Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

quyển 2 chương 168: yêu mê hoặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi từ Mặc Minh cư đi ra, sắc trời đã về chiều tối.

Một mình ta đi lại không có mục đích ở trên ngã tư đường, lại không biết chính mình giờ phút này rốt cuộc nên đi đâu.

Không nghĩ quay lại Chiến Hậu phủ, bởi vì một khi trở về, Mị nhất định sẽ làm cho ta rời đi, mà ta cũng còn chưa nghĩ ra nên nói với hắn như thế nào về những chuyện mà Cơ Lưu Hiên vừa kể với ta.

Không nghĩ quay lại phòng trọ của Truy Phong ở Ninh Việt thành, bởi vì Truy Phong đã sớm được ta phái đi theo Cảnh Tiêm Trần cùng Sở Ngọc, bắt hắn âm thầm bảo hộ cho Sở Ngọc, đem hành tung của bọn họ báo lại cho ta biết, mà Tu La vốn là sẽ không nói chuyện, cùng hắn ở một chỗ cũng tương đối nhàm chán.

Ta là một người không thể chịu nổi sự yên tĩnh, cho nên tình nguyện đi lại ở trên ngã tư đường, ít nhất nơi này còn có người đi đường, còn có ồn ào náo động.

Tu La luôn quỷ mị như vậy, có đôi khi ta thậm chí không biết được có phải hắn đang đi theo phía sau ta hay không nữa, nhưng là ta có thể khẳng định là hắn sẽ không để cho ta bị thương tổn.

Cho nên ta mới thật sự không chút sợ hãi nào mà ở trên ngã tư đường đi lại lung tung.

“Liễu Lăng…” Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ đột nhiên gọi ta lại.

Ta không tự chủ được quay đầu lại, trước mặt là một bóng đen đang tiến đến gần ta, ta còn chưa kịp thấy rõ, liền đã bị hắn ôm vào trong lòng, đem ta bay ở giữa không trung.

Vài cái lên xuống, thẳng đến chỗ hẻo lánh, người nọ mới dừng lại cước bộ, cũng buông ta bị hắn ôm chặt vào trong ngực ra.

Ngẩng đầu nhìn lại, người đứng ở dưới đèn đuốc lưu ly chính là người ta không nghĩ đến nhất, lại tựa hồ sớm nên dự đoán được.

Ta nghe thấy chính mình thản nhiên cười nói: “Ngươi là ai, ta đã gây nên chuyện gì mà bắt ta đến đây?”

Ta nghĩ đến Cơ Lưu Tiêu hẳn phải đã quay lại Đông Hải quốc rồi mới đúng, nhưng là lại không nghĩ rằng hắn vẫn còn ở lại nơi này. Hơn nữa thời gian lâu như vậy, người của Tây Việt quốc thế nhưng không có phát giác ra được.

Hắn hôm nay, lần đầu tiên không có mặc hồng y xinh đẹp, mà là một kiện y phục dạ hành màu đen, không có trang sức gì, đơn điệu thuần túy, chỉ có lộ ra khuôn mặt đầy mị hoặc làm điên đảo chúng sinh như cũ, mái tóc đen được búi cao tung bay trong gió, vài sợi tóc bay bay trong không trung, vài sợi lại chạm vào má, mang theo vẻ đẹp mông lung không chân thật.

Hắn là Cơ Lưu Tiêu sao?

Là Cơ Lưu Tiêu cho dù có bị rêu rao như thế nào, cũng không để bất luận kẻ nào ở trong mắt hay sao?

Nếu là hắn, mặc dù là ở Tây Việt quốc, cũng có thể có bản sự đàng hoàng, mà không cần như thế.

Lại có lẽ hắn đang âm thầm tính toán gì đó, cho nên mới không thể bại lộ thân phận?

Tất cả suy nghĩ, tất cả phán đoán, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một đạo ánh mắt dửng dưng, thản nhiên nhìn hắn. Làm như thật sự không quen biết hắn là tốt nhất.

Ta nói rồi, nếu có gặp lại thì cũng chỉ nên coi nhau như những người xa lạ gặp thoáng qua nhau mà thôi, không cần quay đầu lại.

Mắt phượng híp lại, hắn đón nhận tầm mắt của ta, thản nhiên nói: “Thật sự phải làm như không quen biết nhau hay sao?”

Ta nhướng mi, cười đến không chút để ý, lại thủy chung không thừa nhận có quen biết hắn “Vốn là không biết, làm sao lại nói là giả bộ?”

Ta mềm nhẹ nói rõ ràng từng tiếng, mà người đối diện trán càng lúc càng nhăn chặt lại. Ngay sau đó, hắn mạnh vươn tay, đem ta kéo về phía hắn, mạnh mẽ như vậy, không để cho ta có đường phản kháng.

Cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt ta, lời nói mềm nhẹ, hoàn toàn đánh úp về phía ta “Liễu Lăng, ta đến mang nàng đi.”

Cái gì?

Mang ta rời đi?

Ta chưa bao giờ tin rằng những lời này là từ miệng hắn nói ra.

Trừ bỏ Phượng Loan, hắn làm sao có thể để một nữ tử khác vào trong mắt?

Trừ bỏ Phượng Loan, hắn cần gì phải lần lượt lặp lại dây dưa?

Nhưng là ta không phải là nàng, chẳng lẽ hắn thật sự vẫn còn chưa nhận thức rõ hay sao? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ta hủy diệt đi khuôn mặt này, hắn mới có thể không đem ta trở thành nàng hay sao?

Hắn nói hắn biết ta không phải là nàng, vẫn biết.

Nhưng là lời này, có bao nhiêu phần là thật?

Có lẽ ở dưới đáy lòng của ta, từ đầu tới cuối cũng không tin đi.

Ta không hề động, tùy ý hắn ôm lấy, lại cũng không có đáp lời.

Đầu của hắn cúi càng thấp, chôn ở hõm vai của ta, lớn tiếng hơn nữa nói lại: “Liễu Lăng, ta đến mang nàng đi.”

Lúc này đây, trong lời nói có hơn vài phần bá đạo không cho người được phép cự tuyệt.

“Ta nói ta không biết ngươi.” Hắn nếu thật sự không đem ta thành người thế thân như hắn đã nói, ta đây cũng chỉ có thể coi hắn như người xa lạ mà thôi.

Bàn tay nắm chặt bả vai ta đột nhiên co rút nhanh, thậm chí bấu chặt lấy làm ta bị thương, nhưng là ta không có lên tiếng kêu đau, vẫn như cũ không nhúc nhích, để tùy ý hắn.

Có lẽ là vì ta hiểu được, mặc kệ chính mình phản kháng như thế nào, chung quy ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Cùng với uổng phí khí lực, còn không bằng cứ để tự nhiên.

Ta nghĩ đến hắn sẽ không khống chế được, sẽ rống giận, nhưng là Cơ Lưu Tiêu chính là Cơ Lưu Tiêu, không phải khác ai, cho nên mặc dù trong lòng bắt đầu tức giận, lời nói ra vẫn như cũ mang theo ý cười, không hề mất đi sự tao nhã cùng mị hoặc.

“Liễu Lăng, nàng có thể lặp lại lần nữa.” lời nói thản nhiên quấn quanh bên tai ta, mang theo vài phần ái muội.

Lặp lại lần nữa liền lặp lại lần nữa.

Ta mở miệng, lại nói: “Ta không biết ngươi…”

Lời còn chưa dứt, một đôi môi ấm áp đã ngăn chặn miệng của ta, đem lời ta chưa nói xong toàn bộ nuốt vào.

Hôn, bá đạo nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu, mềm nhẹ lưu luyến ở bên môi ta.

Ta mím chặt môi, cự tuyệt hắn xâm nhập, đôi mắt trừng thật lớn, thẳng tắp nhìn hắn, bên trong tràn đầy bất mãn.

Hắn rốt cuộc đang tính cái gì?

Dựa vào cái gì mà hắn nói muốn dẫn ta đi, dựa vào cái gì có thể hôn ta, dựa vào cái gì lại tức giận với ta?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…

Giờ phút này, oán hận đã dần phai nhạt kia lại một lần nữa kéo đến.

Ta nhưng không có quên chính mình đúng là từng đã động tâm với hắn, cho nên không muốn đối mặt với hắn, lại càng không nghĩ tiếp tục tiếp cận hắn, ta không thể cam đoan chính mình sẽ không lại một lần nữa bị hắn mê hoặc.

Ta cũng là một nữ tử bình thường như biết bao nhiêu nữ tử khác trong thiên hạ a~.

Hắn nắm chặt hai bả vai ta, trong ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ “Liễu Lăng, đi theo ta được không?”

“Ta không cần, chết cũng không muốn.”. Lúc này đây cũng không nói là không biết hắn, cũng là quả quyết cự tuyệt.

Một khắc kia, sự bất đắc dĩ trong đáy mắt hắn dần dần phai nhạt, khôi phục lại ý cười như không cười vốn có của hắn “Liễu Lăng, nàng đang sợ hãi sao? Sợ hãi chính mình nếu đi theo ta, sẽ kìm lòng không được mà yêu thương ta?”

Một câu nói của hắn thế nhưng lại nói trúng tâm sự của ta.

“Yêu ngươi?” Ta cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thản nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta lại đến Đông Hải quốc không? Vì sao lại gặp ngươi không? Vì một người nam nhân, ngươi cảm thấy ta sẽ yêu ngươi sao?”

Đây vốn là sự thật, chẳng qua việc này đã phai nhạt từ lâu rồi.

“Liễu Lăng, nàng nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết sao?” ý cười tràn ngập hai tròng mắt hắn, hắn cười mang theo vài phần sủng nịch.

Đúng vậy, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta thật sự có thể hy vọng xa vời hắn cái gì cũng không biết được sao?

“Liễu Lăng, nàng có biết vì sao người của Đông Hải quốc không có một chút động tĩnh gì hay không?” Hắn lại lần nữa nhẹ hỏi.

Điểm này, ta cũng từng nghĩ tới, ta trộm đi thất thải kì thạch của Đông Hải quốc, vì sao Cơ Vô Nhai lại không có bất kỳ hành động gì.

Ta ngước mắt nhìn hắn, mà hắn cũng là gật đầu nói: “Là ta. Là ta giúp nàng che giấu hết thảy. Ta dùng binh lực trong tay ta cùng Cơ Lưu Phong đổi lấy một hứa hẹn. Hắn sẽ làm như chưa bao giờ gặp qua nàng.”

Cái gì?

Vì ta mà hắn buông tha cho binh lực mà hắn vẫn hy vọng nắm trong tay hay sao?

Nhưng có thể dễ dàng như vậy sao?

Có thật là vì ta hay không?

Vậy Hạ Nguyệt Nhiễm chân chính đâu? Chẳng lẽ Mị không có để cho nàng trở về Đông Hải quốc?

“Ngươi đây là nghĩ muốn hướng ta báo công sao?” lời nói lạnh lùng trào phúng, ta không lưu tình chút nào.

“Liễu Lăng, ta nói rồi ta không có lừa nàng, sau lần ly biệt đó, ta chưa bao giờ đem nàng coi như là Phượng Loan. Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Lúc này đây ta không thẹn với lương tâm.” Tay hắn nắm chặt cằm của ta, buộc ta phải nhìn vào mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Ta đã từng hỏi qua bản thân vô số lần, một kiếm kia có thật là bởi vì Phượng Loan, ta mới có thể đỡ giúp nàng không? Hỏi rất nhiều lần, thủy chung không có đáp án. Nhưng là cuối cùng, lúc nàng quyết tuyệt rời đi, ta cuối cùng cũng hiểu được, có lẽ căn bản không phải.”

“Ta không thích nghe về chuyện của ngươi, ta đều không muốn biết.” Ta lên tiếng cắt ngang lời hắn.

Ta biết có một loại cảm giác mơ hồ không rõ nào đó sắp bị làm rõ, mà ta cũng không muốn biết.

Một khi biết, có lẽ sẽ có một vài thứ không còn giống như trước kia.

“Nàng vì sao luôn không muốn quay đầu lại để nhìn ta, mặc dù là một lần cuối cùng kia, vì sao ngay cả liếc mắt một cái đều xa xỉ như vậy?” Hắn than nhẹ, trong giọng nói lại có vài phần oán hận “Nàng nếu quay đầu lại, nàng nếu quay đầu lại…”

Hắn chung quy cũng không thốt ra được lời, nhưng là ta lại ẩn ẩn hiểu được, chính mình có lẽ đã bỏ lỡ một cái gì đó.

Một lần kia, ta thật là đã nghe được thanh âm hắn ngã xuống đất.

Một lần kia, ta cũng từng nghĩ tới, có lẽ hắn bị thương rất nặng?

Nhưng là lại bị chính mình phủ quyết, ta nghĩ đến hắn nếu bị thương rất nặng, sẽ không sẽ xuất hiện ở dưới núi Phượng Hoàng.

Chẳng lẽ hắn thật là không để ý đến thương thế của bản thân, tiến đến núi Phượng Hoàng để cứu ta sao?

Càng nghĩ tâm càng loạn, đến cuối cùng chỉ có không ngừng mà nói với bản thân, ta không muốn biết, ta cái gì đều không muốn biết.

Bởi vì hắn, ta nhưng lại học xong được cách lừa mình dối người.

Rất nhiều việc, chung quy là vì hắn mà bị phá hỏng.

“Sự thật là ta cũng không có quay đầu lại, chuyện quá khứ giờ phút này lại đến truy cứu lại có có ý tứ gì?” Đúng là vẫn còn không thể không suy nghĩ, chỉ có thể kiên quyết chặt đứt hết thảy.

“Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng có đi cùng ta không?” trong ánh mắt của hắn mang theo vô hạn chờ đợi, tựa hồ một cái quyết định của ta là có thể thay đổi hết thảy.

Nhìn ánh mắt như vậy, ta nhưng lại không có biện pháp kiên quyết như trước.

Vì thế ta nhưng lại hỏi: “Giữa thiên hạ cùng ta, ngươi sẽ lựa chọn cái gì?”

Vấn đề như vậy, có lẽ bất kỳ một nữ tử nào cũng đều muốn biết, nhưng là ta chưa bao giờ nghĩ tới chính mình nhưng lại cũng có một ngày sẽ hỏi loại vấn đề này.

“Thiên hạ.” Hắn thế nhưng trả lời không chút do dự.

Tâm của ta không tự chủ được co rút lại, sau đó xoay người bước đi.

Đáp án đã thật rõ ràng, đối mặt với hắn như vậy, ta làm sao có thể không thất vọng được?

“Liễu Lăng, thiên hạ là hứa hẹn của ta đối với Phượng Loan. Đối với nàng ấy cũng chỉ còn có hứa hẹn này, sau đó ta sẽ quên tất cả.” lời nói thản nhiên từ phía sau truyền đến, rất nhẹ thực ôn nhu “Từng có Phượng Loan, cho nên ta không thể nói nàng là người đầu tiên của ta trong kiếp này, cũng không thể khẳng định là duy nhất, nhưng là ta có thể cam đoan, nàng tuyệt đối là người cuối cùng. Sau nàng, tuyệt đối sẽ không còn một người nào khác.”

Tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần, cước bộ cũng mạnh một chút, nhưng là ta lại cuối cùng cũng không có quay đầu lại.

“Tiêu, nhưng là ta thực ích kỷ, làm sao bây giờ? Ta không thể chấp nhận ngươi vì một câu hứa hẹn với Phượng Loan, mà không có chọn ta.” Nói xong một câu này, ta bước nhanh rời đi.

Lúc này đây, hắn không có đuổi theo.

Thì ra vạn cuốn giang sơn, Thương Mang thiên hạ, chung quy bất quá cũng chỉ là vì một câu nói của giai nhân.

Đối với Phượng Loan, hắn cũng thật là tình thâm ý trọng.

Nhưng chính là như thế này, ta như vậy lạc hồn chạy khỏi nơi đó, thì ra Liễu Lăng ta cũng có lúc sợ hãi.

Sợ chính mình bị hãm sâu vào, đồng thời lại vẫn như cũ không muốn bị so sánh với Phượng Loan, sợ Phượng Loan chung quy có một ngày sẽ tỉnh lại, sợ hắn biết ta không có nói cho hắn tất cả sẽ khiển trách ta, sợ hắn vì Phượng Loan mà rời xa ta.

Truyện Chữ Hay