Tiếng ồn ào náo động trên đỉnh đầu rốt cuộc không còn nữa, bốn phía khôi phục yên tĩnh, ta cao hứng ôm lấy Cơ Lưu Hiên, “Bọn họ đi rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.”
“Liễu Lăng, ta lại không muốn cử động thì sao giờ?” Hắn ngăn ta lại một chút, suy yếu tươi cười, “Cứ như thế này được không?”….
Giờ phút này, ta làm sao lại không biết là hắn đang suy nghĩ vì ta, từ trên nhảy xuống thì dễ, nhưng từ dưới muốn lên thì khó hơn nhiều, huống chi còn mang theo một người bị trúng độc như hắn.
“Ngu ngốc, tin tưởng ta.” Ta có chút run run ôm hắn, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất, “Chúng ta sẽ không có việc gì. Ta cam đoan.”
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng xoa hai má ta, lúc này ta mới phát hiện mình bất giác đã rơi lệ.
Ta rất ít khi rơi lệ, trong trí nhớ chỉ có vài lần.
Một lần là trước mặt Mị, mà lần này, là trước mặt hắn.
Nếu là bình thường, cho dù thế nào ta cũng sẽ không tỏ vẻ yếu đuối trước mặt hắn, nhất định hắn cũng sẽ cười nhạo ta.
Chỉ là trong sơn động nhỏ hẹp này, ôm hắn như thế, cảm giác sợ hãi khi bị bỏ lại một mình lại một lần nữa dâng lên, vẻ yếu đuối lại một lần nữa tái hiện.
“Nha đầu ngốc, ta còn chưa chết đâu.” Hắn cười khẽ, không có vẻ trêu chọc như bình thường, mà thản nhiên, tựa hồ còn xen lẫn một sự thỏa mãn, “Bất quá nàng vì ta mà rơi lệ, ta rất vui vẻ. Có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa. . .”
Ta đưa tay lung tung lau nước mắt trên mặt, nắm tay hắn nói: “Ai nói ta rơi lệ vì ngươi, ngươi vui vẻ cái gì.” Nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm lại có chút nghẹn ngào, “Ngươi sẽ không có việc gì đúng không? Ngươi nói đi, nói ngươi sẽ không có việc gì.”
Hắn vẫn cười như trước, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Ừm, ta sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nước mắt vẫn như trước không ngừng theo khóe mắt mà chảy xuống, ta vừa lung tung lau lệ, vừa lẩm bẩm: “Ta rất cao hứng.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn vẫn mỉm cười thỏa mãn như trước, mang theo vài phần sủng nịch nói. Hắn như vậy, căn bản không giống với hắn bình thường, sự thay đổi này làm cho đáy lòng ta dâng lên cảm giác sợ hãi.
Hắn gọi ta như thế, rõ ràng vô cùng thân thiết như vậy, nhưng mà ta cũng không cảm thấy chán ghét, giống như bình thường vẫn là như vậy.
Ta đưa tay nâng hắn dậy, lời thề son sắt nói: “Đi, ta mang ngươi ra ngoài.”
Nếu còn cứ ngồi đây, ta thật sự sợ hãi.
“Liễu Lăng, ta không muốn đi.” Hắn lại vẫn cố chấp như cũ không muốn rời đi.
“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ cảm kích ngươi.” Nếu như hắn thật sự rời khỏi ta như vậy, ta sợ rằng sẽ áy náy cả đời.
Ta không cần người khác hy sinh cho ta như vậy, ta cũng không muốn rời khỏi nơi này một mình.
Không muốn mỗi lần đều là một mình cô độc, không muốn dễ dàng buông tay, rời đi một mình.
Trong lúc chúng ta đang tranh chấp, một đạo bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó đã đứng trước mặt chúng ta, lẳng lặng nhìn chúng ta, “Xem ra, ta cũng không đến chậm.”
Ta đỡ Cơ Lưu Hiên, để cho hắn tựa vào vai ta, tràn đầy đề phòng nhìn y “Ngươi là ai?”
“Người truy các ngươi.” Y thừa nhận không chút e dè, cặp mắt đen như mực kia toát ra vẻ thản nhiên lạnh lùng.
Ta không khỏi lui về phía sau vài bước, trừng mắt nhìn y nói: “Ngươi muốn Băng Ngưng kiếm, chúng ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta ra ngoài.”
Giờ phút này, mọi thứ đều không quan trọng bằng Cơ Lưu Hiên, huống chi Băng Ngưng kiếm với ta mà nói cũng không phải thứ quan trọng.
“Kiếm đâu?” Y vẫn như trước lạnh lùng nhìn chúng ta, “Chỉ cần các ngươi giao kiếm ra, ta lập tức mang các ngươi đi lên.”
Y thật sự chỉ vì kiếm sao?
Rõ ràng vừa rồi muốn bức chúng ta vào chỗ chết như vậy, hiện tại ta làm sao có thể tin tưởng y?
Huống chi giờ phút này ta thật sự không giao Băng Ngưng kiếm ra được.
“Băng Ngưng kiếm không ở đây, ngươi mang chúng ta lên trước, sau đó chúng ta sẽ mang ngươi đi lấy Băng Ngưng kiếm.” Ta nhìn người bên cạnh: “Còn có, đưa giải dược cho chúng ta.”
Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, có vài phần thản nhiên trào phúng, “Các ngươi cho rằng ta ngốc như vậy sao? Cho các ngươi giải dược, mang bọn ngươi đi lên, vậy không phải các ngươi lại có cơ hội chạy trốn sao ?” .
Ta tự nhiên cũng biết y sẽ không tin tưởng chúng ta như thế, chỉ là ta thật sự không muốn lại kéo dài thời gian, nếu còn kéo dài thời gian nữa, ta sợ Cơ Lưu Hiên sẽ không chịu nổi.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lúc này tính mạng chúng ta đều nằm trong tay người khác, cũng chỉ có thể khuất phục.
Y ngưng lại, nhìn về phía Cơ Lưu Hiên, cười thầm, ” Liễm Vân công tử danh chấn thiên hạ, nhưng lại vì một nữ nhân mà chật vật như vậy.”
“Vô Tình công tử danh chấn thiên hạ từ khi nào lại thành loại người dấu đầu lộ đuôi, ám sát người khác?” Cơ Lưu Hiên cũng thản nhiên trào phúng.
Vô Tình công tử ?
Một trong Tứ công tử, Vô Tình công tử ?
Bức họa của Vô Tình công tử, lúc trước ta cũng đã xem qua, đó là thứ mà Hạ Diệp thích nhất, cho nên trong ấn tượng của ta, Vô Tình công tử hẳn là một nam tử tao nhã.
Nay xem ra là ta sai lầm rồi.
Vô Tình công tử không nói gì, chỉ kéo mạnh ta qua đó, lại lấy từ trong lòng ra một viên thuốc ném cho Cơ Lưu Hiên, “Đây là giải dược, ăn vào ba canh giờ sau mới có thể cử động.” . . . “Ngươi buông.” Ta giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay y, nhưng y không hề có ý buông tay, ngược lại lại mở miệng nói: “Nữ nhân này ta mang đi, nếu ngươi muốn cứu nàng, đem Băng Ngưng kiếm đến Mạch Vũ thành tìm ta.”
“Được, ta nhất định sẽ đến.” Cơ Lưu Hiên cầm lấy giải dược nuốt xuống, lại nhìn Vô Tình công tử nói: “Không cho phép ngươi đả thương nàng dù chỉ một sợi tóc, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta không có hứng thú giết nữ nhân.” Y khẽ hừ một tiếng.
Cơ Lưu Hiên nhìn về phía ta, trong mắt nhuộm dần ý cười, thần sắc cũng nhu hòa hơn, “Liễu Lăng, ta sẽ đến tìm ngươi.”
Hắn dừng một chút, lại thỏa mãn nói: “Khoảng thời gian này thật vui vẻ, thì ra đây là cảm giác làm theo ý thích của mình.”
Ta cảm thấy lời nói cuối cùng của hắn có ý tứ, nhưng lại không đoán ra là ý gì.
Vô Tình công tử cũng không cho chúng ta nhiều thời giờ, lập tức kéo ta, điểm chân vào vách đá mượn lực bay lên đỉnh núi.
Đến đỉnh núi, ta mới phát hiện phía trên còn có vài người, bọn họ vừa thấy Vô Tình công tử đều cung kính nói: “Chủ nhân.”
Người bên cạnh khẽ lên tiếng, lại phân phó: “Lập tức về Mạch Vũ thành.”
Mạch Vũ thành, đô thành của Nam Mạch quốc, không nghĩ tới Vô Tình công tử lại cũng là người trong triều, ta lại một lần nữa đi tới nơi tập trung quyền lực cao nhất.
Tựa hồ như bên trong có một mối liên kết, mặc cho ta phản kháng như thế nào, cũng đều không tự giác bị cuốn vào chuyện này.
Thật sự là chỉ cần chạy càng xa càng tốt sao?
Giờ phút này ta thật sự không thể xác định. Hay là tiếp theo ta nên đi tới một nơi thật xa thật xa, tất cả mọi người đều không thể gặp lại.
Ta cười tự giễu, thủy chung lại không mở miệng nữa.
Rất nhanh bị mang ra khỏi rừng cây, sau đó bị nhét vào một chiếc xe ngựa, toàn bộ quá trình đó, ta đều cảm thấy luôn có một đôi mắt đang nhìn ta, tựa hồ mang theo cừu hận, chỉ là mỗi lần bất ngờ quay đầu lại, lại đều không thu hoạch được gì.
Xe ngựa từ từ lắc lắc, ta thuận theo tự nhiên nhắm mắt lại ngủ trên nhuyễn tháp.
Được một đoạn đường, xe ngựa ngừng lại. Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm đạm mạc, “Xuống dưới ăn cái gì.”
Ta miễn cưỡng đứng dậy, vén rèm xuống xe.
Giờ phút này, bọn họ sớm đã cởi hắc y, đổi thành quần áo thương lữ bình thường, mà ta cũng thấy rõ gương mặt thật của Vô Tình công tử.
Nói như thế nào đây?
Rõ ràng là một gương mặt nho nhã, nhưng lại cố tình mang theo vẻ lạnh lùng chớ lại gần. . .
Gương mặt như vậy nếu mỉm cười ôn hòa, nhất định sẽ là cảnh đẹp ý vui, nhưng người trước mặt lại giống như danh hiệu của hắn, thoạt nhìn thực vô tình.
Chỉ là ‘nói vô tình nhưng lại hữu tình’, những bức họa của hắn mà ta đã từng xem, luôn lộ ra một cỗ thản nhiên u buồn, làm cho người ta cảm thấy phải suy nghĩ.
Người như vậy, lại là vì chuyện gì mới có thể như thế?
Ta không khỏi than nhẹ một trận, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của hắn, thản nhiên đi tới giữa bọn họ, không chút khách khí cầm lương khô lên ăn.
Ta cũng không phải là người tự bạc đãi mình. Cũng sẽ không nói cái gì mà ‘không ăn của ăn xin’.
Hắn không nói gì, ngược lại lại ngồi xuống bên cạnh ta.
“Này, Vô Tình công tử?” . . . Ta không nhịn được mở miệng hỏi: “Ta cũng không chạy được, ngồi gần như vậy làm chi? “
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, không để ý đến ta, tiếp tục ăn lương khô.
“Này, có cần thiết phải tỏ vẻ vô tình như vậy không?” Ta bất mãn lẩm bẩm, lại đổi lấy ánh nhìn sắc bén khắp bốn phía, mà giờ phút này lại có một giọng nữ vang lên. “Là ta muốn giết ngươi, làm sao vậy?”
Ta theo thanh âm nhìn lại, lập tức liền thấy một nữ tử nhìn ta đầy vẻ oán hận, chính là loại ánh mắt mà mấy ngày nay ta vẫn luôn cảm thấy.
Mà người này đúng là Âu Dương Thi Thi.
Lần trước ta tra được, ba năm trước nàng ta nhận lệnh trà trộn vào Danh Kiếm sơn trang, chiếm được sự tín nhiệm của trang chủ cùng trang chủ phu nhân, sau đó gả cho Mạc Vân Hướng, mục đích tự nhiên là Băng Ngưng kiếm mà ba năm sau luyện chế thành.
Chỉ là không nghĩ tới chủ nhân của nàng là Vô Tình công tử.
Rất nhiều chuyện tiếp theo nhờ thế mà hiểu rõ, nàng ta biết Cơ Lưu Hiên, cho nên mới biết Băng Ngưng kiếm trong tay ta.
“Câm miệng.” Vô Tình công tử lạnh lùng nói: “Đã làm sai chuyện còn dám tỏ vẻ đúng lý hợp tình như thế, ở Danh Kiếm sơn trang ngây người ba năm, cho nên ngay cả mệnh lệnh chủ nhân cũng không nghe nữa phải không?”
“Công tử, thuộc hạ biết sai, xin công tử trừng phạt.” Âu Dương Thi Thi vội vàng cúi đầu nhận sai, nhưng cũng không quên hung hăng trừng ta liếc mắt một cái.
Ta quả thực cảm thấy kì lạ khó hiểu.
“Lui xuống đi.” Hắn tiếp tục ăn lương khô, chỉ đạm mạc nói: “Trở lại Mạch Vũ thành huấn luyện lại. Vì cảm tình cá nhân mà không để ý tới đại cục, kẻ như vậy không xứng đứng bên cạnh ta.
Thanh âm khiển trách lạnh lùng.
Mà Âu Dương Thi Thi lại không dám oán hận, chỉ cung kính nói: “Thuộc hạ hiểu được.”
“Những ngày này, ngươi phụ trách sự an toàn của nàng ta.” Vô Tình công tử đột nhiên chỉ về phía ta, “Nếu nàng ta bị thương hoặc là biến mất, liền hỏi ngươi.”
“Thuộc hạ hiểu được.” Âu Dương Thi Thi vẫn như cũ, dáng vẻ cung kính.
Chỉ là… ta có thể không đồng ý không?
Ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với một kẻ muốn giết ta.
Ta đang muốn đưa ra dị nghị. Vô Tình công tử lại mở miệng nói: “Tiếp tục lên đường.”
Nói xong liền xoay người lên ngựa, căn bản không cho ta cơ hội mở miệng.