Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

quyển 2 chương 163: tuyệt đại thiên kiêu (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh mặt trời hơi lộ ra, từng tia nắng ấm áp của ánh mặt trời mùa thu xua tan đi màn đêm, tỏa ra màu vàng rực tự nhiên.

Đẩy cửa sổ ra, gió cùng ánh nắng mặt trời tùy ý tràn vào bên trong phòng, mang theo một hương vị tươi mát

Giờ phút này, sắc trời mặc dù đã sáng rõ, nhưng là bên ngoài vẫn là một mảnh yên tĩnh, hết thảy, hết thảy đều còn đang say giấc nồng.

Ta lẳng lặng dựa vào cửa sổ, đợi Mị đến.

Thời gian ta tính toán cũng thực chuẩn xác, ta bất quá chỉ mới đợi có một lát, phía sau liền truyền đến thanh âm của Mị “Liễu Lăng, đi thôi.”

Lần đầu tiên, hắn ở ban ngày bước ra khỏi căn phòng kia.

Như thế có phải ta nên cảm thấy là mình may mắn hay không?

Ta xoay người, nhếch khóe miệng mà cười “Mị Mị, ngươi đã đến rồi.”

Vốn tưởng rằng xưng hô như thế, Mị sẽ không biết được ý tứ trong đó, sau một ngày cùng với Truy Phong nói chuyện một phen, ta nghĩ hắn có lẽ cũng sớm đã biết.

Nhưng là tại sao vẫn không có gì khác lạ, vẫn là một câu gọi như lúc trước?

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa thu chiếu ấm áp, trong ánh mắt vốn bình tĩnh của hắn, giờ phút này cũng là lưu quang bốn phía, lại có như vậy vài phần chói mắt.

Hắn vươn tay, sau đó cười nói: “Đi thôi, Liễu Lăng.”

Cười như vậy không phải như nụ cười ôn hòa ấm áp lòng người của Dạ Khuynh Thành lúc trước, cũng không phải nụ cười mị hoặc lòng người như Cơ Lưu Tiêu, mà bất quá chỉ là nụ cười cực nhẹ, thậm chí mịt mờ nhìn không ra

Nhưng là, ta lại thật sự cảm nhận được

Chần chờ một chút, lại cuối cùng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn. Tay hắn thực lạnh, mặc dù cách một tầng mảnh vải quấn quanh ở tay của hắn, ta cũng có thể cảm giác được một phần lạnh như băng kia, giống hệt như ta lúc trước.

Quả thực là vì do có quan hệ đến huyết độc sao?

“Mị Mị, thân thể của ngươi…” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cũng muốn hỏi cho rõ điều mà mình đang thắc mắc ở trong lòng.

Mà hắn cũng chỉ khàn khàn nói: “Không có gì.”

Lại là lảng tránh, hắn lại không muốn cùng ta nói cái gì

“Ta không phải đứa ngốc, đêm hôm đó, ta rõ ràng là thấy ngươi cực kỳ thống khổ.” Ta có chút tức giận nói, nghĩ muốn giật tay ra khỏi tay hắn, nhưng là hắn lại nhanh chóng nắm chặt lấy, tựa hồ cũng không tính buông tay.

Ta, cũng không nghĩ muốn thiếu nợ người cái gì, lúc trước ta cũng không có cảm thấy chính mình thiếu Mị cái gì, nhưng là hắn càng là cái gì cũng không nói ra cho ta biết, ta sẽ càng cảm thấy chính mình thiếu nợ hắn cái gì đó

“Liễu Lăng, nếu chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau. Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện.” Hắn sâu kín nói, sau đó lôi kéo ta rời đi.

Vì sao ta cuối cùng lại cảm thấy nói như vậy thật giống như là đang nói lời sinh ly từ biệt?

Ta không nói gì, cũng là tùy ý hắn kéo ta ra bên ngoài

Hắn lôi kéo ta, quang minh chính đại đi từ trong phủ ra, trên đường đi ngẫu nhiên có gặp phải một vài hạ nhân dậy sớm, vừa nhìn thấy chúng ta ở xa xa liền lánh đi chỗ khác, nhưng là trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo vài phần tò mò.

Là tò mò Hầu gia của bọn họ vì sao lại xuất hiện ở ban ngày, hay là tò mò quan hệ giữa ta và hắn?

Nhưng là ta cũng không có tâm nghĩ ngợi nhiều như vậy, giờ phút này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không dẫn nổi sự chú ý của ta.

Đầu ngón tay của ta ngẫu nhiên đụng vào tay hắn, cũng là lạnh thấu tâm can.

Giờ phút này, ta thực muốn biết, là ai đã cứu hắn khi hắn rớt xuống vách núi đen kia, thực muốn biết hắn vì sao lại thống khổ như vậy. Thực muốn biết, hắn cho tới bây giờ chưa từng nói qua thân thế của bản thân, nhưng là trong lòng ta cho dù có muốn biết đến cỡ nào, tại sao cũng không thể mở miệng hỏi hắn được một câu.

Vì thế chỉ có thể lẳng lặng, nhìn bóng dáng màu xanh của hắn.

Đi tới cửa, chúng ta mới phát hiện Lâu Điện Ngọc quả nhiên vẫn là phái người đến giám sát ta, xem ra lúc này đây hắn là không tính thả ta đi.

Mị không dấu vết buông tay của ta ra, cũng là ra hiệu ta đuổi kịp hắn.

Chúng ta đi qua trước mặt mấy tên thị vệ, mà những tên thị vệ này cũng là đi theo phía sau chúng ta.

“Các ngươi không cần đi theo, có bản hậu đi theo là được rồi.” Mị hơi không vui nói.

Những người đó cũng là vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Hầu gia, vương thượng có lệnh, muốn chúng ta bảo hộ cô nương cho thật tốt.”

“Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy bản hậu không thể bảo hộ được cho nàng sao?” giọng điệu không vui kia lại tăng thêm vài phần.

Mà giờ phút này, những tên thị vệ này đều run rẩy giống như những chiếc lá rụng bị gió thổi trao nghiêng, hiển nhiên là rất sợ Mị

“Hầu gia, xin người đừng làm khó xử cho chúng nô tài.” Có một thị vệ lá gan lớn hơn nhỏ giọng kháng nghị.

Mị một phen ôm lấy ta. Mũi chân điểm nhẹ, chỉ cần vài cái lên xuống liền bỏ rất xa bọn thị vệ đuổi theo phía sau.

Giờ phút này, trên đường vẫn là im ắng, duy chỉ có vài người ngẫu nhiên đi lại ở dưới mặt đất, mà ta lại chỉ cảm thấy gió không ngừng mà gào thét ở bên tai mình.

Thẳng đến rất xa, Mị mới chầm chậm đáp xuống, cũng buông lỏng tay của ta ra “Liễu Lăng, dịch dung rồi rời đi đi.”

Nếu thật sự phải rời khỏi, ta nghĩ một Lâu Điện Ngọc cũng không nhất định thật sự có thể vây khốn được ta.

Nhưng là ta không nghĩ rời đi, ta còn muốn chờ Sở Ngọc đến đây, còn có chuyện chưa giải quyết xong với Cẩm Hoàng, cũng còn có hắn.

Có một số việc không phải cứ dựa vào trốn tránh là có thể giải quyết được tất cả.

“Mị Mị, kỳ thật ta đã tìm ra phương pháp giải được triền miên cùng đau khổ, phương pháp không cần phát sinh quan hệ cũng có thể giải quyết được. Cho nên ta lưu lại, ngươi cũng không cần bức chính mình đi hạ triền miên cho người khác.” Ta quay người sang nhìn Mị. Muốn biết hắn sẽ có chút phản ứng gì hay không.

Trong khoảng thời gian kia, ta thật sự đã nghiên cứu ra biện pháp giải được triền miên, chính là còn thiếu một dược liệu nữa, một loại dược liệu cực kỳ trân quý hiếm có.

Cho nên chỉ cần tìm được loại dược liệu này, sẽ giải được triền miên cùng đau khổ.

Mà Mị cũng là lên tiếng cự tuyệt “Không được, ngươi lập tức rời đi, hiện tại liền rời đi. Độc Vương thượng trúng phải, ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần ngươi lưu lại.”

“Mị Mị…” Ta còn muốn nói, nhưng là hắn lại quả quyết cự tuyệt “Ta sẽ không đáp ứng, Liễu Lăng.”

Ngay sau đó, hắn lại ôn nhu nói: “Liễu Lăng, ngươi từng nói qua ngươi thích cuộc sống không bị gò bó, bắt ép, nếu có thể, ngươi hy vọng vĩnh viễn cũng không muốn đặt chân vào bên trong quyền lợi. Cho nên hãy tuân theo tuần hoàn, làm theo ý muốn trước kia của ngươi đi. Không cần tham gia vào bên trong quyền lợi.”

Thanh âm khàn khàn thô ách hơn nữa cố ý nhu hòa, nghe vào tai lại mang theo vài phần thoát phá.

Ta biết có nhiều lúc Mị thực bá đạo, tựa như lúc trước kia vậy. Cho nên mặc dù hắn đã biết thân phận của ta, cũng vẫn là sẽ không thay đổi quyết định của bản thân. Huống chi việc này cũng là để tốt cho ta.

Vì thế ta cũng không có tiếp tục cùng hắn tranh luận nữa, gật đầu nói: “Được”

Hắn lấy ra một viên thuốc. Muốn bỏ vào trong miệng của ta, nhưng là giờ phút này đột nhiên có một đạo thân ảnh màu rám nắng hiện lên, một phen đẩy ta ra, người này tới thật đúng là đúng lúc.

Ta nghiêng người sang nhìn người bên cạnh nở một nụ cười “Tô nương, đã lâu không thấy.”

“Hừ.” Người tới lại chính là chỉ khẽ hừ một tiếng. Cũng không thèm nhìn ta.

“Tô nương, người nếu như không muốn gặp ta như vậy, cần gì phải tự mình ra tay, tên tiểu quỷ nát rượu kia đâu? Lại trốn ở nơi nào uống rượu rồi có phải không?” Ta đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, nhưng không có phát hiện ra thân ảnh của Cơ Lưu Hiên

Chính là vừa dứt lời, trên đầu đã bị Tô Nương hung hăng gõ một cái “Ngươi, nha đầu này, lúc trước dám không cho lão bà ta một chút mặt mũi.”

“Ta quen biết với người sao?” Ta vô tội nhìn nàng, lại ngược lại nhìn Mị hỏi: “Mị Mị, lão thái bà này là ai?”

Mị phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái. Cũng là mang theo vài phần cung kính nói: “Tô phu nhân, ngươi rốt cục đã về nước.”

Ta đem tầm mắt đặt tại trên người Tô nương, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.

Ta thủy chung đoán không ra Tô nương rốt cuộc là người như thế nào, vì sao Cơ Vô Nhai lại kính trọng nàng như thế. Vì sao Mị lại nói nàng rốt cục đã về nước.

Nàng rốt cuộc là người Đông Hải quốc, hay là người Tây Việt quốc.

Tô nương lại không để ý tới hắn, lại nặng nề mà gõ ta một cái nữa “Nha đầu, đừng tưởng rằng thay đổi dung mạo, ta liền không biết ngươi.”

“Người đương nhiên biết ta, là ta có mắt mà không nhìn ra Tô nương.” Ta miệng lưỡi trơn tru cười nói.

Người trước mắt nhất định không phải là người tầm thường, không thể đắc tội, cũng không thể biểu hiện quá mức lấy lòng, như thế là tốt nhất.

“Nha đầu, ngươi thật đúng là kẻ lưu manh, như thế nào vừa mới gây nháo ở hoàng cung Đông Hải xong, hiện tại lại chạy tới nơi này náo loạn?” Nàng thế nhưng sớm đã biết hết thảy mọi chuyện, nhưng cũng không có tố giác ta, xem ra người này ở bên ngoài cũng là một cao nhân.

“Ha ha, đương nhiên là do ta biết mama người sẽ đến đây, cho nên đến đây để chờ lão nhân gia người.” Ta xấu hổ cười vài tiếng, lại hợp thời chuyển sang đề tài khác “Tiểu Hiên Hiên đâu? Như thế nào không có tới? Chẳng lẽ thật sự đã say chết ở nơi nào rồi hay sao?”

Tô nương đến gần vài bước, nhìn ta cười nói: “Nha đầu, lúc trước sống chết không muốn gả cho Tiểu Hiên, hiện tại như thế nào lại quan tâm đến hắn như vậy?”

Ta không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Mị một cái, đã thấy hắn lẳng lặng đứng ở một bên, trong ánh mắt mang theo vài phần phức tạp mà ta không hiểu được. Lại ở ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Không hề có một chút gợn sóng.

Hắn, có phải tựa hồ cái gì đều không thèm để ý hay không? Hay là hắn giờ phút này căn bản chính là đang chọc tức ta?

Ta không thể nào biết được, vì thế lại quay đầu lại. Chuyên tâm đối phó người trước mắt.

“Mama, lúc trước là do Cơ Vô Nhai không đồng ý, ta cũng không phải sống chết không đồng ý, lại nói ta cùng Tiểu Hiên Hiên nhưng là bạn cùng chung hoạn nạn, ta đã sớm đem hắn coi như đệ đệ của mình” ta cố ý nói rất lớn, trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào.

Một lần kia, những điều mà Cơ Lưu Hiên nói, ta lúc trước không hiểu, chính là chờ sự tình đã xảy ra, mới bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu, vì thế mới hiểu được ý tứ trong đó.

Hắn nói là hắn vẫn không có buông tha hay sao, thì ra đúng là chỉ Dạ Khuynh Thành không có buông tha cho việc cứu Phượng Loan. Hắn bảo ta không cần chấp nhất. Là ám chỉ ta không cần quá mức chấp nhất tìm thất thải kì thạch.

Hắn tựa hồ biết được rất nhiều việc. Nhưng lại là cố tình không nói rõ cho ta biết, cho nên nói cũng chỉ là coi như đang trần thuật. Hôm nay gặp lại, tự nhiên sự hảo cảm lúc trước dành cho hắn cũng giảm đi vài phần.

”Liễu Lăng, nàng nghĩ về ta như vậy sao?” Cười, vẫn như trước mang theo vài phần đơn thuần, Cơ Lưu Hiên theo cách đó không xa vòng vo đi ra, chậm rãi hướng nơi này đi tới. Giờ phút này hắn là Cơ Lưu Hiên, mà không phải là Liễm Vân công tử.

Ta biết hắn nhất định đang ở gần đây, cho nên vừa rồi mới cố ý nói như vậy.

Chính là hắn vì sao lại xuất hiện ở Tây Việt quốc?

Rõ ràng là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc, lại cố tình còn rêu rao xuất hiện ở tại nơi này, thậm chí còn không thèm nhìn đến sự tồn tại của chiến hậu.

Hắn cùng Tô nương quả nhiên không phải là người đơn giản như vậy.

Ta cười nói: “Ta đương nhiên nhớ ngươi a~. Nhớ ngươi nghĩ đến hận không thể bóp chết ngươi.”

Lúc trước Liễm Vân công tử đáng yêu bao nhiêu, nhưng lại quay người một cái liền biến thành một kẻ vô lại yêu rượu hơn mạng như vậy, còn trêu chọc ta mấy lần, lạc thú trêu chọc của ta nhưng lại đều bị hắn tước đoạt mất.

Hắn đi tới trước mặt Tô nương, giống một tiểu hài tử cọ cọ vào trong lòng nàng, làm nũng nói: “Mama, nàng khi dễ ta.”

Biểu tình làm nũng hiện ra ở trên gương mặt như thế, thật đúng là cực kỳ giống một đứa nhỏ.

Nếu không biết hắn có một bộ mặt khác, ta nghĩ ta tuyệt đối sẽ bị hắn lừa.

Xoay người nhìn về phía Mị, nhưng là hắn lại đối với sự xuất hiện của Cơ Lưu Hiên hoàn toàn không ngạc nhiên, sợ hãi, giống như là hắn vốn đã quen biết Cơ Lưu Hiên vậy.

Truyện Chữ Hay