Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

chương 22: nấm hương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hà Thiên Phàm nằm trên chiếc giường lớn của Tiểu Lam nhà mìnhh, thê thê thảm thảm vùi đầu vào trong gối, buồn bực rống to, “Rốt cuộc là ai báo cho cậu ta biết hả hả hả?”

Vị Vương gia không được hoan nghênh nào đó hai chân gác chéo, ngồi vắt vẻo trên giường, giả mù sa mưa hỏi, “Bác sĩ Hà bị bệnh à? Sao lại nằm co quắp trên giường không động đậy gì thế kia?”

Long Tuấn Hạo vừa mới ngủ dậy liền nghe được bát quát nóng hổi vừa mới ra lò của viện an dưỡng, trực tiếp bỏ qua phần nói về mình, hắn vô cùng sung sướng biết được tiện nhân mà hắn cực kỳ chán ghét kia lại cho quần chúng nhân dân có một cơ hội giải trí vui vẻ nhất từ trước đến nay, lúc này không nhanh tay nắm bắt thì còn chờ đến bao giờ?

Hắn cầm một nắm hạt dưa, vẻ mặt tràn ngập ưu thương nói, “Bác sĩ Hà, ngươi thử cử động cho ta xem a, ngươi đừng làm ta sợ a ~ a ~”

Khuôn mặt chôn trong gối đầu của Hà Thiên Phàm tràn đầy thống khổ, thanh âm phát ra càng run rẩy, “Cậu đủ rồi…”

“Không, không đủ, sự quan tâm của ta với bác sĩ Hà sao chỉ có chừng đó, ta hận không thể moi luôn trái tim hết mực chân thành của mình ra cho ngươi xem, cho ngươi biết được ta quan tâm ngươi, lo lắng ngươi đến mức nào,” Long Tuấn Hạo thành khẩn nói, “Lại nói, bác sĩ Hà, ngươi rốt cuộc là bị gì mà không nhúc nhích được thế?”

“…”

“Ha ha ha…” Lê Hiên nghe đến đó, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm bụng trượt xuống dưới khung cửa, “Vương gia, cậu đúng là quá tuyệt vời.”

“A, quá khen, quá khen,” Long Tuấn Hạo nắm đầy hạt dưa, chắp tay khách sáo trả lời, tiếp đó bắt đầu ung dung cắn hạt dưa, ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm nói, “Bản vương đây cũng là quan tâm bác sĩ Hà nha, nếu không ta gọi người đi thỉnh Sở thần y đến đây xem bệnh cho ngươi?”

Thỉnh Sở thần y đến, kết quả chẩn ra chỉ có một: chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch. Nếu như là trước kia cũng chẳng có gì, vấn đề là bây giờ tên mặt người dạ thú nào đó vừa bị người ăn xong, mất sạch trinh tiết, nếu như thế…

Mặt mũi Hà Thiên Phàm lập tức tái nhợt.

Lê Hiên cười lớn, “Cũng là Vương gia suy nghĩ chu đáo, người đâu, đi mời Sở thần y.”

Y tá ôn nhu yếu ớt hành lễ, phiêu phiêu đi ra. Cô Thần nãy giờ vẫn im lặng đứng bên nhìn nhìn người nào đó đang nằm trên giường, toàn thân run rẩy, chậm rãi bỏ thêm một câu, “Nhìn thương thế trên người bác sĩ Hà, ít nhất phải nằm trên giường một tuần lễ.”

“Thật sao?” Long Tuấn Hạo lập tức hoảng sợ, nhanh chóng gặm hết đống hạt dưa trên tay, sau đó từ tốn cầm lấy chi trước của tên cầm thú nào đó, vừa chân thành vừa oán trách nói, “Bác sĩ Hà, ngươi sao lại không biết tiết chế như vậy? Dù nấm hương có ăn ngon đến thế nào chăng nữa thì ngươi cũng không thể đem thân thể của mình ra đùa giỡn chứ, ta đã nói với ngươi rồi, túng dục quá độ là không đúng a, hay là tại thân thể của ngươi kém quá? Nếu vậy, để ta phân phó phòng bếp, chuẩn bị cho ngươi mấy món bổ thận, a?” Nói xong lại đặc biệt ngây thơ thuần khiết hỏi một câu, “Với lại, bác sĩ Hà, kỳ thật ta vẫn không hiểu, ngươi rõ ràng là đi ăn người ta, sao lại biến thành cái dạng này a?”

“…”

“Ha ha ha…” Lê Hiên lại phá ra cười, vừa mới đứng lên lại chật vật trượt xuống.

Long Tuấn Hạo tiếp tục trưng ra vẻ mặt thuần khiết, “Xin hỏi bác sĩ Hà, nấm hương ăn có ngon không?”

Hà Thiên Phàm không để ý đến thương thế của mình, bỗng nhiên xoay người lại, bi phẫn rống to, “Ngươi đã đủ chưa a a a! Rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết hả hả hả?”

Long Tuấn Hạo an ủi, “Bác sĩ Hà không nên kích động, sự tích anh hùng đem người ăn đến bản thân nằm liệt giường của ngài đã truyền khắp viện an dưỡng, tất cả mọi người đều vô cùng cảm động trước tinh thần phấn đấu quên mình của ngài, đang chuẩn bị tổ chức một đại hội khen thưởng cho ngài vô cùng rầm rộ. Thật đó, ta không nói giỡn đâu.”

Hà Thiên Phàm lập tức tức giận đến hai mắt trợn trắng, hô hấp dồn dập, phải mất rất lâu mới tìm lại thần trí, run giọng hỏi, “Tên… tên chết tiệt kia bây giờ đang ở đâu?”

“Ngươi đang nói đến tiểu nấm hương nhà ngươi hả?” Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, “Ta vừa thấy hắn vẫn còn ngồi ở chỗ bọn ta gặp mặt lần đầu tiên a.”

“Ngồi ở chỗ đó làm gì? Đem hắn trói lại, mang đến đây, lão tử muốn làm thịt hắn, không, lão tử muốn tiền dâm hậu sát a a a ! Á á…” Hà Thiên Phàm tức giận gào rú, chẳng ngờ đụng đến miệng vết thương, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Không được a,” Long Tuấn Hạo khó xử nói, “Lúc nãy ta cũng định gọi hắn cùng đi, nhưng hắn lại bảo hắn là nấm hương, rễ đã sinh trưởng ở chỗ đó, nếu đi, hắn sẽ chết mất.”

Nộ khí trên người Hà Thiên Phàm lập tức tắt ngấm, “…Là Tiểu Lam?”

“A, thì ra tiểu nấm hương nhà ngươi tên là Tiểu Lam sao,” Long Tuấn Hạo xoa xoa cằm, quay đầu nhìn Cô Thần, “Ta còn chưa gặp nhân cách thứ hai của hắn, ngươi có cách nào gọi hắn ra không?”

Cô Thần liếc nhìn Lê Hiên, cười đáp, “Không biết, có thể thử xem,” Anh và Lê Hiên đến đây vốn chính là định ngả bài với người nọ, ai ngờ cậu ta vừa ngủ một giấc lại biến thành Tiểu Lam, nên mới thuận đường đến đây – nhìn trò vui của Hà Thiên Phàm. Thực ra bọn họ cũng không phải cố tình muốn xem chuyện vui, kẻ cố tình chỉ có người nào đó mà thôi.

Người nào đó liền nở nụ cười, kéo tay anh đi, “Vậy thì tốt rồi, ngươi khiến cho hắn hiện ra, hắn làm cho Hà Thiên Phàm thất bại thê thảm đến như vậy, bản Vương nói gì cũng phải lôi kéo làm quen, có dịp liền thỉnh hắn ăn cơm, uống rượu.”

Cô Thần để yên cho cậu kéo đi, bất đắc dĩ nói, “Em không phải là quên anh đã từng nói qua, người kia rất có thể là do Lôi Nham phái tới sao?”

“Thế thì sao?” Long Tuấn Hạo chẳng buồn để ý, “Dù sao hắn đã ăn Hà Thiên Phàm sạch sẽ, bản Vương muốn mời hắn một bữa.”

Cô Thần càng thêm bất đắc dĩ, “Tùy em…”

“Đúng rồi, Hà Thiên Phàm gặp chuyện không may, sao viện trưởng lại cao hứng như vậy?”

“Bởi vì Tiểu Ngọc cũng là một mỹ nhân, tên cầm thú không biết tiết tháo kia tất nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên Lê Hiên cũng rất ghét hắn.”

“Tiện nhân kia thật đúng là đi đến đâu gây thù đến đó a…”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng bên cạnh, lúc này, tiểu nấm hương Tiểu Lam đang ngồi bệt ở một góc phòng, không hề nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn chăm chú vào hai vị khách không mời mà đến.

Long Tuấn Hạo suy nghĩ một lúc, lặng lẽ đến ngồi xổm trước mặt cậu, phi thường nghiêm túc hỏi, “Xin chào, tiểu nấm hương, chúng ta là nhân viên thuộc khoa nấm hương của trung tâm bảo tồn thiên nhiên quốc gia, đang chuẩn bị thực hiện một cuộc điều tra toàn diện với loài nấm hương ở Trung Quốc, xin hỏi… Hoàn cảnh sinh trưởng của ngươi trước kia là như thế nào?” Hắn lại săn sóc bổ sung một câu cảnh cáo, “Nếu ngươi không chịu phối hợp, chúng ta đành phải xóa tên của ngươi đi khiến ngươi từ nay về sau không còn là nấm hương nữa.”

“Không được a, ta chính là nấm hương a! Các ngươi hỏi đi, cái gì ta cũng trả lời hết!” Tiểu nấm hương Tiểu Lam tất nhiên không nghĩ tới đối phương lại có địa vị cao như vậy, lập tức đã bị chấn trụ, Cô Thần thậm chí còn cảm thấy ngay cả tổ tông mười tám đời của mình, cậu ta cũng có thể khai ra.

Nhân viên điều tra nào đó khụ một tiếng, “Trước tiên hãy trả lời câu hỏi vừa rồi.”

Tiểu nấm hương ngoan ngoãn đáp, “Ở một căn phòng rất lớn, còn lớn hơn cả phòng này nữa, rất là xa hoa.”

“Có nghĩa là rất có tiền.” Long Tuấn Hạo lầm bầm lầu bầu một câu, tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi có biết người thường cho tưới nước bón phân cho mình là ai không ?”

Tiểu nấm hương tiếp tục nhớ lại, “Có rất nhiều người.”

“Hãy nói người có thân phận cao nhất ấy.” Long Tuấn Hạo từng bước chỉ dẫn, “Ví dụ như hắn họ gì, hoặc là người khác gọi hắn là gì.”

“A.” Tiểu nấm hương phối hợp gật đầu, đưa mắt nhìn trần nhà trầm tư, yếu ớt nói, “Bọn hắn có người gọi hắn là lão đại, có người gọi là anh Nham…”

Long Tuấn Hạo thỏa mãn sờ sờ đầu tiểu nấm hương, tán dương nói, “Trải qua điều tra, tiểu nấm hương ngươi đây sinh trưởng rất tốt, chúng ta quyết định trao tặng ngươi huân chương nấm hương một sao.”

Tiểu nấm hương lập tức cảm động, nắm chặt lấy tay hắn, “Thật thế sao, thật sự là rất cảm tạ ngài rồi, nhân viên nấm hương.”

“…” Long Tuấn Hạo nói, “Không cần khách khí.”

Mặt Cô Thần phủ đầy hắc tuyến, “Cái huân chương kia rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Ai mà biết, có thể là có nó mới bán được giá cao a,” Long Tuấn Hạo đứng dậy, quay đầu nhìn anh, “Này, hỏi được rồi, hắn quả thật là người của Lôi Nham.”

“…” Cô Thần trầm mặc, khóe mắt khẽ run, dù anh có đoán thế nào cũng không tưởng tượng được, việc ấy có thể hỏi ra bằng cách này, đây chẳng lẽ là do kinh nghiệm dần dần tích lũy từ việc ở chung với những sinh vật kia sao?!

Long Tuấn Hạo bước tới đẩy đẩy anh, “Tới phiên ngươi, làm sao để gọi tên kia ra, ngươi có biết không?”

Cô Thân đi qua, xoay xoay cổ tay, lạnh nhạt nói, “Đánh cậu ta bất tỉnh.”

“…” Long Tuấn Hạo nói, “Chủ ý này không tệ, xác suất thành công cỡ bao nhiêu?”

“Tầm %.” Cô Thần nói xong, vung tay, bổ mạnh xuống, vô cùng tinh chuẩn. Tiểu nấm hương lập tức ngã người về phía trước, nhưng ngay lúc gần chạm đất thì bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng nhảy sang một bên, đứng lại, ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh, khí thế toàn thân đều thay đổi.

Long Tuấn Hạo xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, há to miệng, “Chuyện này… Chuyện này quá thần kỳ…”

Cô Thần kéo Long Tuấn Hạo ra phía sau mình, mặt không đổi sắc nhìn người kia. Người nọ xoa xoa cổ, lẩm bẩm nói, “Ra tay nặng thế…”

Long Tuấn Hạo vô cùng có hứng thú với hắn, từ sau lưng Cô Thần thò đầu ra nhìn, “Xin chào, ta là Long Tuấn Hạo, nghe nói ngươi đem tiện nhân kia ăn khiến lòng kính ngưỡng của ta đối với ngươi dạt dào như nước Trường Giang miên man bất tận.”

“A, không dám, không dám,” Người nọ vừa chắp tay, vừa cười rộ lên, “Đại danh của Long huynh cũng như sấm bên tai tại hạ.”

Long Tuấn Hạo lễ phép chắp tay thi lễ, “Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?”

“Tại hạ họ Vu tên Ngạo tự Tiểu Lam.”

“Thì ra là Vu huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ,” Long Tuấn Hạo cười nói, “Bản vương đối với Vu huynh vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu, chẳng biết có thể cùng Vu huynh uống chén rượu hay không?”

“Việc này nếu tại hạ từ chối quả thật là bất kính rồi.”

“Khách khí, khách khí.”

Cô Thần dùng tay xoa bóp trán, “Các người đã đủ chưa… Này…”

Vu Ngạo liền thu hồi nụ cười bất cần đời, đưa mắt nhìn anh, buông tay, “Dù sao từ ngày đầu tiên tôi đến đây các anh cũng đã hoài nghi rồi, việc gì phải giấu giếm.”

“Không ngờ cậu lại thừa nhận thản nhiên như thế,” Cô Thần nói, “Lôi Nham phái cậu đến đây để làm gì?”

“Anh ta chỉ mới phân phó nhiệm vụ đầu tiên, chính là tìm cách đột nhập vào viện an dưỡng, làm quen với hoàn cảnh, thuận tiện âm thầm quan sát vị Vương gia này,” Vu Ngạo cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra chuyện của mình, “Giờ thì tôi cũng xem như hoàn thành bước đầu tiên rồi, đang chuẩn bị tiến hành bước thứ hai của kế hoạch,” sau đó cười rộ lên, “Dù sao theo tình hình hiện tại, tên họ Hà kia chắc sẽ không để tôi làm thủ tục xuất viện rồi, tôi còn có rất nhiều thời gian chậm rãi làm việc a~”

Long Tuấn Hạo cũng nở nụ cười, “Nói cách khác là bây giờ ngươi sẽ không làm gì ta đúng không?”

“Tạm thời là thế”

“Vậy là tốt rồi.” Long Tuấn Hạo yên tâm, bước qua cùng Vu Ngạo kề vai sát cánh, “Đi, chúng ta đi uống rượu, à mà, trước đó ngươi qua xem tiện nhân kia đi, hắn đang muốn tìm ngươi tính sổ kìa.”

“Vậy ta đây thuận tiện lại chọc tức hắn.”

“Cũng được, ta qua xem cuộc vui.”

“…” Cô Thần giật giật khóe miệng, nhìn hai người rời đi, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh sau đó chậm rãi theo sau.

Lê Hiên thấy bọn họ có thể vui vẻ thoải mái cùng nhau tiến vào vô cùng kinh ngạc, không khỏi lặng lẽ đánh giá vài lần. Long Tuấn Hạo lúc này cũng rất ngạc nhiên, không, phải là khiếp sợ, bởi vì trong phòng còn có một người khác, hắn mặc Đạo phục, lưng đeo kiếm gỗ, một tay cầm bát quái, một tay cầm cờ hiệu, bên trên viết bốn chữ “hàng yêu trừ ma”.

Long Tuấn Hạo há hốc miệng, “…Sở Kiên?”

Lê Hiên nói nhỏ, “Bây giờ có lẽ phải gọi là Sở thiên sư.”

Đại não của Long Tuấn Hạo vẫn đang hỗn loạn, “…Đây là… Có chuyện gì thế?”

Thanh niên gương mẫu La Dịch đứng bên cười ha hả giải thích, “Bởi vì ngày hôm qua Sở thần y nói ở đây có quá nhiều âm hồn than khóc nên ngài quyết định trọng chấn tổ nghiệp, trừ hại cho dân.” Kỳ thực sự thật là từ lần La Dịch dạy cho Sở Kiên cách hô hấp nhân tạo kia, Sở thần y liền thích dùng kỹ năng này đi cứu nhân độ thế, vì vậy người nào đó mới nghĩ ra cách khiến cho Sở thần y đổi nghề, vừa vặn hôm qua có nhiều người “kêu giường” và thắp hương quá nên mọi việc liền thuận lí thành chương, một đời thần y cứ vậy mà vẫn lạc, một đời thần côn từ nay quật khởi.

Sở thiên sư quay đầu nhìn La Dịch, bấm tay tính toán, “Đoạn tử tuyệt tôn.”

La Dịch cười ha hả, “Đi theo Sở thiên sư, cuộc đời ta coi như mỹ mãn rồi, có đoạn tử tuyệt tôn tại hạ cũng cam tâm tình nguyện.”

Mọi người yên lặng rơi xuống một đống hắc tuyến, Sở thiên sư nhìn sang đống thi thể trên giường, lại bấm tay tính toán, “Đoạn tử tuyệt tôn.”

Hà Thiên Phàm bị kích thích, rống giận, “Cái gì?”

Sở thiên sư không thèm quan tâm, tiếp tục tính toán, ngươi cũng đoạn tử tuyệt tôn, hắn cũng đoạn tử tuyệt tôn, sau khi thông báo cho cả phòng, tất cả các ngươi đều đoạn tử tuyệt tôn xong, Sở thiên sư vung vung cờ, ung dung bước đi. (Sở Kiên, không thể không nói, trên một mặt nào đó, cậu tính đúng rồi…)

Vu Ngạo chỉ chỉ chính mình, “…Vì sao ngay cả tôi cũng bị?”

“…” Long Tuấn Hạo nói, “…Sao ta biết được, ta cũng nằm trong đám đó mà…”

Hà Thiên Phàm vừa thấy Vu Ngạo liền tạc mao, “Đáng đời ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Lão tử nguyền rủa ngươi!”

Vu Ngạo lúc này mới liếc mắt nhìn ai đó, gian ác cười rộ lên, “Có anh ở đây, tôi tất nhiên không thể có con cháu được rồi, điểm này anh không cần nhắc nhở.” Vừa nói xong vừa đi đến bên giường khiến lông tơ khắp người Hà Thiên Phàm đều dựng đứng lên, “Cậu… cậu lại muốn làm gì?!”

Vu Ngạo cởi cúc áo của mình ra, “Đương nhiên là bồi dưỡng tình cảm giữa chúng ta nha~ Các vị, đây là mâu thuẫn nội bộ gia đình~”

Mọi người vô cùng thức thời chạy nhanh ra ngoài.

Hà Thiên Phàm càng thêm tạc mao, “Các người đừng đi a a a! Cứu mạng a a a! Lão tử hiện giờ là bệnh nhân a a a!”

Sở đại tiên còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng la thảm thiết bên trong, lại bấm tay tính toán, thong thả nói, “Tra công tra thụ gặp nhau, hơn bao nhiêu cặp ưu sầu nhân gian().”

Mọi người đồng loạt lùi về phía sau, sợ hãi nhìn Sở thiên sư.

Vương gia trầm mặc nửa ngày, sau đó mới chầm chậm tổng kết, “Lần này biến thân rất thành công nha.”

“…”

Chú thích:

() Nguyên văn: Tra công tra thụ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.

Câu này lấy ý từ câu “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ” trong bài Thước kiều tiên của Tần Quan. Câu này ý nói Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần vào đêm thất tịch, tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng quý giá, lại hơn hẳn những cặp vợ chồng sớm chiều chung sống, mà không biết quý trọng lẫn nhau.

Truyện Chữ Hay