Suy nghĩ tích cực hơn một chút, tâm trạng của An Thanh cũng theo đó mà tốt hơn trông thấy.
Tự nở một nụ cười khích lệ chính mình sau đó cô liền gạt những vấn đề của bản thân sang một bên, lấy hết tinh thần để bắt đầu cho một ngày làm việc mới.
" Nói chuyện chút đi."
Vừa ra tới phòng khách, thứ âm thanh trầm khàn đầy quen thuộc vang lên khiến An Thanh thoáng chút giật mình.
Vốn tưởng Hà Băng đã ra khỏi nhà từ lâu thật không nghĩ vừa xách túi đi làm đã bắt gặp gương mặt ngang ngược đêm qua đang ung dung đọc báo, uống cafe trong phòng khách.
Ngay sau cái giật mình An Thanh liền như con nhím xù lông trưng lên dáng vẻ khó chịu.
" Sao anh còn ở đây?"
Nhận được thái độ không chào đón của An Thanh nhưng Hà Băng cũng không tỏ vẻ giận dữ.
Đặt tờ báo xuống mặt bàn, chậm dãi nhấp một ngụm cafe rồi người đàn ông mới tỉnh bơ cất lời.
" Nhà của tôi ở đây, vợ của tôi ở đây, tôi không ở đây thì nên ở đâu?"
An Thanh: " Anh..."
Một lời của Hà Băng đã thành công khiến An Thanh cạn lời.
Còn dám nói ra những điều đó thật chỉ có gương mặt bê tông cốt thép như anh.
Nhìn An Thanh tức giận tới không thốt lên lời lại khiến Hà Băng không khỏi bật cười, càng không nhịn được mà cất lời trêu chọc cô thêm.
" Sao nào, tôi nói không đúng sao, em có thể ra cục dân chính để kiểm chứng xem vợ tôi có phải là Kiều An Thanh hay không?"
An Thanh: " Hà Băng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Mỗi ngày một tâm trạng, không lẽ anh là con người đa nhân cách hay sao?"
Sao anh có thể không nghe ra cô đang châm chọc anh nhưng so với việc để cô chế giễu và để cô đến bên người khác thì anh sợ để cô đến bên người khác hơn.
Cậu bạn thân của cô chính là mối đe doạ trong tim anh.
Tối qua nhìn họ vui vẻ ăn tối anh mới thật sự hiểu trái tim anh cần cô đến thế nào.
Từ khi bố mẹ qua đời anh bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy xô bô của thương trường khốc liệt, chỉ khi ở bên cô anh mới có thể là con người thật của chính mình.
Nếu không có cô cuộc sống của anh chỉ là một mớ hỗn độn tẻ nhạt mà bằng chứng xác thực nhất, rõ ràng nhất chính là thời gian hơn 2 tháng vừa qua.
Vậy nên giờ cô có chế giễu thế nào anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe.
" Không cần biết tôi có phải người đa nhân cách hay không.
Nhưng chắc chắn một điều, em chính là người vợ hợp pháp của tôi."
Dừng lại vài giây, Hà Băng đủng đỉnh đi tới trước mặt An Thanh, nhẹ nhàng cúi xuống bên tai cô nói nhỏ.
" Vì vậy đừng thân mật với người đàn ông khác.
Tôi sẽ ghen đấy."
Hà Băng chính là đang muốn nhắc nhở An Thanh về mối quan hệ hôn nhân của bọn họ, còn có mối quan hệ giữa cô và Thiên Phong và Cũng là đang thừa nhận rằng anh yêu cô thế nhưng những câu từ này tới tai cô chỉ là những lời lẽ ngông cuồng vô lí.
" Vợ ư, chẳng phải anh nói anh rất căm hận tôi đấy thôi.
Có ai ghen tuông vì kẻ thù đâu cơ chứ."
Ý của cô chính là đang trách mắng anh, chính anh là người buông ra những lời cay nghiệt trước, chính anh là người dẫm đạp lên đoạn tình cảm mặn nồng trước kia của họ.
Và một người thông minh như Hà Băng thì tất nhiên là có thể lĩnh hội đầy đủ ý tứ trong từng câu chữ.
Sau câu nói của An Thanh cả căn phòng rộng lớn lại rơi vào trầm lặng.
Khi Hà Băng mấp máy bờ môi muốn nói gì đó thì bóng lưng An Thanh đã khuất sau cánh cửa vững chắc.
Những ngày sau đó trong ngôi nhà ấy chính là hai thế giới đối lập nhau.
Có vẻ như An Thanh đã giận thật sự, cô không còn dịu dàng, cũng không còn để mắt tới Hà Băng.
Cuộc sống của cô mỗi ngày chỉ xoay quanh công việc còn Hà Băng dù có cố gắng làm lành thế nào thì cũng chỉ đổi lại một thái độ lạnh lùng của An Thanh, dường như trong lòng cô đã căng lên một bức rèm phòng bị, cô sợ rằng tất cả chỉ là một màn kịch của Hà Băng tạo tới một ngày.
Ngoài trời đã tối đen như mực, kim đồng hồ cũng đã chỉ qua 10 giờ đêm.
Hà Băng về nhà trong bộ dạng say khướt.
Bước chân anh lảo đảo một cách nặng nề.
Sau cái nhíu mày khó chịu An Thanh chỉ có thể miễn cưỡng bước tới đỡ anh ta.
Khi cô vừa đến Hà Băng liền dương lên đôi mắt mông lung men say, ngay cả giọng nói cũng phủ đầy hơi rượu.
" Vợ, đúng là vợ thật rồi"
Đỡ cơ thể cao lớn hơn mình cả một cái đầu đã mệt còn bị hơi men nồng nặc phả lên mặt thật khiến An Thanh nổi điên.
Nếu không phải cần giữ sức để đỡ con người đang mềm như bún này thì thật không biết cô sẽ làm ra hành động gì nữa.
Chật vật mãi cuối cùng cũng đưa được Hà Băng về phòng.
Vốn định hất cơ thể mềm nhũn kia xuống giường nhưng sự chênh lệch về trọng lượng giữa 2 cơ thể khiến cho An Thanh mất cân bằng trực tiếp ngã xuống bên cạnh anh.
||||| Truyện đề cử: Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng |||||
" Anh thấy việc tốt anh làm chưa, hại tôi suýt gãy lưng, gãy cổ luôn đây này.".