Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

quyển 3 chương 197: tình chỗ hoặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta quay đầu lại, đã thấy Cơ Lưu Tiêu cùng Thủy Bất Nhàn đang đi về phía ta, chính là trên mặt Cơ Lưu Tiêu lại tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn ta. “Liễu Lăng?”

Hắn lại một lần nữa lên tiếng thử hỏi. Ta lại chính là làm như không có nghe thấy, cười nói: “Chúng ta tiến vào Sơ Vân Quan thôi.”

Từ một khắc kia, lúc ta quyết định sử dụng độc, ta liền hiểu được Cơ Lưu Tiêu sẽ nhận ra ta là ai. Chính là giờ phút này, trước mặt nhiều như vậy người, ta làm sao lại có khả năng thừa nhận mình là Liễu Lăng được đây?

Khôn khéo như Cơ Lưu Tiêu chẳng lẽ không để ý tới trường hợp này hay sao? Sau khi nói xong, ta liền quay đầu đi, trước hết nhích người tiến vào Sơ Vân Quan. Cao Sướng đã bị chúng ta bắt, binh lính dưới quyền hắn tự nhiên cũng không chiến mà hàng, một trận chiến này thắng được rất nhẹ nhàng, mà ta thắng liền thắng ở chỗ ta hiểu rõ địa thế cùng nhược điểm của bọn họ như lòng bàn tay. Đoàn người chúng ta chậm rãi tiến vào Sơ Vân Quan, vào Tần thành biên giới Nam Mạch quốc. Vừa tiến vào cửa thành, ta liền bị hoảng sợ, một đám người quỳ gối ở trước mặt ta, cầm đầu là một người đang cúi đầu, cung kính nói: “Vi thần cung nghênh công chúa.”

Ta xuống ngựa, đi tới trước mặt bọn họ “Đều đứng lên đi.”

Một đám người đều đứng lên, giờ phút này ta mới nhìn rõ người cầm đầu kia, không khỏi kêu: “Mặc thúc thúc.”

Hắn tên là Văn Mặc, từng ở trong cung dạy dỗ ta, hắn tự nhiên là nhận ra ta. Mà ta là người ghét nhất lễ nghi phiền phức của cung đình, cho nên luôn thích gọi hắn là Mặc thúc thúc. Hắn nhìn ta, nhưng lại sớm lệ nóng doanh tròng “Công chúa, thật sự là người.

Ta còn tưởng rằng người cũng đã…”

“Mặc thúc thúc, là ta.

Ta đã trở về.”

Ta không khỏi tiến về phía trước từng bước, cầm tay hắn. Mà hắn lại có chút sợ hãi, vội vàng rút tay ra khỏi tay ta, cung kính nói: “Công chúa có thể trở về thật sự là quá tốt, Nam Mạch quốc cuối cùng còn có hi vọng.”

“Mặc thúc thúc, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Lúc trước hắn cũng được coi như là quyền cao chức trọng, vì sao nay lại lưu lạc thành ra như thế này. “Đã vô tâm thần phục hắn, lại không có năng lực thay đổi tất cả, chỉ có thể rời xa thị phi, sống ở nơi gần thành nhất mà thôi.”

Hắn có chút thương cảm nói, chính là ngay sau đó lại vui sướng nói: “Chẳng qua công chúa người đã trở lại, như vậy vi thần xin thề sống chết đi theo công chúa.”

Hắn một phen nói, chạm đến nỗi xấu hổ đã cắm rễ sâu trong nội tâm của ta. Đúng vậy, lúc trước ta buông tha cho không chỉ có là quốc thù gia hận, thậm chí cũng đã bỏ quên những lương thần trung thành như bọn họ. Lúc trước ta thật sự rất ích kỷ, ích kỷ vì hắn, vì mình mà lựa chọn quên đi tất cả. Ta tại sao lại có thể quên bọn họ? Từng, ta cuối cùng cảm thấy bọn họ quá mức cổ hủ, khăng khăng một mực tuân thủ theo lễ nghi, cam tâm tình nguyện phủ phục ở dưới chân của chúng ta, mà hiện giờ cũng chính là trên tư tưởng quyền lực tối cao kia, lại làm cho ta có một loại cảm giác được trở về nhà. Có lẽ bắt đầu từ một ngày đó, vào giờ khắc này, tình nghĩa của chúng ta không chỉ đơn giản là vua và quần thần. Đúng vậy, chúng ta là người nhà, cùng là người Nam Mạc quốc. “Mặc thúc thúc, ta sẽ lấy lại được tất cả.”

Ta có chút hào khí nói. Lúc này, tất cả đã không còn là chuyện của riêng ta.

Giờ khắc này, ta còn mang trên lưng sự kỳ vọng của bọn họ. Mặc kệ là thành công hay thất bại, ta đều không chỉ có một mình. Lúc trước, khi còn trẻ, bị tình che mắt, cuối cùng cũng phải cô phụ rất nhiều người. “Vi thần tin tưởng công chúa.”

Hắn lại quỳ xuống, một đám người phía sau cũng cùng nhau quỳ xuống. Ta có chút bất đắc dĩ, tựa hồ mặc kệ ta không thích lễ nghĩ, bọn họ lại thủy chung cũng đều sẽ không làm trái với lễ giáo. Đành vậy, từ nay về sau sẽ có chút khác xưa. Văn Mặc an bài chỗ ở cho đoàn người chúng ta, mà Cơ Lưu Tiêu cũng phái người đưa Phượng Loan vào trong thành. Mà ta liền một mình đi đến yến tiệc mà Văn Mặc tổ chức riêng cho ta, trong yến tiệc mọi người đều biểu lộ một lòng đi theo ta, có một vài người ta đã gặp, cũng có một vài người ta không có một chút ấn tượng nào, nhưng ta biết bọn họ nếu đã lựa chọn ở tại chỗ này, nhất định là có điều bất mãn với Vân Tế Du, nếu không tại sao vẫn chưa được quyền cao lộc hậu? Dưới sự kính rượu của bọn họ, ta một ly lại tiếp một ly uống cạn, nghe bọn hắn kể chuyện phát sinh những năm gần đây, cũng nói cho bọn hắn tất cả những chuyện đã phát sinh trong năm năm qua. Giờ khắc này, tựa hồ tất cả áp lực đều được phóng ra. Thì ra lại có nhiều người chờ đợi ta như vậy. Cuối cùng không phải một mình, không còn cô đơn một người. Yến hội tiến hành rất lâu, lâu đến gần nửa đêm, lâu đến rất nhiều người đều đã say nằm ngã xuống mặt đất, nhưng là ta lại rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt của mỗi người đều mang theo tươi cười. Ta đã đến giải khai khúc mắc nhiều năm qua của bọn họ. Thuở nhỏ ta hay chạy đi uống vụng rượu, khi đó tựa hồ đối với mỗi một sự kiện đều vạn phần tò mò, cho nên nay mới có tửu lượng như vậy. Ta không quên ký ức rất nhiều lần ta say đến rối tinh rối mù, mà mỗi một lần đều là hắn tìm được ta. Không ngờ ở trong lúc bất tri bất giác lại nghĩ tới hắn, ta không khỏi cười khổ. Đứng dậy gọi hạ nhân, bảo bọn họ dìu những người uống rượu say vào trong phòng, sau đó mới một mình rời đi. Tối nay, quả nhiên là đã uống hơi nhiều, bọn họ nhưng lại không một người nào có thể may mắn thoát khỏi, ngay cả ta đều có một chút men say. Có lẽ quả nhiên là đã rất cao hứng đi, cho nên mặc dù là ngay cả lễ nghi mà bọn họ coi trọng nhất, đã ở một khắc kia bị ném bay đi, lần đầu tiên dung hợp ở cũng một chỗ với nhau thật vui vẻ. Đi ra thính môn, một cơn gió lạnh nghênh diện mà tới, thổi tan một chút men say. Ta dọc theo đường mòn chậm rãi đi về phòng mình, bởi vì trời lạnh cho lên cước bộ cũng nhanh hơn một chút. Chính là đợi cho đến khi về đến phòng mình, mới phát hiện mình rất nóng, tựa hồ cả người đều có một loại như bị bỏng. Có lẽ, ta cũng say đi. Ta không khỏi khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi vào trong phòng. Chính là còn chưa chờ ta kịp có phản ứng, người liền bị một đạo lực lượng kéo vào bên trong cái ôm ấm áp, từng trận lo lắng cách quần áo lan truyền lại đây, ta tựa hồ càng thêm nóng. “Là ai? Buông tay.”

Vốn tưởng lớn tiếng mà quát, lại không nghĩ rằng thế nhưng lại mang theo vài phần men say, mềm mại không có một tia uy nghiêm. Kỳ thật ta biết người phía sau là ai, nhưng là cũng không muốn thừa nhận. Một cỗ hơi thở ấm áp thổi phun ở bên tai của ta, hắn không có một chút ý nguyện buông tay, chính là không ngừng mà thì thào nói “Liễu Lăng, Liễu Lăng, nàng là Liễu Lăng.”

Hắn, làm cái gì vậy? Không phải hắn đã có Phượng Loan sao? Tại sao còn có thể nhớ thương ta? Ta cũng không có hé ra dung nhan kia. Tuy rằng biết rõ lúc trước Phượng Loan kia chính là kẻ giả trang mình, nhưng vẫn là để ý khi đó hắn vì một người tưởng rằng đã chết đi mà đã bỏ qua ta. Chính là ta cũng vô pháp lừa gạt chính mình, lúc nghe hắn gọi tên của ta, có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng ta. Ít nhất giờ khắc này, hắn là chân chính nhận rõ ta là ai. “Ta là Thu Tịnh Nguyệt.”

Chính là lời nói ra khỏi miệng cũng là thản nhiên, mang theo bình tĩnh mà ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy kinh ngạc. “Ta biết là nàng, mặc dù nàng dịch dung, mặc dù nàng làm bộ như không biết ta, nhưng ta chính là có thể cảm giác được là nàng, huống chi hôm nay nàng còn dùng độc.”

Hắn có chút thật cẩn thận hỏi: “Liễu Lăng, là nàng đúng không?”

Lúc này đây, hắn thế nhưng nhận ra ta. Xem ra không nhận thấy được Phượng Loan khác thường, quả nhiên là do mê hồn sao? Nhưng là một khi đã trúng mê hồn sẽ trở nên mơ hồ, hắn liền sẽ không biết ta chính là Phượng Loan lúc trước, như vậy hắn giờ phút vì sao lại như vậy? Hắn yêu Phượng Loan như vậy, hắn nhưng lại cũng bởi vì Liễu Lăng mà như vậy, ta biết ta là vui vẻ. “Ta không có dịch dung, đây mới là dung mạo chân thật của ta.”

Giọng nói của ta không khỏi chậm lại vài phần “Liễu Lăng là Liễu Lăng trên giang hồ, mà về sau ta chỉ có thể là Thu Tịnh Nguyệt.”

“Liễu Lăng, thật xin lỗi.”

Hắn ôm ta càng chặt, tựa vào hõm vai của ta, cố ý gọi ta Liễu Lăng. Thật xin lỗi, lại là thật xin lỗi. Hơn một năm trước, khi hắn vì Phượng Loan mà buông tha cho Tây Việt quốc, nói cũng là một câu thật xin lỗi. Ta biết, ta cũng không muốn hắn thật xin lỗi, ta cũng biết, kỳ thật hắn cũng không sai. “Ta không có trách ngươi.”

Mặc dù từng trách, giờ phút này từ lâu đã không trách.

Có lẽ là do cảm giác say, trên người đúng là từng trận nóng lên, ngay cả ý thức đều có chút mơ hồ, ta không khỏi nói: “Buông được không? Ta có chút khó chịu.”

Hắn lập tức buông ta ra, quan tâm hỏi: “Liễu Lăng, nàng làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi.”

Ta tận lực làm cho giọng nói của chính mình nghe ra thật bình tĩnh “Ngươi cũng trở về đi.

Bằng không Phượng Loan của ngươi sẽ hiểu lầm.”

“Liễu Lăng, nàng đang trách ta.”

Hắn sâu kín nói, bên trong mang theo vài phần ảm đạm. Ta lập tức trả lời “Ta không có trách ngươi.”

Từ khi nào ta lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy? Phải chăng nữ nhân một khi đã dính đến tình yêu sẽ suy tính hơn thiệt như thế? Hắn không có đáp lời, trầm mặc một lúc lâu, mới đột nhiên tiến lên, lại một lần nữa đem ta ôm vào trong lòng, ta đang muốn giãy giụa, lại nghe thấy thanh âm than nhẹ “Liễu Lăng, ta luôn nghĩ về nàng, rất nhớ nàng.

Ta ngay cả bản thân mình đều không thể khống chế được mà nghĩ đến nàng.

Rõ ràng Loan Nhi ở bên cạnh ta, vì sao đáy lòng ta vẫn là không thể ức chế được nhớ đến nàng? Ta đã cho là ta thích nàng không bằng ta yêu Loan Nhi, nhưng vì sao hơn một năm này, mỗi khi nghe được chuyện nàng ở trên giang hồ phong lưu ta sẽ lại cảm thấy tức giận, hận không thể chạy đến chất vấn nàng? Vì sao một khắc khi nhìn thấy nàng, ta lại có loại cảm giác tim đập nhanh khó hiểu? Vì sao khi thấy nàng làm như không biết ta, đáy lòng ta lại cảm thấy hối hận muốn chết? Vì sao khi nhìn thấy nàng thi triển độc ta lại sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới đều tràn ngập vui sướng? Liền như thế vội vàng muốn đuổi theo nàng, liền khẩn cấp muốn từ trong miệng nàng biết đáp án.”

“Liễu Lăng, đây là vì cái gì? Hay là đúng như lời của Cẩm Hoàng đã nói, vì ta chính mình thấy không rõ, thấy không rõ chính mình trong mắt đối với nàng mê luyến hay sao?”

Hắn trong giọng nói tràn đầy giãy giụa. Một câu vì sao nhưng lại làm cho ta có một loại cảm giác muốn rơi lệ.

Ta biết hắn một đời này sẽ chỉ yêu Phượng Loan, mà nay lại nói với ta những lời này, đối với hắn là khó khăn đến cỡ nào. Nhưng là ta thật sự rất vui vẻ.

Nữ nhân kia mặc dù chiếm được vị trí của Phượng Loan, mặc dù đã hạ mê hồn với hắn, lại vẫn như cũ không thể khống chế được hắn thích người khác. “Bởi vì ngươi yêu thương ta.”

Ta xoay người lại, vươn tay vuốt nhẹ hai má hắn, có chút ác ý nói: “Nam nhân của Loan Nhi đã yêu thương nữ nhân khác.”

Hắn có chút giật mình, biểu hiện không biết phải làm sao, ta biết hắn là đang cảm thấy mình có lỗi với Phượng Loan. Nhưng là nay ta cũng không thể nói rõ tất cả mọi chuyện, chỉ sợ khi nói ra hắn cũng sẽ không tin tưởng, sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng cách xa ta mà thôi. Biện pháp duy nhất là giải được mê hồn, nhưng chỉ có thánh nữ mới giải được, mặc dù là ta cũng bất lực. “Như thế nào? Ngươi muốn ta hay là nàng ấy?”

trong lòng của ta cuối cùng có một vài phần hư hỏng, cố ý hỏi. Hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước, sau đó giống như trốn chạy rời đi, ta lại không khống chế được cười phá lên, xem ra hắn bị ta dọa cho sợ tới mức không phải là nhẹ. Lúc này đây, quả nhiên là buôn bán có lời, thì ra kẻ huênh hoang như hắn cũng sẽ có lúc đáng yêu như vậy. Ta, quả nhiên vẫn là một nữ nhân hư hỏng. Mà đêm hôm đó, ta ngủ vô cùng ngọt ngào… .

.

.

Truyện Chữ Hay