Vương lão thái gia thấy chính chủ đến, vội vàng bảo bạn già nâng mình dậy. Nói đến cũng lạ, rõ ràng tam vương gia tính tình ôn hòa, phong lưu nho nhã, người bên ngoài đến trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng, ước chừng đây chính là khí độ của trưởng tử nguyên hậu. Khó trách hắn nghèo túng thành như vậy, Tiêu quý phi và Thái tử vẫn muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Lão thái gia chắp tay, vốn định cầu xin vài câu, lại thấy tam vương gia nhìn không chớp mắt vào dinh thự, ngay cả cơ hội mở miệng nói cũng không cho. Hai lão hai mặt nhìn nhau, vô cùng hối hận không thôi. Nếu như không tự mình đến một chuyến này, có lẽ bọn họ sẽ biết khó mà lui, nhưng sau khi kiến thức được thiên phú kinh người của tôn tử, lại trăm triệu lần không thể buông tha.
Lời vừa rồi của tam vương gia không hề phóng đại, lấy tài hoa bậc này của tôn tử, quả nhiên là trước sau năm trăm năm mới ra một người. Nhà ai có hậu tự như vậy mà không nuôi dưỡng thật tốt, chỉ có nhà bọn họ, từ nhỏ đã đưa người đến tiểu viện tự sinh tự diệt, cuối cùng còn tiễn bước đi, để hai nô tài trộm mất.
“Tiện phụ Lâm thị kia! Nếu không phải nàng liên tiếp thổi gió đầu giường, Tượng Càn cũng không thể đưa Hữu Xu đến nông thôn! Thú thê phải thú hiền, lời này quả nhiên không sai!” Lão thái gia tức giận đến mức luôn phát run, nếu Lâm thị ở ngay trước mặt, hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả!
Nhưng mà người đã đưa cho tôn tử, cũng không thể đổi ý, chỉ mong sau khi tôn tử xử trí Lâm thị có thể bớt giận, lần nữa nhận tổ quy tông.
Hai người giống như trong một đêm già đi mười mấy tuổi, ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi, lảo đảo hồi phủ. Bởi vì nhi tử và tôn tử chết cực kỳ khó coi, vả lại ác danh bên ngoài, cho nên tang sự làm vô cùng đơn giản, chỉ đặt quan trong nhà ba ngày liền phát tang, ngàn chờ vạn chờ, chung quy không chờ được đại tôn tử trở về. Người đến viếng cũng ít càng thêm ít, ngay cả tộc nhân cũng chỉ đến hai ba người, lễ đưa tang liền vội vàng rời đi, giống như sợ dính xúi quẩy.
Bởi vì hai người bại hoại thanh danh dòng họ, khiến tộc nhân không nhấc nổi đầu, trong hai ba năm không thể không lục tục dọn khỏi thượng kinh, trở về quê nhà. Chỉ riêng hai lão luyến tiếc đại tôn tử, chết sống không chịu đi. Đương nhiên, những điều này là nói sau, chỗ này tạm thời không đề cập tới.
Mặc dù Cơ Trường Dạ kết giao bên ngoài, nhưng lòng vẫn đặt trên người Hữu Xu, nhớ tới việc cậu tâm tâm niệm niệm muốn đón Tống thị hồi kinh, cảm thấy vô cùng hậm hực, từ biệt mọi người liền nhanh chóng quay lại, vừa vặn gặp được Vương gia nhị lão. Vào cửa phủ, hắn lạnh giọng dặn dò, “Ngày sau không được để người họ Vương vào nữa!”
Người gác cổng vội vàng chắp tay đáp ứng.
Thẳng vào chính viện, lại thấy một phụ nhân bị người trói gô đội nắng mặt trời chói chang quỳ gối trên tảng đá, sắc mặt hắn liền trầm xuống, vòng đến phía trước nhìn mới biết là Lâm thị.
“Chủ tử, muốn kéo nàng đi xuống hay không?” A Đại, A Nhị thấp giọng hỏi ý kiến.
“Không cần, quỳ đi.” Cách song cửa sổ, thấy thiếu niên đứng sau bàn học nghiêm túc viết chữ, trên mặt dính vài vệt đen, Cơ Trường Dạ chẳng biết tại sao, tâm tình nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu nhìn lại, Lâm thị trong mắt đầy cầu xin cười cười.
Lâm thị vốn tưởng rằng tam vương gia nhân hậu, tất sẽ không đành lòng thấy một đại nam nhân như Hữu Xu giày xéo mình, nào ngờ hắn lãnh khốc như thế, ánh mắt nhìn mình chằm chằm nghiễm nhiên đã xem mình trở thành vật chết. Xong rồi xong rồi, sớm biết rằng sẽ rơi vào tay hai tôn sát thần này, trước kia nên đập đầu một cái chết luôn đi! Trong lòng nàng tuyệt vọng, người liền mềm nhũn nằm úp sấp ngã xuống.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, lúc này Hữu Xu mới ngẩng đầu, bên má theo thói quen hé ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Cậu chưa bao giờ cười, biểu tình luôn nghiêm trang chững chạc, nhưng mà khi tâm tình tốt, ánh mắt sẽ chiếu ra tinh quang tươi sáng, nhìn qua chẳng những nhu thuận đáng yêu, còn vô cùng ngọt ngào. Bất luận Cơ Trường Dạ có bao nhiêu phiền não, chỉ cần nhìn thấy thiếu niên như vậy, tự nhiên tâm tình liền sung sướng.
Đem tạp niệm liên can vứt ra sau đầu, Cơ Trường Dạ bước nhanh đi vào thư phòng, cầm lấy sách luận và biền phú thiếu niên mới làm xem qua. Hữu Xu chắp tay sau đít, ngửa đầu, giống như học sinh tiểu học chờ giáo viên chủ nhiệm phát biểu. Không có biện pháp, từ bé bị dạy dỗ đến lớn, cậu đã hình thành thói quen.
Đúng vào lúc này, một thị vệ hắc y vội vàng tìm đến, xuất ra lệnh bài nhoáng lên trước mặt A Đại, A Nhị một cái liền vào thư phòng, bám vào bên tai Cơ Trường Dạ nói nhỏ. Cơ Trường Dạ mặt không đổi sắc, khi đối phương đi rồi lại trầm giọng hạ lệnh, “Hai người các ngươi lập tức đưa Hữu Xu rời khỏi thượng kinh, mang cả mấy người Tống thị đi nữa.”
Mặc dù trong lòng A Đại, A Nhị còn nghi vấn, cũng không dám kháng mệnh, trực tiếp che miệng thiếu niên đang liên tục dò hỏi nguyên nhân, mang đi ra ngoài, tới thôn trang nhỏ Tống thị cư trú, lại bí mật mua xe trâu, chuẩn bị đi suốt đêm.
“Ta không đi, trừ khi các ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Hữu Xu đẩy cái hộp gỗ A Đại đưa lên.
Mấy người Tống thị cũng cực kỳ lo âu. Vô phương, bởi vì trong hộp đặt đầy ngân phiếu, khế đất, khế mua bán nhà, có một phong thư viết cho Tống thị, bảo nàng giúp chăm sóc Hữu Xu. Tống thị đã quên so đo vì sao con trai của mình lại phải để một người ngoài tới thỉnh cầu chăm sóc, chỉ vì dáng vẻ lần này của Cơ Trường Dạ, không giống như là để Hữu Xu tự lập môn hộ, ngược lại giống như là ủy thác lâm chung. Đồ vật trong hộp, dù cho Hữu Xu chi tiêu mấy đời cũng đủ.
Khi ở trên đường A Đại, A Nhị đã được bồ câu đưa tin, biết trong kinh sinh biến, lại không thể nói với thiếu niên, miễn cho cậu thêm phiền cho chủ tử.
“Hữu Xu ngươi nghe lời đi, nhanh chút đi theo chúng ta. Ngươi an an toàn toàn rời khỏi thượng kinh chính là trợ giúp lớn nhất đối với chủ tử. Nếu như ngươi không đi, hắn vừa phải ứng đối thế cục trong kinh, vừa phải nhớ mong ngươi, làm thế nào có thể vẹn toàn đôi bên?” A Đại vừa mở miệng liền lộ tẩy.
Hữu Xu trợn tròn mắt, vội la lên, “Thế cục trong kinh có biến ư?”
A Nhị hung hăng thúc khuỷu tay vào bụng A Đại, trách hắn không giữ miệng, sau đó vươn tay kéo thiếu niên, mạnh mẽ tha cậu lên xe trâu. Hữu Xu đã thật lâu không chơi xấu, hiện giờ trò cũ dùng lại, khiến mấy người Tống thị mở mang tầm mắt. Chỉ thấy cậu đầu tiên là ôm thật chặt cái bàn, bị A Đại mở ngón tay ra thì lại bám vào khung cửa, A Đại, A Nhị bất đắc dĩ, chỉ có thể hợp lực nâng cậu lên, cậu liền đá đạp lung tung, miệng quang quác quang quác kêu to, hai tay còn nhắm thẳng vào lỗ mũi hai người mà móc, làm bọn họ âm thầm kêu khổ.
“Hữu Xu ngươi ngoan chút, chủ tử đều là tốt cho ngươi. Đừng náo loạn, mau chóng xuất kinh đi, nếu không liền chậm.”
Hai người càng khuyên nhủ, Hữu Xu càng nóng lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức đỏ bừng, bỗng nhiên trên lưng dùng sức một cái, giống như cá nhỏ bắn lên bắn xuống. A Đại, A Nhị túm cậu không nổi, lại khiến cậu xoay người rơi xuống đất, đoạt xe trâu liền chạy về phía thượng kinh.
A Đại, A Nhị thầm mắng to thằng ranh con, nhưng cũng cảm động với việc cậu không rời không bỏ. Vừa biết trong kinh có biến, tất biết tình cảnh chủ tử nguy nan, lúc này còn không muốn trốn chạy, tốt hơn nhiều so với những kẻ bỏ đá xuống giếng kia. Không uổng công chủ tử thương yêu cậu như vậy.
Trong lòng hai người biết thiếu niên là thịt trong tim chủ tử, nào dám để cậu trở về chịu chết, thi triển khinh công đuổi theo xe trâu, một tay làm thành đao bổ cậu bất tỉnh, suốt đêm mang đi.
Khi Hữu Xu tỉnh lại phát hiện mình ở trên một con thuyền hàng, phía dưới là nước sông chảy cuồn cuộn, xa xa là tầng tầng dãy núi, chân trời là tầng tầng sương mù, cũng không biết đến nơi nào rồi. Cậu tỉnh táo lại, nói, “Ta không chạy, nhưng các ngươi đến nói cho ta biết chủ tử xảy ra chuyện gì.”
Hiện giờ đã là rạng sáng ngày kế, A Đại, A Nhị luôn túc trực cạnh giường thiếu niên, lo lắng nửa đêm cậu tỉnh lại nhảy sông chạy trốn, chỉ đành một tấc cũng không rời mà trông. Lại khỏi nói, loại chuyện đó ranh con này khẳng định làm được, cậu có một luồng sức mạnh vừa khờ dại vừa bướng bỉnh, một khi quyết định tất sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
A Đại nhìn về phía A Nhị, A Nhị hơi cân nhắc, lại tìm được một sợi dây thừng trói gô thiếu niên lại, lúc này mới thản nhiên bẩm báo, “Ngay hôm qua, Hoàng thượng, Thái tử, thất vương gia ngồi cùng bàn dùng bữa, một lát sau đồng loạt té xỉu, thái y chẩn đoán ra ba người trúng kịch độc.”
“Vì thế bọn tử liền hoài nghi đây là chủ tử làm à? Chủ tử có ngốc như vậy sao?” Hữu Xu mặt không đổi sắc mà trào phúng.
“Kế sách ngốc không ngốc không quan trọng, chỉ cần Hoàng Thượng tin tưởng không nghi ngờ là được.” A Đại nắm chặt nắm tay, giọng điệu giận dữ, “Sau khi ba người trúng độc, đại nội tổng quản liền sợ tội tự sát, để lại huyết thư, nói mình là tâm phúc của tiên hoàng hậu, được tiên hoàng hậu lâm chung phó thác, giữ ở bên người Hoàng thượng làm trợ lực cho chủ tử. Lần này đầu độc chính là chủ tử sai sử.”
A Nhị thở dài một tiếng, sắc mặt thảm đạm.
Hữu Xu từ lời nói và hành động của hai người nhìn ra được manh mối, chần chừ nói, “Hay là, đại nội tổng quản này thật sự đúng là tâm phúc của tiên hoàng hậu?”
A Đại, A Nhị đau xót gật đầu, “Không sai, hắn thật sự là thám tử mà tiên hậu xếp vào bên cạnh Hoàng thượng, mấy năm này chậm rãi bò đến vị trí tổng quản, quả thực tiên hậu cũng có phân phó hắn chiếu cố chủ tử. Nhưng mà chủ tử cảm thấy lòng người dễ đổi, từ sau khi bị trục xuất liền chưa bao giờ liên hệ với hắn. Lần này không biết hắn bị ai mua chuộc, lại dựng độc kế như thế hãm hại chủ tử. Càng đáng giận chính là, ngoại trừ một bức huyết thư, hắn còn để lại rất nhiều chứng cứ giả tạo, trong đó không thiếu mật hàm của tiên hậu và chủ tử, trên chữ viết cũng không nhìn ra manh mối.”
Có thể thu mua đại nội tổng quản bên người Hoàng thượng, có thể thấy thủ đoạn của tiên hậu không tầm thường, nhưng mà người thiết lập cái bẫy này, lại càng cao tay hơn một bậc. Cũng không biết hắn ta biết được quan hệ giữa tiên hậu với đại nội tổng quản từ chỗ nào, lại làm thế nào giả tạo bức thư. Nhưng hiện tại, truy cứu mấy cái này nữa đều không có ý nghĩa, có thể mua được người thân cận nhất hạ độc với mình, đây hiển nhiên đã chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng đế, nếu tội danh chứng thực, chủ tử dữ nhiều lành ít.
Trái tim Hữu Xu kinh hoàng, dĩ nhiên hiểu rõ dựa vào một mình mình, tuyệt đối không có khả năng cứu chủ tử ra, không khỏi lòng đầy mong đợi nhìn về phía A Đại, A Nhị, “Vậy các ngươi còn đi theo ta làm chi? Còn không mau nghĩ biện pháp cứu người? Chủ tử ở kinh thành bố trí nhiều năm, vẫn có nhân thủ đáng tin cậy.”
“Có thì có, nhưng lúc chủ tử bị bắt liền xuất hiện vài cọng cỏ đầu tường, xóa sạch bố trí của chủ tử, nhân thủ của chủ tử hoặc là bị bắt, hoặc là bị miễn chức, tự thân còn khó bảo toàn. Đợi đưa ngươi đến Tuyền Châu, chúng ta sẽ bí mật triệu tập nhân mã, trở về cướp thiên lao.” Trong lời của A Đại, A Nhị đã hiện ra ý chết.
Cỏ đầu tường: ý nói tiểu nhân phản phúc vô thường, gió chiều nào theo chiều nấy.
Phần lớn thế lực tiên hoàng hậu lưu lại ẩn nấp ở Kinh Châu, lại còn khống chế quyền lớn trong quân, chỉ cần chủ tử vừa đến nơi đó, liền tựa như tiềm long về nước, quấy đảo đất trời. Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, cho dù đại quân Kinh Châu lập tức xuất phát, đến thượng kinh cũng cần mất mấy tháng, làm thế nào chờ được?
Hữu Xu lấy lại bình tĩnh, truy vấn, “Ta muốn hỏi các ngươi có mấy phần nắm chắc có thể an toàn cứu chủ tử ra?”
Hai người im lặng thật lâu sau mới đáp, “Năm phần.”
Chỉ năm phần? Nói cách khác lần này đi, hoặc là sống, hoặc là chết. Hữu Xu suy nghĩ một khắc, rốt cuộc quyết định, “Đưa ta trở về, ta có thể cứu chủ tử.”
“Cái này không thể được!” A Đại, A Nhị một hơi phủ quyết, lại bỗng nhiên kinh hô đứng lên.
Chỉ thấy dây thừng trói chặt trên người thiếu niên đang bị cởi bỏ, tựa như có một cái tay vô hình đang khống chế. Cánh tay kia đẩy cửa sổ ra, cầm dây trói ném vào sông, thấy mặt sông gió lớn, còn không quên đóng cửa sổ lại lần nữa
Đồ vật rơi vào trong nước, tiếng “tõm tõm” truyền đến, khiến A Đại, A Nhị đột nhiên bừng tỉnh, đồng loạt nói, “Gặp, gặp quỷ!”