiếu niên thấy được sự bác học và khả năng của mình, nếu không thực khó rửa sạch ấn tượng ngu si trước đó. Vị này cũng không phải là người thường, mà là bùa bảo mệnh của cậu, phải chặt chẽ nắm chặt, tốt nhất có thể đạt tới trình độ như hình với bóng. Người có thể như hình với bóng với chủ tử, tuyệt đối là tâm phúc trong tâm phúc, đây chính là mục tiêu phấn đấu của cậu.
Cảm giác mực nước đã đủ dùng, Hữu Xu lau sạch sẽ thỏi mực, để ở một bên hong khô, sau đó ưỡn bộ ngực nhỏ nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng có thần, cố tình trên mặt không chút biểu tình, làm như hết sức nghiêm túc.
Thiếu niên liếc cậu một cái, khóe miệng hơi hơi co rút, lại liếc mắt một cái, lại co rút, lúc này mới đem nắm tay trái đặt trên môi, trầm giọng nói, “Mài không tệ.” Nhưng dáng vẻ nóng lòng biểu hiện mình, nóng lòng được công nhận lại càng thêm thú vị.
Hữu Xu thầm thở phào, vẫn như cũ đứng ở trên ghế, chắp tay sau đít, nghiêm mặt, như là tùy thời chờ đợi mệnh lệnh. Kỳ thật loại cuộc sống hầu hạ người khác này, đời trước cậh đã quen rồi. Để ở lại sở nghiên cứu, mười tuổi cậu liền bắt đầu làm chân chạy việc, những khoa học gia đó phần lớn là tứ chi không cần (siêng năng), ngũ cốc không phân, ngoại trừ đi vệ sinh, ăn cơm cùng đi ngủ, cái gì cũng cần người khác hỗ trợ, dần dần liền rèn luyện ra.
Thiếu niên tuy rằng xuất thân tôn quý, nhưng tính tình cũng rất ôn hòa, yêu cầu cũng không hà khắc, phần công việc này ngược lại còn thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của Hữu Xu.