Cửa ngầm chỉ có một cánh cửa, khi một lần nữa mở to mắt ra ta đã ở bên ngoài.
Bên ngoài là vách tường ngọc lưu ly nhìn thấu được vào bên trong phòng, ngay lúc này đây ta đúng là nhìn thấy khuôn mặt không vui của cô gái ở trong phòng, nàng đang thấp giọng nguyền rủa.
Quả nhiên, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ hết thảy diễn ra ở bên trong.
Cơ quan này quá mức thần bí, ta căn bản không thể đoán được huyền cơ ở bên trong, ta chỉ biết là tấm lệnh bài trên tay này chính là vật mấu chốt để mở cơ quan, nhưng mở như thế nào thì ta lại hoàn toàn không biết.
Trên mặt tấm lệnh bài tựa hồ chỗ nào cũng có thể mở được cơ quan, chỉ cần có thể tìm được.
Trên thế gian này lại có người có thể tạo ra cơ quan tinh vi như thế, không biết đó là thần thánh phương nào?
Mà nơi này là chỗ nào?
Chỗ của Cẩm Hoàng ? Chỗ của Cơ Lưu Tiêu ? Hay là Minh gia ?
Minh gia là thủ phủ lớn nhất thiên hạ, nếu có được nơi như vậy cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Ta dừng một chút, cuối cùng cũng là cất tấm lệnh bài vào trong lòng, sau đó thẳng tiến đi ra bên ngoài
Giờ phút này, không phải là lúc để tìm hiểu mấy chuyện này, hiện tại còn có chuyện trọng yếu đang chờ ta.
Ra khỏi bức tường ngọc lưu ly kia, ở bên ngoài là một thông đạo thật dài.
Ta đi dọc theo thông đạo, mãi cho đến cuối đường, đúng là một cái ngõ nhỏ hẻo lánh, không còn thấy vách núi, vách đá nữa, nhìn nơi này sẽ không thể phát hiện được sự tồn tại của nơi ta vừa ở.
Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự ồn ào náo động thuộc về Ninh Việt thành phồn hoa.
Ta ngoái đầu lại liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền vội vàng chạy ra phía ngoài, ta sợ bọn họ sẽ nhanh chóng trở về.
Xem ra bọn họ rất coi trọng vị chủ nhân này, bằng không cũng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng để đi đón, để cho ta có cơ hội chạy trốn này.
Có lẽ là do chạy trốn quá nhanh, ta nhưng lại đụng vào một người, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức tràn ngập cánh mũi ta.
Ta lập tức lên tiếng xin lỗi, sau đó lách mình đi qua hắn.
Trong khoảng khắc gặp thoáng qua, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên, lại chìm vào bên trong một đôi mắt ôn nhu như nước mặt hồ mùa xuân.
Ánh mắt như vậy, làm cho ta cảm thấy đã từng nhìn qua đôi mắt này ở đâu đó rồi.
Chính là ta cũng không có nghĩ nhiều, rất nhanh chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ.
Nhưng không biết vì sao, ta lại có loại cảm giác rất kỳ quái, ánh mắt kia tựa hồ vẫn dõi theo ta.
Người kia là đang đi đến nơi nào, có phải là đi đến chỗ của lục y nữ tử không ?
Ngay sau đó, ta lại đem này hết thảy ném ra khỏi đầu, dù sao cũng chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua, ta không có nhiều tâm tư như vậy để đoán về hắn.
Liên tục thi triển khinh công, ta dùng tốc độ nhanh nhất vào Chiến Hậu phủ, trực tiếp đến Phi Vân viện của Mị.
“Mị Mị…” Ta vội vàng đẩy cửa ra, nhưng là nghênh đón ta cũng chỉ là căn phòng yên tĩnh.
Mị thế nhưng không có ở đây.
Bây giờ là ban ngày, hắn sẽ đi đâu?
Chẳng lẽ đang ở hoàng cung sao?
Chẳng lẽ là ta đã chậm chân rồi sao.
Ta không khỏi ngẩn ra, xoay người đang muốn rời đi, đã thấy Mị một thân thanh sam đứng ở trong viện, thẳng tắp nhìn ta.
“Mị Mị…” Ta mở miệng, tiếng nói nhưng lại có vài phần khàn khàn.
Mà hắn bước nhanh hướng ta đi tới, ta còn chưa kịp có phản ứng gì, người đã bị hắn gắt gao ôm chặt lấy.
“Mị Mị…” Ta biết ta vừa rồi không có nhìn lầm, ánh mắt hắn nhìn ta đúng là ánh mắt mừng như điên, đó là sự mừng như điên khi tìm lại được vật quan trọng.
Cặp mắt bình tĩnh của Mị chưa bao giờ lại bị kích thích cuồng như thế, đây là lần đầu tiên.
Thanh âm thô ách từ hõm vai truyền đến, rầu rĩ “Liễu Lăng, Liễu Lăng…” Hắn chính là một lần lại một lần nữa lặp lại tên của ta.
Ta mỉm cười, hiểu được Mị đã rất lo lắng cho ta, bốn ngày qua, hắn nhất định là đi tìm ta khắp nơi.
Tay không khỏi ôm lấy thắt lưng hắn, ôn nhu nói: “Mị Mị, ta đã trở về.”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy Mị như vậy, lại tựa hồ cảm thấy rất quen thuộc.
“Ta nghĩ đến ngươi sẽ lại một lần nữa biến mất không thấy.” trong tiếng nói trầm thấp nhưng lại mang theo vài phần sợ hãi. “Một lần kia, ngươi chính là đột nhiên biến mất không thấy, rốt cuộc tìm không thấy.”
Một lần kia, là ba năm trước đây sao,
Ta đột nhiên biến mất không thấy sao?
“Mị Mị, ta sẽ không, ta đáp ứng ngươi, sẽ không lại đột nhiên rời đi nữa.” Ta tựa vào trong lòng hắn, trong lòng là cảm thấy an bình, chính là ta cũng hiểu được giờ phút này mình cũng chỉ có thể nói được như vậy với hắn mà thôi.
Ta nghĩ ta có lẽ hiểu được tình cảm của Mị dành cho ta, mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra.
Cũng bởi vì hắn không nói ra, ta mới coi như là không biết, dù sao ta thật sự không biết nên đối mặt với Mị như thế nào nữa.
Ta không thể lừa gạt bản thân, cũng không thể lừa gạt hắn.
Ta thật đúng là đã động tâm với Cơ Lưu Tiêu, hơn nữa còn chưa bao giờ quên hắn.
Mặc dù ta hiểu được mình sẽ không dễ dàng quay đầu, nhưng lại cũng không thể lập tức đem hết thảy ném ra khỏi đầu.
Cho nên đối với Mị, ta cũng chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết.
Hắn chính là ôm lấy ta, gắt gao ôm lấy, thật lâu sau mới buông lỏng ta ra, nhìn ta nói: “Liễu Lăng, ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào?”
“Ta đi tìm Tu La.” Ta tính đem hết thảy đều nói cho mị.
“Là hắn nhốt ngươi sao?” trong ánh mắt của Mị vẫn như cũ không giảm lo lắng, đánh giá ta từ trên xuống dưới một hồi lâu, xác định ta không có việc gì mới an tâm.
Hắn thế nhưng trước quan tâm cơ thể của ta, mà không quan tâm Tu La rốt cuộc là ai?
Mị bây giờ với Mị trước kia chỉ vì một bao châu báu mà đem ta ném lại, thật khác nhau một trời một vực.
Bất quá cũng chỉ là một sự chuyển hoán thân phận mà thôi, nhưng lại chiếm được sự đãi ngộ khác xa nhau như thế.
Mị, hắn vẫn là thực sự thật bất công.
Đối với người hắn để ý, hắn có thể vì người đó mà bỏ qua tất cả, đối với người hắn không quan tâm, thì lại có thể lạnh lùng như thế.
Ta ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Mị, gằn từng tiếng nói: “Mị Mị, Tu La là Tà Vương Cơ Lưu Tiêu.” Rất nhanh báo cho Mị biết mọi chuyện, ta sợ nếu phải chờ đợi, chính mình sẽ làm mất đi dũng khí nói rõ tất cả mọi chuyện.
Dù sao, trong tiềm thức của ta cũng không muốn hắn bị thương.
Chính là, chỉ vì hắn làm tất cả mọi chuyện đều vì Phượng Loan, đã làm cho ta nổi lên tật đố kị, đúng vậy, đúng là tật đố kị.
Giống như bị kim đâm nhói vào ngực, hóa ra ngay bản thân ta cũng có lúc không thể tiêu sái được như mình vẫn nghĩ.
Từng nghĩ đến, có một vài thứ có thể bỏ được, mặc kệ là ở thời điểm nào ta cũng đều có thể tiêu sái rời đi.
Cho đến giờ phút này mới hiểu được, có vài thứ cũng không phải muốn buông là có thể buông được, là kìm lòng không được sao?
“Ta cũng đoán hắn chính là người phía sau bức màn này.” Mị thế nhưng lại không có ngạc nhiên, chính là gật đầu nói.
Cũng khó trách, dù sao danh Chiến Hậu của Mị cũng nổi tiếng không kém so với danh Tà Vương của Cơ Lưu Tiêu.
“Mị Mị, hắn muốn đoạt lấy Tây Việt quốc, lợi dụng Lâu Ngọc Thần.” Ta gằn từng tiếng nói.
“Lâu Ngọc Thần?” Mị tựa hồ như đang cực lực nhớ lại chuyện gì đó “Là Vương tử lúc trước bị tiên vương trục xuất khỏi hoàng cung sao?”
Ta gật đầu “Đúng vậy. Thân phận của hắn hiện nay chính là Cảnh Tiêm Trần, môn chủ của địa sát môn.”
Mị nếu đã từng ở trên giang hồ, tất nhiên sẽ biết đến cái tên Cảnh Tiêm Trần.
“Hóa ra là hắn?” Mị không khỏi ngẩn ra, lại chuyển hướng ta nói: “Bên cạnh hắn có phải hay không mang theo một đứa nhỏ.”
“Sở Ngọc, bọn họ đến đây sao?” Ta không khỏi lớn tiếng nói: “Đúng vậy. Là hắn.”
“Không tốt rồi, bọn họ giờ phút này đã ở hoàng cung, hắn nói với Vương thượng, đứa nhỏ kia có thể là con nối dõi của Vương Thượng.”
Mị giật mình cả kinh, xoay người nói với ta: “Liễu Lăng, ta phải vào hoàng cung, ngươi ở tại chỗ này chờ ta trở lại được không?”
Ta tiến lên từng bước, cầm tay hắn, kiên định nói: “Ta và ngươi cùng đi.”
“Liễu Lăng…” Hắn bất đắc dĩ, còn muốn khuyên ta suy nghĩ lại.
“Đứa nhỏ kia là trách nhiệm của ta. Ta đã đáp ứng với nương của nó, sẽ bảo hộ nó thật tốt.” Ta ngửa đầu nhìn hắn, cuối cùng sâu kín mở miệng nói: “Hơn nữa hắn đúng là cốt nhục của Lâu Điện Ngọc.”
Mị nhìn ta một lúc, nắm chặt tay của ta, nhẹ giọng nói: “Được, ta mang ngươi đi. Nhưng là đáp ứng ta, mặc kệ như thế nào cũng không được rời khỏi ta.”
“Mị Mị, ngươi làm cho ta thật cảm động a.” Ta trêu tức cười “Còn không thừa nhận sao? Kỳ thật trong lòng ngươi thực thích ta có phải hay không?”
Ánh mắt nhu hòa mà sủng nịch của Mị làm cho ta cảm thấy khó xử, ta chỉ có thể dùng sự trêu đùa để che dấu hết thảy. Nhưng là ngoài ý muốn của ta, Mị thế nhưng cười nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”
Hắn thừa nhận, hắn thế nhưng thừa nhận, ta thậm chí hoài nghi người trước mắt có phải là một người khác giả danh hay không nữa. Vì cái gì mà Mị lại thừa nhận? Mị luôn luôn thâm trầm sống nội tâm, chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra tâm sự của mình, vì sao lúc này đây nhưng lại trực tiếp thừa nhận như vậy?
Ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì nữa, vốn là tâm đã bình tĩnh lại một lần nữa nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Mị Mị, ngươi từ bao giờ cũng học được cách nói giỡn vậy, thế nhưng lại nói như vậy để trêu ta.” Ta cười khẽ như cũ, trêu tức như cũ, làm bộ mình nghe không hiểu lời hắn nói.
“Liễu Lăng, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta đều không phải là nhất định muốn ngươi đáp lại ta.” Mị duỗi tay ra, đem ta ôm vào trong lòng, mũi chân điểm nhẹ, trong phút chốc liền đã nhảy lên đầu tường, bên tai ta là tiếng gió gào thét, cùng với lời nói nhẹ như gió thoảng của hắn “Ta bất quá là khó kìm nổi lòng. Cho nên ngươi không cần đặt ở trong lòng.”
Ta không nghĩ tới, Mị thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta.
Khó kìm nổi lòng sao?
Bởi vì bốn ngày đi tìm kiếm ta, đã làm cho sự trầm tĩnh của hắn bị mất hết rồi sao?
Mị như vậy thật đúng là làm cho ta có một chút không thích ứng.
Rõ ràng mới chỉ có mấy tháng, ta thậm chí vẫn còn nhớ rõ những lời hắn đã nói.
Một ngày bất kể là gì đó của hắn, liền vĩnh viễn đều là của hắn, mặc dù hắn từ bỏ, cũng chỉ có cách là hủy diệt.
Nhưng là nay cũng đã thay đổi một cách chóng mặt.
Rốt cuộc ta đã từng làm gì? Mà có thể làm cho hắn đối với ta như thế.
“Mị Mị…” Ta muốn nói lại phát giác không biết nên nói gì bây giờ.
Mà hắn lại thản nhiên nói: “Liễu Lăng, kỳ thật lúc trước ngươi cũng đã cự tuyệt ta. Ta không nên nhất thời nhanh lên tiếng thừa nhận.”
Lúc trước Mị cũng đã từng thổ lộ với ta?
Lúc trước ta cự tuyệt hắn?
Ta kinh ngạc giật mình, lại nghe thấy giọng nói mang theo vài phần chua xót của Mị: “Liễu Lăng, khi đó trong lòng ngươi đã có một người, hơn nữa là người mà ngươi rất thích.”
Khi đó ta có thích một người?
Ba năm này, trên giang hồ cũng đã truyền lại sự tích về tìm người bốn phía của ta.
Hay là nói, chẳng qua là ta tự mình đa tình?
Nhưng ta biết người kia chắc chắn không phải là Cảnh Tiêm Trần, mặc dù Cẩm Hoàng khẳng định rằng chúng ta đã từng làm tổn thương nàng.
“Mị Mị… Để tự ta đi…” Nếu không thể đáp lại hắn, ta cũng không nên tham luyến sự ấm áp của hắn.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn ta một cái, chính là thản nhiên nói: “Gió lớn.”
Lại khôi phục lại sự lạnh lùng như ngày thường, nhưng một câu đơn giản như vậy đã làm cho ta có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Từ khi biết thân phận của ta, hắn vẫn lạnh lùng đối với ta, nhưng ta làm sao lại có thể không hiểu đây?
Chính là… . . .
Mị Mị, thật xin lỗi.
Ta nắm chặt vạt áo của hắn, trong lòng thầm nói như thế.
Ở trong mắt của người khác, hắn có lẽ là Tây độc giết người không chớp mắt, là Tu La trên chiến trường, nhưng là với ta mà nói, hắn chỉ là Mị Mị của ta, Mị Mị quan tâm ta, trước kia là vậy, hiện tại cũng thế.