Liệu lớp trưởng hoàn hảo có thể làm bạn gái tôi không?

chương 01: mặt trời chân lý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Nanbaru

※※※※※※※※※※※※

Ở hành lang bên cạnh phòng giáo vụ.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi qua khung cửa sổ. Tiếng hò hét của đội bóng chày vang vọng từ phía sân trường.

Quả là một khung cảnh yên bình sau giờ học …. hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Uchida-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp 2-B nhìn tôi, Akito Tsujio, với đôi mắt đỏ ngầu.

“Tsujio-kun, coi như em gặp xui rồi, vậy nên cố mà hoàn thành hết công việc này nhé.”

“Sensei, Chẳng phải thế này là quá nhiều việc sao?”

“Số lượng công việc sẽ tùy thuộc hoàn toàn vào giáo viên! Với cả thầy cũng đang phải tham gia cuộc họp nhàm chán do có một giáo viên đã phải nhập viện. Nên trông cậy vào em nhé.”

Uchida-sensei thở dài và tiến vào phòng hiệu trưởng.

Còn tôi bị bỏ lại trên hành lang được chiếu rọi bằng ánh hoàng hôn.

Những người ở trong câu lạc bộ thì đang bận rộn với các hoạt động ở câu lạc bộ của họ, còn những người không ở trong câu lạc bộ nào thì đều về nhà hết. Vậy nên không có ai khác ở đây cả.

“Tôi chỉ đến để lấy nhật ký của lớp… ”

Tôi thở dài mệt mỏi khi nhìn thấy một núi tài liệu bên cạnh phòng giáo vụ.

Nhiệm vụ của tôi là phải chia đống này thành 3 phần theo 3 khối và mỗi khối lại chia thành 5 phần theo 5 lớp dựa vào số lượng học sinh mỗi lớp.

Tôi kiểm tra điện thoại của mình, hiện tại đang là 4 giờ chiều. Tôi có một công việc bán thời gian lúc 6 giờ chiều nên tôi bắt buộc phải về từ lúc 5 giờ thì mới kịp được.

Tôi không nên lãng phí thời gian để thở dài nữa, đành phải chấp nhận thực tại và bắt đầu ngay không thì không kịp mất.

“Có 36 người ở lớp 1-A, cộng thêm 2 bản dự bị nữa thì sẽ là 38”

Tôi nhìn bảng sĩ số được dán lên tường và bắt đầu đếm.

Tôi tưởng mình đã lấy được mười tờ nhưng khi kiểm tra lại thì chỉ có tám nên tôi thêm 2 tờ nữa cho đủ mười. Tôi tiếp tục đếm đến 20, 30 và cuối cùng thêm 8 tờ cuối nữa là thành 38. Đếm xong tôi gửi tập tài liệu vào hòm thư của lớp 1-A.

…Dù chỉ là đếm thôi nhưng mà nó lại mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Liệu tôi có thể sắp xếp đống này xong trước khi giờ làm thêm của tôi bắt đầu không?

“Tsujio-kun, giáo viên đã nhờ cậu làm việc này sao?”

Khi tôi nghe giọng nói ấy, tôi liền quay lại. Đó là Sara Yoshino học cùng lớp với tôi và cô ấy đang đứng ở cửa phòng.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc đen tuyền của cô ấy, làm cho chúng trở nên lấp lánh.

Đằng sau cặp mắt kính đấy là một đôi mắt to và tròn. Bóng của cô ấy đổ dài xuống sàn.

Cô ấy có một ngoại hình tuyệt đẹp…. Một trong những mỹ nhân đẹp nhất khối, nếu không muốn nói đến nhất trường.

Cô ấy là một người nghiêm túc, nói chuyện lịch sự và luôn được thầy cô khen ngợi và nhớ đến. Ngoài ra cô ấy còn là cán bộ lớp cũng như thành viên trong hội học sinh. Cô nổi tiếng với tính cách cởi mở và luôn bắt chuyện với mọi người mà không phân biệt đối xử.

Cô được mọi người gọi là “Mặt trời chân lý” vì tính cách cởi mở và tốt bụng của mình.

Tôi rất ấn tượng khi cô ấy có thể nhớ họ của tôi mặc dù chúng tôi chưa hề nói chuyện với nhau bao giờ từ lúc mới vào năm hai.

Yoshino-san nhấc gọng kính bạc của mình lên và nói.

“Tuần trước tớ cũng được giao một việc như thế, do là có một giáo viên bị nhiễm độc thai nghén và phải nhập viện gấp.”

“Thật sao?”

“Lần trước với sự trợ giúp của một người bạn nên bọn mình đã hoàn thành nó trong 30 phút và lần này mình sẽ giúp cậu.”

“Eh, ah, Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Không cần khách sáo đâu.”

Yoshino-san lặng lẽ sắp xếp ngăn nắp các tập tài liệu vào với nhau và hoàn thành công việc trong đúng 30 phút như cô ấy đã nói.

“Làm tốt lắm. Hẹn gặp lại nhé.”

Ngay sau đó cô ấy rời đi nhanh chóng. Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì cô ấy đã đi mất rồi. Cuối cùng thì lời “cảm ơn” của tôi lẳng lặng biến mất trong khoảng không.

Một cô gái xinh đẹp, thông minh, đáng tin cậy, …. người như vậy có tồn tại trên đời sao?

Nếu đó là tôi thì tôi sẽ không quan tâm đến người khác và đi về nhà luôn.

Tôi kiểm tra điện thoại, giờ đã gần 5 giờ nên tôi vội vàng quay lại lớp và nhanh chóng trở về nhà. Có lẽ sẽ kịp giờ làm.

“Quản lý, em phải giao đơn này đến đâu?”

“Đơn đấy phiền em mang đến cửa hàng phía nam nhé.”

“Vâng ạ.”

Tôi đã không bị muộn giờ làm. Lúc tôi rời khỏi trường là 5 giờ và tôi nên chỗ làm đúng vào 6 giờ luôn.

Tôi cầm lấy hộp đựng gà rán và khoai tây chiên rồi đi ra ngõ.

Một mùi nồng nặc của nước tiểu xộc vào mũi tôi.

Các thùng rác được chất đống đến nỗi tràn cả ra ngoài. Nhưng tôi vẫn phải bước qua nó để đi tiếp.

Tôi là một học sinh cao trung bình thường trong một nhà có bố mẹ là công nhân viên chức cũng bình thường. Tôi có một người bà, bà tôi thì lại sở hữu một chuỗi cửa hàng ở trung tâm thành phố.

Thực ra thì hồi năm ba sơ trung, do tôi lúc nào cũng trốn học dẫn đến phải bỏ học giữa chừng. Sau đó, bà tôi đã sắp xếp cho tôi làm nhân viên giao hàng của cửa hàng này và nói "Nếu con không có gì để làm thì đi chạy đi.”.

Mẹ tôi đã cãi nhau với bà rằng sao lại cho tôi làm việc ở những nơi như thế này … Nhưng chính vì thế tôi mới nhận ra được.

Những người thông minh nhưng thiếu trình độ học vấn thì làm quản lý của một chuỗi cửa hàng, những người phụ nữ có trình độ học vấn cao thì lại đi làm việc trong ngành giải trí người lớn, thậm chí những người làm việc trong những công ty lớn thì lại có những hành động bạo hành.

Tôi nhận ra rằng thế giới này thật nhỏ bé. Sau một tháng làm thêm, tôi bắt đầu quay trở lại việc học của mình và đã đỗ vào cao trung. Mặc dù đi học lại nhưng tôi vẫn tiếp tục công việc làm thêm này.

Thị trấn này thật bẩn thỉu, thậm chí ở đây có rất ít tòa nhà có thang máy nên nếu làm việc trong khu vực này thì việc ghi nhớ các cung đường cũng như có một thể lực ở mức khá là điều rất cần thiết.

Sau khi lên cầu thang và giao đơn hàng gà rán cho khách hàng. Tôi đi xuống và nghe thấy tiếng hét của một cô gái.

“Tôi đã bảo đó không phải tôi! Thả tôi ra!!”

“Tao biết chắc chắn là mày. Tao nhìn thấy mặt mày nhiều lần rồi. Mày đưa tao vào một cái chỗ lừa đảo đấy và giờ cuộc đời tao coi như chấm dứt.”

Người đàn ông đang quát lớn là một nhân viên văn phòng mặc vest.

Mặt anh ta đỏ bừng và đang nắm tóc của cô gái kia rồi hét lớn.

Với đôi giày cao gót và bộ váy ngắn kia thì chắc chắn đó là một cô gái.

“Mày đã dẫn tao vào đấy.”

Một cuộc lừa đảo sao? Người đàn ông kia bị dẫn vào một nơi lừa đảo?

Nó như kiểu là bạn nghĩ rằng được một cô gái xinh đẹp cùng uống cà phê tại một quán cà phê rẻ tiền, và sau đó cô ấy rủ bạn đi ăn tối rồi bữa tối ấy có giá 20000 yên [note59784] lận.

Cô gái kia lắc đầu và bắt đầu bỏ trốn.

“Tôi đã nói đó không phải tôi rồi mà!”

“!!”

Tôi ngay lập tức quay lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Và tôi thấy Sara Yoshino, cô ấy vừa ở cạnh tôi trên trường mà

Ở trường thì cô ấy đeo kính và không trang điểm. Nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn không đeo kính thậm chí lại trang điểm đậm với phấn mắt và son môi.

Cả kiểu tóc của cô ấy cũng khác nữa. Thường thì cô ấy để kiểu tóc bob đen ngắn ngang vai nhưng giờ cô ấy lại để kiểu tóc dài bồng bềnh màu be [note59786].

Bộ đồng phục gọn gàng thường ngày của cô giờ được thay bằng chiếc áo len cổ V và váy cực ngắn.

Đôi giày cao gót của cô bắt đầu trở nên không thoải mái do chống cự lại người đàn ông đang nắm tóc của mình.

Cô ấy trông như một người hoàn toàn khác. Nhưng vì tôi đã làm công việc bán thời gian ở đây được một thời gian khá lâu rồi nên tôi đã quen với cảnh phụ nữ ở đây có thể thay đổi ngoại hình của mình một cách chóng mặt. Mặc dù lớp trang điểm rất đậm nhưng tôi vẫn nhận ra đó là Yoshino-san.

Làm sao có thể chạy được khi đang đeo đôi giày đó chứ.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi chạy lại chỗ Yoshino-san và nắm lấy tay cô ấy.

“Yoshino-san! Đằng này.”

“Hả?! là Tsujio-kun?! Tại sao cậu lại ở đây?!”

Yoshino mở to mắt ngạc nhiên, nhưng giờ không phải thời gian để giải thích.

Vẻ mặt của cô ấy bây giờ hoàn toàn khác với vẻ mặt của cô ấy thường ngày trên trường.

Dù rất ngạc nhiên khi thấy biểu cảm đó, nhưng tôi vẫn dẫn theo Yoshino-san đi xuyên qua những khe hở của các tòa nhà. Yoshino-san chạy theo tôi với đôi giày cao gót bị lệch.

“Từ từ đã! Thằng khốn! Tao cần nói chuyện với con điếm đấy.”

Tên nhân viên văn phòng say rượu ấy vẫn đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi đã cố cắt đuôi hắn thông qua những khoảng cách của các tòa nhà. Sang trái, sang phải….. nhưng hắn vẫn đuổi theo được.

Mặc dù đã uống say nhưng có vẻ hắn vẫn còn khá nhiều sức. Yoshino-san chạy theo tôi với tâm trạng tuyệt vọng. Phải chạy trong khi đang đeo giày cao gót như thế đúng là cực hình.

Trong lúc chạy tôi có đá một thùng rác ra giữa để chặn đường. Sau khi thùng rác đổ xuống, một đống côn trùng và chuột chạy ra.

Khi tên đàn ông kia đang cố tránh mấy con sâu bọ thì chúng tôi bắt đầu chạy lên tầng của một tòa nhà trước mặt. Tôi mở một cách cửa của một căn phòng nào đấy bằng cách xác thực dấu vân tay rồi tiến vào bên trong.

Yoshino-san hét lên khi cánh cửa được mở ra.

“Hả?!”

“Không sao đâu, cứ vào đi.”

Tôi đẩy Yoshino-san vào và khóa chặt cửa từ bên trong, khóa xong tôi ngồi bệt xuống đất tại chỗ.

Tiếng đạp cửa bắt đầu vang lên đằng sau tôi.

Đùng, Đùng, Đùng, Đùng.

“Tao biết mày ở trong đấy! Ra đây, con điếm chết tiệt! Tại mày mà tao mất đi việc làm từ khi dẫn tao vào đấy.”

“Cậu dụ hắn vào nơi nào đấy rồi lừa đảo hay gì đó sao?”

Tôi gặng hỏi Yoshino-san đang thở dốc bên cạnh tôi.

Dụ người khác vào một nơi lừa đảo…. là một điều không thể xảy ra với một học sinh cao trung bình thường. Nhưng với Yoshino-san hiện giờ thì việc đấy không hẳn là không thể xảy ra.

Trong đầu tôi nghĩ đến 2 trường hợp. Trường hợp thứ nhất chiếm 80% là do tên kia nhận nhầm người. Trường hợp thứ 2 chiếm 20% là Yoshino-san đang làm việc tại các club tình yêu và vô tình dẫn hắn đến một nơi lừa đảo nào đấy.

Sự thật thì có rất nhiều cô gái bí mật lẻn về khi chuẩn bị thanh toán hóa đơn nên nhiều người không biết đã mắc bẫy của họ và rồi dẫn đến cảnh nợ nần.

“... Mà cảm ơn cậu vì lúc nãy đã giúp mình sắp xếp đống giấy tờ. Nhờ cậu mà tớ có thể đi làm đúng giờ.”

“Vậy đó là lý do cậu ra tay cứu tớ? tớ rất cảm kích về điều đó. Mà chẳng biết giờ có thực sự coi là được cứu hay không nữa. Xin lỗi vì làm cậu bất ngờ. Khác với ở trường, bên ngoài tớ lại là một người hoàn toàn khác. Tớ đã nghĩ mình trang điểm và thay đổi vẻ bề ngoài để không ai nhận ra rồi chứ nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhận ra được. Hahaha”

Yoshino-san cười khổ với vẻ mặt nhăn nhó.

Mặc dù với nụ cười gượng gạo ấy trong một tình huống như này, Tôi vẫn nghĩ “Yoshino-san trông thật dễ thương.”

Chúng tôi đang nói chuyện bình thường trong khi cánh cửa phía sau bị đạp liên hồi.

Tôi cầm điện thoại của mình lên và kiểm tra thời gian.

“Họ sẽ đến sớm thôi.”

“Họ?”

Chúng tôi ngồi yên lặng chỗ cánh cửa đến khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.

Sau đó là một giọng trầm cất lên vang vọng khắp hành lang hẹp.

Có vẻ họ đã đến rồi.

“Này! Thằng kia, mày đang làm gì với con đàn bà của bọn tao thế.”

“Không, không. Chỉ là có một con điếm đã lừa tôi và nó đã chạy vào trong này!!”

“Mấy thằng hay lởn vởn ở đây cũng toàn nói câu này.”

“Ehh?! không, không, khônggggggggg!!”

Tiếng đạp cửa và tiếng la hét dần dần biến mất, xung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Tôi đứng dậy mở cửa sổ hướng ra hành lang, tên nhân viên văn phòng ấy đang bị mấy người đàn ông lực lưỡng kéo đi nơi khác.

Đã ổn rồi. Mấy người mà tôi đã gọi từ trước cuối cùng đã đến giải quyết.

Khi tôi nhìn ra ngoài và cảm thấy nhẹ nhõm. Đột nhiên có một cảm giác mềm mại và đàn hồi ở phía cánh tay tôi.

Gì thế này? Tôi ngoảnh sang bên cạnh và thấy một cô gái tóc hồng với đôi mắt lấp lánh.

“Yo. Lại thêm một thằng ngu đến làm phiền nữa à? Mà nè, có thấy áo ngực của chị ở đâu không? Chị tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu.”

“!!”

Cái thứ mềm và đàn hồi đó chính là ngực của cô ấy.

Cô ấy đang mặc một cái áo lót dây mỏng dính và không mặc gì bên trong. Nó mỏng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy rõ được 2 cái thứ hung tợn đang lồi ra ấy của cô ấy.

Tôi ước cổ không làm như thế này với một học sinh cao trung bình thường. Tôi đánh mắt sang hướng khác và cố nói chuyện một bình tĩnh.

“...Minami-san, Chẳng phải chị luôn để áo ngực của mình ở trong phòng tắm sao?”

“À ừ nhỉ, chị quên mất. Xin lỗi, xin lỗi.”

“Và dừng ngay cái việc lông nhông trong phòng mà không có áo ngực đi. Chị cũng biết đây là phòng trú ẩn mà, bọn đàn ông cũng có thể vào đây nữa.”

“Bây giờ có phải ai cũng được vào đâu, có khóa vân tay rồi mà.”

“Ngay cả thế cũng đừng làm vậy nữa. Xin chị đấy! Mà chẳng phải chị sắp ra ngoài sao? Em nghĩ chị nên đi ngay bây giờ đi.”

“Bạn gái mới của em sao? Cũng xinh đó chứ!! Vậy thì hẹn gặp lại nhé!”

Minami nhìn vào Yoshino rồi mỉm cười rời đi.

Haizz…. Cuối cùng mọi chuyện cũng bình thường trở lại.

Tôi bắt buộc phải vào đây vì gặp phải tình huống khẩn cấp. Thực sự thì vẫn quá khó cho tôi khi nhìn thấy một người phụ nữ bán khỏa thân.

Tôi cố gắng quạt tay để làm dịu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“Đây là phòng chờ dành cho những cô gái làm mại dâm ở đây. Cửa ở đây rất chắc chắn và có bảo mật dấu vân tay nữa nên họ thường trú ẩn tại đây nếu có ai đó đuổi theo.”

“...Tsujio-kun, sao cậu lại biết về nơi này.”

“Tớ đang làm công việc bán thời gian ở khu này nên cũng hiểu khá rõ địa hình ở đây. Thế! Cậu về cẩn thận nhé!”

Nói xong tôi chợt nhớ ra.

“Anou…. Tớ không muốn mọi người trong trường biết được tớ làm thêm, nên giữ bí mật giúp tớ nhé.”

Tôi không phải là người nổi bật trong trường lắm, một người bình thường với chiều cao trung bình cùng mái tóc thẳng màu đen. Tôi không muốn mọi người bàn tán tôi về những chuyện như này. Với cả tôi cũng không muốn người mà tôi kính trọng nhất là bà tôi bị đem ra làm trò cười.

Yoshino-san gật đầu và nói.

“Tớ cũng mong cậu không kể cho mọi người việc tớ là một người hoàn toàn khác khi không ở trường. Tớ cũng có một công việc bán thời gian. Cũng sắp đến giờ làm rồi. Vậy thì có gì ngày mai chúng ta sẽ nói riêng sau giờ học nhé? Tớ có thể xin số liên lạc của cậu được không?”

Yoshino-san lấy điện thoại thông minh của cô ấy ra từ chiếc túi nhỏ.

Tim tôi vừa lỡ một nhịp. Tôi sẽ trao đổi thông tin liên lạc với Yoshino-san, người dễ thương nhất lớp sao?.

Nếu cô ấy đã hỏi vậy thì …..

Tôi lấy điện thoại ra. Yoshino-san nói.

“Chúng ta trao đổi LINE [note59787] nhé. Tớ sẽ kết bạn Insta với cậu sau. Hiện giờ tớ không muốn ai thấy nó.”

“Được thôi!”

Chúng tôi trao đổi IDs LINE với nhau.

“Vậy hẹn gặp cậu ngày mai ở trường! Nhớ đừng nói với ai về chuyện này nhé. Đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng ta!”

Nói xong Yoshino-san rời đi nhanh chóng, còn tôi nhìn lại phía sau.

Tôi không thể kìm được niềm vui sướng này khi nhìn vào avatar của Yoshino-san trên màn hình LINE của tôi.

Danh sách bạn bè của tôi hầu như trống trơn. Tôi chỉ có nhắn tin với ba mẹ và các đồng nghiệp ở chỗ làm thôi. Nhưng giờ đã có Yoshino-san rồi.

Avatar của cô ấy là bức ảnh chụp chung cùng một bạn nữ cũng khá giống cô ấy… Cả hai đều rất dễ thương. Được trao đổi LINE với một cô gái dễ thương như thế …..

Nghĩ kiểu gì thì cũng làm tôi cảm thấy vui sướng, nó làm tôi cười lớn. Đột nhiên tôi nhận được cuộc gọi từ quản lý. Tôi chợt nhận ra và bắt đầu chạy toáng cả lên.

Anh ấy chắc phải tức giận lắm vì tôi giao có một đơn hàng mà lại mất nhiều thời gian đến vậy.

Truyện Chữ Hay