Bởi vì An Hoa quận chúa đã dẫn quý nữ các nhà trở lại Bồ Đề tự sớm một bước, nữ quyến trong chùa hoặc nhiều hoặc ít đã có nghe thấy về hết thảy những việc phát sinh trong núi. E ngại thanh danh, mẫu thân của An Hoa quận chúa không dám lộ ra bốn phía, đưa lễ cho các nhà, ám chỉ bọn họ chớ có lắm lời miệng lưỡi, liền lập tức thu thập đồ đạc về nhà.
Lần này lễ Phật Vương lão phu nhân là chủ nhà, các nhà khác đều là được bà mời đến, chợt thấy tẩu tẩu ruột của Tiêu quý phi ngay cả chào hỏi cũng không liền vội vàng rời đi, bà không khỏi sinh lòng nghi ngờ, lập tức sai người ra ngoài hỏi thăm. Không hỏi thăm thì còn đỡ, sau khi nghe ngóng, quả thực là có cảm giác trời long đất lở.
“Việc này tuyệt đối không có khả năng! Cháu ngoan của ta há lại là người phóng đãng!” Lão phu nhân mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, trong lòng lại thấp thỏm bất an, dẫn theo Lâm thị sắc mặt trắng bệch, nóng vội lo sợ không yên bước nhanh đi tới trước cửa chùa, muốn nhìn một chút xem cháu ngoan có trở về hay chưa.
Đoàn người vừa đến, chỉ thấy đoàn xe vang ầm ầm chạy lại đây, một đám thiếu niên liên tiếp nhảy xuống xe, nhìn thấy người Vương gia không hành lễ chắp tay, cũng không gật đầu chào hỏi, tránh xa xa tựa như né rắn rết. Hữu Xu cũng xen lẫn trong đám người, nhìn chăm chú Lâm thị kia, liền thấy một đám sương đen bám sau lưng nàng, lúc thì chợt hiện ra gương mặt nam tử, lúc thì chợt hiện ra đầu lâu nữ tử, bất quá chỉ mấy hơi thở lại biến hóa năm sáu quỷ ảnh, có thể thấy cuộc đời tạo bao nhiêu tội nghiệt.
Hữu Xu nhìn không chớp mắt đi qua từ bên người nàng, dẫn tới nàng liên tiếp nhìn lại, ánh mắt oán độc. Mà sương đen sau lưng nàng dưới sự đe dọa của hai quỷ đồng nháy mắt tiêu tán, chờ thiếu niên đi xa mới ngưng tụ lại lần nữa.
Nhìn thấy xe ngựa nhà mình, Lâm thị không quan tâm tìm tòi nghiên cứu biểu hiện quỷ dị của mọi người, vội vàng đi nhanh vài bước xốc màn xe lên, chỉ thấy nhi tử bị trói gô đặt ở trong góc, nữ nhi không ngừng khóc rống, giống như bị ủy khuất lớn bằng trời. Một đôi trai gái này chính là nghịch lân của Lâm thị, một mặt nàng bảo tôi tớ ôm huynh muội hai người xuống dưới, một mặt níu lấy Phương Nghị đi ở cuối cùng, cũng đang ôm muội muội nhà mình, cả giận nói, “Các ngươi thật to gan, dám trói con ta lại!”
“Trói hắn thì như thế nào? Ta còn muốn làm thịt hắn! Ngươi đừng tới chỗ ta tìm ngược, vẫn là ngẫm lại cho kỹ nên làm thế nào để bình ổn lửa giận của Quý phi nương nương cùng Thái tử điện hạ đi!” Phương Nghị tuổi trẻ khí thịnh, lúc này chống đối lại, thừa dịp Lâm thị hoảng hốt tránh khỏi kiềm chế, vội vàng chạy đi. Hắn cũng có một bụng ủy khuất phải đi về nói. An Hoa quận chúa không đụng được, vậy muội muội nhà hắn có thể tùy ý giày xéo sao? Vương gia xem Phương gia hắn trở thành cái gì? Heo chó sao?
Lão phu nhân mắt thấy mọi người tị Vương gia như rắn rết, lại thấy cháu gái vừa khóc vừa thóa mạ huynh trưởng, càng cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ, cháu trai quả thực khi nhục An Hoa quận chúa? Đến tột cùng là sự tình phát sinh như thế nào?
Chưa biết được chi tiết cụ thể, lòng bà vẫn còn giữ vài phần may mắn, bảo bà vú mang cháu gái vào phòng âm thầm đặt ra nghi vấn, cũng tiện nghĩ chút đối sách. Vương Quân Tịch biết mẫu thân xuất thân hèn mọn, kiến thức thiển cận, chỉ biết tranh giành tình nhân, gặp phải đại sự liền không đáng tin cậy, khuê dự của mình bị hao tổn, hôn sự cũng có khả năng hủy bỏ, chỉ có lão phu nhân xuất thân nhà cao cửa rộng mới có thể giúp mình xoay chuyển một phần, liền một năm một mười nói ra.
Vương lão phu nhân nhất thời giống như ngũ lôi oanh đỉnh, tâm can nứt ra, chọt trán cháu gái luôn miệng mắng nghiệt súc. Cái gì mà tuyệt thế thần đồng, kinh thành tam thiếu, hóa ra lại là ngạ quỷ trong sắc dục, hiện giờ còn bị bóc da người lộ ra nguyên hình, khi dễ đến trên đầu hoàng gia. Nên khen như thế nào đây? Nên khen như thế nào đây hả?
Vương lão phu nhân đỡ trán chậm rãi ngã xuống, trước khi hôn mê nỗ lực phân phó, “Nhanh, nhanh đi truyền tin cho lão thái gia và lão gia!”
Người Vương gia mất một trận rối loạn, Hữu Xu lại an nhàn thảnh thơi mà chạy đến phòng bếp, xin hỏa đầu tăng hai cái bánh màn thầu nóng.
Cậu ở chỗ này chỉ lo ăn, Cơ Trường Dạ đánh cờ với Vệ thế tử lại thường xuyên cảm thấy tâm thần không yên, mặc dù A Đại đưa thư, nói rằng âm thầm đi theo bên cạnh Hữu Xu đến phía sau núi, tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc cậu ở cùng một chỗ với Vương Thiên Hữu, trong đầu sẽ không ngừng hiện lên các loại hình ảnh nguy hiểm.
Một tiếng “lạch cạch” giòn vang, hắn ném quân cờ trong tay xuống, trầm giọng hỏi thăm, “Phía sau núi hình như có một vực thẳm tên là Hổ Khiêu nhai, địa thế vô cùng hiểm trở?”
“Đúng vậy, nghe nói hàng năm đều sẽ ngã chết vài người.” Vệ thế tử không rõ lí do.
Trái tim Cơ Trường Dạ hung hăng run lên, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, bởi vì động tác quá mức cấp bách, lật ngã cả bàn cờ. Vệ thế tử bị quân cờ đen trắng rơi đầy người vội vàng đuổi theo, dò hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Cơ Trường Dạ không đáp, chỉ lo gọi A Nhị chuẩn bị ngựa, mới vừa đi tới cửa viện, liền thấy Hữu Xu băng băng đi tới.
“Chủ tử…” Thiếu niên mặt không đổi sắc, bên má lại hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn qua vô cùng nhu thuận đáng yêu. Cậu đi nhanh hai bước, mở hai tay ra, giống như chim non quay về.
Trái tim treo cao của Cơ Trường Dạ ầm ầm rơi xuống, động tác hơi thô lỗ kéo cậu đến bên cạnh, sờ soạng từ trên xuống dưới, nhìn thấy trước ngực cậu nhô lên hai khối cao cao giống như thiếu nữ, biểu tình lại biến đổi. Vệ thế tử cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đưa ánh mắt qua chỗ khác, lúng túng nói, “Hóa ra Hữu Xu đúng là nữ phẫn nam trang, trước đó bản thế tử có nhiều đường đột, còn mong thứ lỗi.” Hữu Xu, Hữu Xu, khó trách luôn cảm thấy cái tên này nữ khí, diện mạo cũng quá tú lệ.
Thái dương Hữu Xu hơi hơi run rẩy, đưa tay vào trong vạt áo, lấy hai cái bánh màn thầu lớn giấu ở trong ngực ra. Hai tiểu quỷ trái phải đi theo cười ngã xuống đất, sắc mặt Vệ thế tử đổi tới đổi lui, cuối cùng đặt nắm tay trên môi, miễn cho chính mình thất lễ, nhưng mà vẫn có tiếng vang “hì hì hì hì” từ khóe miệng tràn ra.
Cơ Trường Dạ thì làm thế nào cũng cười không nổi, dùng sức kéo thiếu niên vào trong ngực, khiển trách, “Biết rõ Vương Thiên Hữu không có ý tốt với ngươi, vì sao còn muốn cùng hắn đi ra ngoài? Hữu Xu của ta từ lúc nào lại trở nên ngu ngốc như thế?”
“Ta…” Mới vừa mở đầu, Hữu Xu liền ý thức được không thể tiết lộ sự tồn tại của hai tiểu quỷ ra ngoài, chỉ phải thành thật nhận sai, mà còn cam đoan sẽ không tái phạm.
Lúc này Cơ Trường Dạ mới an tâm, mắt thấy thiếu niên thư thư thái thái làm ổ trong ngực mình, dùng cái đầu lông xù cọ cọ ngực mình, vẻ mặt đều là nồng đậm quyến luyến, lại bắt đầu hối hận. Thật vất vả quyết định muốn bất hòa với Hữu Xu, để cậu học được cách độc lập, lại vì sao trong một canh giờ ngắn ngủn cậu rời đi liền liên tiếp cảm thấy như ngồi trên kim đâm, đứng ngồi không yên? Nếu như cứ sủng cậu, che chở cậu, nhét cậu vào dưới cánh che mưa chắn gió, tình cảm của cậu với mình sẽ không tiêu tan, chỉ biết càng thêm sâu nặng. Đến lúc đó, khi mình rời đi, cậu nên làm như thế nào? Lại làm thế nào cưới vợ sinh con?
Cho nên, vì hạnh phúc an khang của Hữu Xu, ngươi nên buông tay! Hắn kuyên bảo chính mình như thế, sau đó nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ra, ra vẻ lạnh nhạt nói, “Được rồi, đã biết sai, thì lần tới nên tránh người bụng dạ khó lường. Nếu ngươi không đứng dưới chân tường nguy, thì họa làm sao lại đổ xuống?”
Hữu Xu một mặt đồng ý một mặt đem bánh màn thầu lần nữa nhét vào trong ngực, miễn cho hơi nóng tiêu tán.
Vệ thế tử cũng không hỏi ân oán giữa thiếu niên cùng Vương Thiên Hữu, chỉ nhìn cậu cười. Thiếu niên khi thì linh tính, khi thì nhu thuận, khi thì lại ngốc ngốc ngơ ngác, nhưng mặc kệ là loại dáng vẻ nào, đều khiến người ta thích như vậy, khó trách lãnh tình như Cơ Trường Dạ cũng cam nguyện đào nát tâm cho cậu.
Cơ Trường Dạ thoáng nhìn biểu tình sủng nịch của bạn tốt, cảm giác buồn bực tràn ngập cõi lòng một lần nữa. Hắn lấy lại bình tĩnh, đang chuẩn bị đuổi Hữu Xu đi, Hữu Xu dưới sự giựt dây của hai tiểu quỷ lại cáo từ trước.
“Chủ tử, ta đi ra ngoài chơi, giờ cơm lại trở về, nếu như qua giờ cơm còn không thấy ta, ngươi liền tự mình ăn trước. Chỗ này của ta có dự trữ lương thực.” Thiếu niên vỗ vỗ bộ ngực phồng lên liền không quay đầu lại rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cậu càng lúc càng xa, sắc mặt Cơ Trường Dạ xanh trắng biến ảo, cuối cùng nhìn về phía Vệ thế tử, cứng rắn cười nói, “Hài tử trưởng thành, tâm ham chơi cũng nặng.”
“Con nít tuổi này đều là như thế, nếu bị quản thúc lâu, một khi thả ra liền tựa như diều đứt dây, lại tựa như yến non vào rừng, một đi không trở lại. Ngươi đó, phải để cậu ấy khoan khoái khoan khoái, đừng nên quá nghiêm.” Vệ thế tử lời nói thấm thía khuyên bảo bạn tốt.
Cơ Trường Dạ nhiều lần nhấm nuốt năm chữ “một đi không trở lại”, ngay cả mặt nạ luôn kiên cố ôn hòa cũng mang không nổi, hai tròng mắt đen sâu tràn đầy chua xót, khóe miệng cũng mím thành một đường thẳng khắc nghiệt. Nếu như triệt để buông tay, Hữu Xu quả thực sẽ rời đi sao? Nhớ tới đứa nhỏ luôn thích ở bên cạnh mình, hắn lắc lắc đầu… sau đó lại lắc lắc đầu.
Hữu Xu dưới sự chỉ dẫn của hai tiểu quỷ bò lên một gốc cây đạo thụ sinh trưởng cạnh tường viện, xuyên thấu qua cành lá dày đặc nhìn ra ngoài tường, đúng là viện mà người nhà họ Vương cư trú. Trong viện đều là đầu người động đậy, chen chen chúc chúc, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng chửi rủa, dường như đang bùng nổ một trận xung đột.
Hai nhóm người xô đẩy ngươi tới ta đi náo loạn hồi lâu, mới thấy Vương lão phu nhân dưới cái nâng của Lâm thị chậm rãi đi ra, trong tay nắm hai chuỗi phật châu cháy đen, ngôn từ chuẩn xác mà nói, “Nếu ngươi không tin, liền đem phật châu này cầm cho Huyền Minh đại sư kiểm tra thực hư, nhìn xem lão sinh có nói dối hay không. Cháu trai của ta sở dĩ phát cuồng cũng không phải là cố ý, mà là trúng tà! Ta đã thương nghị tốt với Huyền Minh đại sư, buổi trưa ngày mai sẽ giúp hắn tụng kinh trừ tà. Chỗ Quý phi nương nương và Thái tử điện hạ, con trai ta cũng đã đến thỉnh tội cùng giải thích nguyên do, nếu các ngươi còn lòng nghi ngờ, ngày mai hãy đến đàn tràng nhìn xem.”
Một nữ nhân trung niên vẫn luôn chửi rủa không nguôi vượt ra khỏi đám người, nhận lấy hai chuỗi phật châu kia nhìn nhìn, ngửi ngửi. Phật châu đã đốt đến cháy đen, đồng thời có một cỗ tanh tưởi, cầm ở trong tay chỉ cảm thấy một luồng hàn khí theo huyệt đạo trong lòng bàn tay chui vào trong cơ thể, hình như có ý xâm chiếm. Nữ nhân trung niên, cũng chính là mẫu thân của Phương Nghị và Phương Phương, vốn tưởng rằng người Vương gia đang bịa chuyện, thấy tình cảnh này mới tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, không khỏi tin bảy tám phần.
Bà ta như bị phỏng tay ném phật châu ra, cười lạnh nói, “Như vậy ngày mai ta lại đến, nhìn xem Huyền Minh pháp sư giải thích như thế nào.”
Vương lão phu nhân tự mình tiễn bà ta ra cửa, chờ đoàn người đi xa mới nhìn về phía Lâm thị, phân phó, “Một chuỗi phật châu để lại làm phép, một chuỗi phật châu đưa vào phủ Thái tử, nói Thái tử điện hạ mời một cao nhân nhìn xem, làm chứng cho cháu trai, cháu gái của ta trong sạch.” May mà có quỷ thần chống lưng, Vương gia lúc này chung quy không thương gân động cốt.
“Huyền Minh pháp sư rất lợi hại sao?” Nhìn đến chỗ này, Hữu Xu liên hệ ở trong đầu với hai tiểu quỷ.
“Rất lợi hại, so với Lạt Ma cũng không kém bao nhiêu.” Quỷ đồng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tiếp tục nói, “Theo oán khí trên phật châu, hắn có thể dễ dàng tìm được chúng ta.”
Hữu Xu nghĩ nghĩ, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bánh màn thầu, bẻ thành hai nửa, cắn đứt đầu ngón tay nhỏ một giọt máu, an ủi, “Không sợ, ăn chút gì đó an ủi đi.”
Hai tiểu quỷ lập tức vui mừng, tiếp nhận bánh màn thầu ngụm lớn nhai nuốt, hàm hồ nói, “Huyền Minh pháp sư có lợi hại nữa cũng không sánh bằng đại nhân, càng không sánh bằng chủ tử của đại nhân.”
“Phải, chủ tử tất nhiên là thiên hạ vô địch.” Hữu Xu tràn đầy đồng cảm, nhịn không được hiện ra lúm đồng tiền bên má.