Bác Bì, Hoán Cốt, Tinh Diện, Lư Mục hiện thân làm Steven cùng Hera giật mình hoảng sợ, không dám có thái độ bất kính với cao thủ cứu phụ thân nhưng Hera vẫn nói.
“Chư vị miện hạ đại nhân tôn kính, Hera không dám giục các ngài, nhưng các ngài còn không mau đi lên núi Địa Nguyệt à?”
Liễu Bích ‘hừ’ một tiếng: “Mấy tiểu tử này không cần tứ vị bằng hữu ra tay.”
Nàng nói rồi đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Hera.
Hera bị Steven nhìn một cái, vội vàng cúi đầu: “Steven và Hera đã hiểu, chúng ta thật lắm chuyện! Tuyệt sẽ không có lần nữa!”
Mọi người không nói chuyện nữa mà đưa mắt nhìn vào trận chiến xa xa trên núi Địa Nguyệt. Dưới chân núi nơi ven biển, bọn dị thú đang kéo Dyland quá nửa là thủ hạ của Steven, hơn nữa cao thủ thánh giáo trực tiếp xuất hiện từ trên trời rơi xuống đỉnh núi, còn đám trợ thủ thí nghiệm và các cao thủ dùng thân để bảo vệ Dyland tiếp nối theo nhau bay lên chặn đường. Trong lúc nhất thời, trận chiến lóe lên những tia quang mang đa sắc, thấy vậy khóe miệng Liễu Bích lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Sự tình xảy ra hoàn toàn theo bài bản, ngoại trừ việc đích thân hành động thì có thể nói là như ý. Trên ngực đang căng cứng vì hứng khởi, việc này cũng tính là việc thiện sao?
Chẳng lẽ mình đã ngăn cản được một âm mưu kinh thiên động địa nào đó?
Chỉ cần động mồm miệng là có cao thủ bán mạng đi chém gϊếŧ, thật tốt quá!
Khi Max hóa thân thành cự xà màu vàng cùng Ann là một con cự tru màu đỏ, thân thể to lớn của các nàng hạ dần xuống đằng sau đỉnh núi. Chiến cuộc đối với Dyland dần dần trở nên bất lợi nhưng hắn vẫn điềm nhiên tự tại, lâm nguy bất loạn đúng là phong độ của đại tướng.
Khói, phép, khí tung lên khắp nơi. Tế vật trong một cũi sắt bắt đầu từ từ được nâng lên.
Liễu Bích dùng viễn vọng kính nhìn vào người nọ trong cũi sắt, trầm giọng hỏi: “Người đó là cha ngươi?”
“Đúng vậy, đó chính là Bob, cha của ta!”
Trong cũi sắt, Bob đang hôn mê người trần như nhộng, toàn thân trần trụi, hắn cùng một dạng tóc màu xanh tía. Trên thân thể cao lớn khỏe đẹp có nhiều vết sẹo, trên ngực còn có một vết thương sâu dài bằng ba ngón tay nhìn thật đáng sợ. Không nghĩ được ngày Steven phục hồi thị lực đây là việc hắn nhìn thấy trước nhất.
Bên trong cũi sắt còn có một sợi xích cột chặt Bob. Thấy tỏa liên Steven nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi.
Liễu Bích cười khinh miệt, tỏa liên này thậm chí chẳng là thánh khí gì cả mà chỉ là một sợi khóa tầm thường ở P’Lingding, so sánh với Lưu vân liên đoá thật kém hơn nhiều.
Thấy Liễu Bích cười khinh thường, tâm trạng Steven an tâm hơn một chút.
Trong lúc đấy, Max và Ann thấy Dyland đi đến tế đàn của chủ nhân bọn chúng thì tâm trạng khẩn trương, Max phẫn nộ quát: “Dyland, ngươi dám?”
Nói xong hắn không màng đến đao quang kiếm ảnh ngay bên thân, vội vã phóng thân thể cự đại của mình về phía Dyland, trực chỉ tiến tới. Các cao thủ bảo vệ Dyland nhất tề vung đao kiếm lên, nhưng Max không né không tránh mặc cho đao kiếm chém lên thân thể màu vàng của hắn. Sau đó cự vĩ vung động, dùng lối đấu thí mạng chỉ dùng để lấy mạng đổi mạng quét mạnh vào các cao thủ ngăn cản hắn.
Ann thất thần la lên: “Ta sẽ không tha những ai làm hại chủ nhân và phu quân ta.”
Nàng lao xuống, tám chiếc chân to đâm thẳng vào người các cao thủ Dyland.
Dyland đi tới bên cạnh cũi sắt, liếc mắt ra sau nơi Max đang đánh thẳng đến cười lạnh nói: “Tommy, đưa người chặn chúng!”
Có Tommy cầm đầu, mấy người trợ thủ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét lên, tiếp sau đó thân thể chúng cự nổ, lưng thì to lớn cương to, mặt mũi bị biến hoá không còn nhìn ra dạng người.
“Thú vị!”
Blossom dẫn người liều mình chém gϊếŧ về hướng Dyland, thấy Max đang nguy hiểm hắn cắn răng nói: “Spartzow, tru nữ cùng kim xà kia chính là mấu chốt để khống chế dị thú, nếu chúng bị gì ngoài ý muốn thì dị thú sẽ mất đi sự khống chế và trở thành nguy hiểm, trước mắt không thể để họ có chuyện gì được. Chúng ta hai người liên thủ qua đó giúp họ, những người khác tiếp tục truy sát trợ thủ của Dyland!”
Nói xong, hai người, một người khua thánh kiếm, người kia chém thánh khí trường kiếm, sóng vai tập kích loại trừ các đối thủ đang tấn công, tiến đến bên cạnh Max và Ann
“Chúng ta liên thủ đối phó bọn chúng!”
“Đa tạ!” Max và Ann đồng ngôn.
Lúc đó, trước mắt họ là đông đảo địch thú mà không có trợ thủ nhân loại tiếp chiến, trên người đã có vài vết thương, nên lúc này có cường thủ trợ giúp làm bọn họ rất hưng phấn. Thân thể cuộn lại thành một vòng lớn, Max hí lên rồi cùng đối thủ giao đấu, mặt sau Ann dùng hàng trăm đoạn tơ độc bắn phá giúp đường banh của Max được thuận lợi.
Dyland nhìn thoáng qua bốn vị cửu cấp cường giả đang vây công đám trợ thủ dưới đất, đôi mày nhăn tít lại, hắn bước đến một khối nham thạch bên cạnh tế đàn, thấp giọng nói: “Hai vị, dưới tình huống này thí nghiệm của ta thành công nhưng cũng bị chậm lại rất nhiều, các ngươi nên ra tay đi gϊếŧ hết toàn bộ học viện cao thủ có mặt, tội danh đổ hết lên người con trai của Bob.”
“Ngay cả quân của mình mà cũng gϊếŧ, ngươi điên rồi!” Khối nham thạch phát ra thanh âm lạnh như băng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn giữ chúng để bị phát hiện bí mật của các ngươi sao?”
Tiếp lời của Dyland là thanh âm u oán của cõi âm, nham thạch nọ bỗng ‘Ầm!’ một tiếng rồi nổ văng ra, một thân ảnh cao cao nhảy lên thuận tay đưa móng tay là những chiếc móc câu dài xé tan một thánh giáo cao thủ, lập tức hắn như loài chim ưng phóng mình đâm vào mặt đất nhắm tới Ann.
Ngay lúc đó, dung thạch cứng rắn trên đỉnh núi từ từ trồi lên như thể có người đang ở dưới đất vi hành, hắn trong phút chốc đã đi tới phía dưới Max, lưỡng đạo quang mang màu u ám chui từ dưới đất lên đánh úp về phía hai người Spartzow và Blossom.
Blossom kinh hãi vội vàng quát: “Bọn chúng đã xuất hiện, các ngươi cũng nhanh lên một chút!”
Nói xong ả bất chấp người khác, trường kiếm đưa ngang ngực.
‘Bóp’ một tiếng, quang mang u ám cùng trường kiếm của Blossom chạm vào nhau, sự xung đột này làm hai chân ả cách ly khỏi mặt đất, không tự chủ được thân thể bị văng bổng lên. Giữa lúc đấy, Blossom liếc sang bên người thấy Spartzow cũng đang gặp phiền toái giống như mình.
Còn Ann tức thì bị một trảo đánh úp từ trên cao vào cổ làm mất đi một cái chân.
Đột nhiên, trước mặt bọn họ hiện ra một thân ảnh.
“Hừ, ngươi khi dễ hai tiểu nghiệt kia làm gì. Đến đây! Đối thủ của ngươi là ta!”
Một thanh đao da người, cùng một lưỡi liềm, ở giữa còn có đôi móng vuốt màu đỏ đen huyền ảo trong bóng đêm bao phủ hiện ra âm khí u ám, rồi lại mạnh mẽ vô cùng.
Cố nhân gặp mặt, năm người không cần nói thêm gì liền tấn công lẫn nhau, hơn nữa Bác Bì, Hoán Cốt, Lư Mục cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện.
Blossom may mắn thoát được một mạng nhưng bị nội thương, ả tự vận chuyển đấu khí áp chế nội thương. Khẩn trương nhìn vào thế cục, hắn thấy Spartzow bên người vội la lên: “Nhớ kỹ, bất kể chúng ta ai có thể còn sống trở về cũng phải nói cho giáo hoàng bệ hạ biết, giá trị lợi dụng của Mercury cần phải đánh giá lại một lần nữa, vị trí chấp sự phó giáo tuyệt không thể lôi kéo một nhân vật có khả năng vận dụng cao thủ như thế!”
Spartzow bị thương quá nặng, khóe miệng xuất huyết đã thấm ướt khăn đen trên mặt, hắn một tay huy vũ thánh kiếm một tay vỗ mạnh ngực, giận dữ hét: “Bây giờ mà ngươi còn có tâm tình để nghĩ? Thoát qua được rồi hãy nói!”
Xa xa trên đảo, Liễu Bích nhẹ nhàng tung bay tà áo, trên mỏm đá ngầm nàng lẳng lặng đứng nhìn tổng quát, bên cạnh nàng là Steven và Hera. Từ lúc song thú gặp nạn hắn liền để tâm, nhưng sau khi Bác Bì, Hoán Cốt, Lư Mục xuất thủ thì cũng buông tay.
Bất quá trong lòng hắn nghi hoặc, Bác Bì, Hoán Cốt, Lư Mục từ lúc nào đã đến Địa Cung Sơn?
Kho báu dưới chân núi Địa Nguyệt quả thật lợi hại, ngày xưa khi Sophie cùng Bob giao chiến đã khiến cho Rusiten đại lục thủy tai động đất không ngừng. Hôm nay cuộc chiến này còn hơn ngày đó nhưng bảo tàng ở Địa Cung Sơn được thủ hộ nên vẫn bất động, thậm chí ngay cả một chút điểm thiên tai cũng không có xảy ra.
Liễu Bích một mặt nhìn chiến cuộc diễn biến, một mặt phân tích xem xét Tinh Diện Quân, hắn không ra tay à?. Bác Bì nói không sai, thực lực của sáu vị thánh đồ đại khái cũng như nhau, Bác Bì mặc dù đích thực cao minh hơn những người khác một bậc, nhưng nếu đấu nhau theo hình thức tới cùng thì Bác Bì đứng nhất. Cư Nha và Hũ Thi đứng nhì, Hoán Cốt, Lư Mục là đứng thứ ba, còn về Tinh Diện chắc chắn là yếu nhất cho nên không dám động thủ. Giờ phút này chiến cuộc cũng như thế, Bác Bì đang đấu với chiếc cưa của Cư Nha, vững vàng áp chế khí thế của đối thủ, thủ thắng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu không vì Bác Bì có vài phần cố niệm tình bạn cố nhân mà chưa dùng sát chiêu, tin tưởng Cư Nha đã không còn tồn tại. Còn Hoán Cốt cùng Lư Mục kia đối phó với thiết câu thủ của Hủ Thi thì tin chắc hai đánh một cũng không lưỡng bại câu thương, bất quá toàn lực phòng thủ cũng có thể qua được, còn Tinh Diện hiện tại đứng ở một nơi tương đối gần bọn họ, chỉ lăng không nhìn xuống.
“Kim Tinh đã đến!” Liễu Bích ngẩng đầu nhìn lên tinh không, thì thào nói.
Steven nhìn sắc trời phương đông rạng sáng mà trong lòng cũng nóng nảy, nhưng Liễu Bích đã biểu hiện ‘cường lực’ trong quá khứ khiến cho hắn trong lòng vẫn giữ hy vọng cực đại.
Chỉ cần cao nhân trước mắt ra tay thì cha nhất định sẽ được cứu thoát. Nhất định! Nhất định là vậy!
Hắn cùng Hera đang nghĩ ngợi nhìn lên trời đột nhiên phát hiện Liễu Bích chậm rãi cởi vạc áo bạch bào ra, lộ ra bên trong là thuần y hắc bào, lấy ra mặt nạ Tinh Diện cung cấp đeo lên mặt.
Steven cùng Hera kinh hỉ nhìn qua: “Tôn quý miện hạ, ngài đích thân ra tay à?”
Liễu Bích “Ừ!” một tiếng. Giờ phút này Dyland hẳn là đã xuất ra toàn bộ bài trong tay hắn, tin tưởng rằng cục diện cũng sẽ không còn biến chuyển lớn lao gì, cho nên nàng sẽ ra tay kết thúc mọi việc ngay bây giờ. Mình thật vô sỉ! Rõ ràng là các cao thủ cũng đều do người khác ứng phó, mà hắn cứ tự nhiên nói là do nàng ‘kết thúc mọi chuyện!’
Trong việc thiện này có nguy hiểm, nàng cùng với Bác Bì, Lư Mục đã thương nghị nhiều lần nên đối với chính mình phải nắm chặt những hành động tuyệt đại, nếu không cũng không dám tự mình ra tay.
Đương nhiên đây là điều kiện tiên quyết cho mọi sự, Dyland chính thị chỉ là một đấu sĩ cùi bắp.
Steven chỉ thấy dưới chân Liễu Bích hiện ra một hạt quả màu xanh lục, cùng Thuỷ Tinh Hoa phát ra hoàng quang chói loá. Ngay sau đó, cả người hòa cùng Thánh hoa từ đầu đến cuối đều không thấy được nữa, chỉ là một chút pháp khí xuất dẫn ra.
Chung Hoa dọc theo mặt biển cực tốc phi hành như chim én nhỏ tầm thường, chỉ chốc lát đã đến địa hạt đỉnh Địa Cung Sơn. Nếu không phải ngũ tỷ Thuỷ Tinh Hoa đã sớm nở ra, nội công của Cẩm Chướng được tinh lọc rất nhiều thì nàng hoàn toàn không cách nào chịu được khoảng cách phi hành xa như thế, hơn nữa còn có một phần kỳ sự. Mỗi khi nàng hết sức khoẻ, thì trong ‘hồn’ của nàng sẽ có một khí ba động, làm nàng có cảm giác được hồi phục một ít sức lực.
Liễu Bích tránh né các đấu khí bay tán loạn trong chiến trường rồi phi thẳng tới cũi sắt đang nhốt Bob, đoạn ngồi trên Hoa Chuông nhìn xuống Dyland đang tiến hành thí nghiệm sớm hơn dự định. Nàng lạnh lùng cười, trên tay nàng thao túng một đoá bạch Tường Vi, bắn thẳng vào miệng của Dyland.
“Ây da!” Dyland ôm bụng rống thảm lên một tiếng, hắn ngã xuống bàn thí nghiệm trên đài.
Cũng được, thực lực của hắn đích thực không phải là mạnh. Thật là quá thuận lợi! Quả nhiên mình là đạo diễn phim xuất sắc mà!
Liễu Bích trong lòng quả quyết, Tường Vi cứ liên tục bắn xuống, còn Chung Hoa thì tiếp tục phi hành, nàng nhào xuống chụp lấy Bob cùng xợi dây xích đang trói hắn vào giữa nhuỵ Chung Hoa, sau đó thu hồi Tường Vi ở bụng Dyland rồi điều khiển Chung Hoa bay ra khỏi chiến trường.
Tình thế biến đổi lớn, mọi người đều đang say mê chém gϊếŧ, bọn họ chỉ nghe thấy Dyland kêu thảm một tiếng nơi cũi sắt, Bob liền biến mất. Có mấy người lưu tâm đến cũi sắt nhưng cũng chỉ thấy được bên trong hoàng quang chiếu rọi, Dyland lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, miệng phun máu tươi mà chết.
“Đấu thần phù hộ, chẳng lẽ Mercury còn có một vị bằng hữu cường đại đang núp ở phụ cận này. Đây phải là dạng có thực lực mới có thể che dấu pháp khí cùng đấu khí, ít nhất thì chính mình hoàn toàn không có một chút phát hiện nào!” Blossom trong lòng kinh hãi, trong đầu ả chuyển niệm một ý tưởng, ả lại cuồng hỉ.
“Dyland đã chết!”
Đại cục đã định, thắng lợi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trở lại nơi đá ngầm, Liễu Bích trong lòng còn có chút tiếc nuối, lực công kích của Tường Vi quá yếu, hay là trong quá trình bản thân ít dung đắp cho pháp bảo này, chỉ có đánh lén mới có thể gϊếŧ được Dyland, nếu Dyland đạt tới cấp sáu, có đấu hồn lực lượng phòng ngự trong cơ thể của chính mình thì nhất chiêu này có thể đã không hữu dụng.
Liễu Bích lắc mình xuất hiện trước mặt Steven và Hera, dìu lấy Bob trên Chung Hoa rồi đặt ở dưới chân Steven.
‘Bộp’ một tiếng, Hera quỳ trên mặt đất khóe mắt rưng rưng, nàng cảm kích nói: “Đa tạ miện hạ!”
“Không cần cảm ơn ta!”
Liễu Bích cúi người nhìn dây xích trên người Bob, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết nên làm như thế nào!”
“Dạ, chúng ta hiểu!”
Steven cùng Hera vội vàng nhắm mắt lại và cúi đầu. Chỉ nghe được bên tai ‘Rắc rắc’ vài tiếng, khi Liễu Bích kêu họ mở mắt ra thì ổ khóa có chứa pháp khí của Sophie đã bị Liễu Bích dễ dàng ‘ăn hiếp’.
Chỉ tiếc cái này không phải là thánh khí – Sophie cũng không thể có thánh khí mà lại giao cho Dyland, nếu không Liễu Bích đã có đồ để hưởng rồi, bất quá dạng này cũng tốt, không phải thánh khí dám chắc Sophie cũng không cảm ứng được.
“Trên người cha ngươi vẫn còn có chất độc từ Dyland, đây là giải dược dùng để cứu tỉnh hắn.” Tinh Diện từ trên không bay tới, dùng đôi thủ tinh điểm điểm xuống đất, từ đất mộc ra một đoá linh chi, bên trong là một viên đan màu xanh lục.
Steven cung kính giơ hai tay lên cao quá đỉnh đầu tiếp nhận giải dược từ trong tay Tinh Diện, rồi cứu tỉnh cha hắn.
Bob từ từ mở mắt, cũng là hai tròng mắt màu xanh lam. Sau đó hắn liền thấy một người che khăn lụa mỏng đứng khóc bên người, đúng là con gái của hắn, thanh âm này hắn quá quen thuộc.
“Hera…”
“Trước hết không nên nói chuyện phím!” Liễu Bích nói: “Ta đã gϊếŧ Dyland. Sophie sẽ tới đây ngay, các ngươi nên lập tức rời đi. Max và Ann lưu lại giúp ta thu thập tàn cuộc rồi chúng sẽ đi tìm các ngươi!”
“Được. Đa tạ miện hạ đại nhân! Chúng ta cùng phụ thân…”
Steven nói đến đây đột nhiên Bob đứng phắt lên, nắm vai Steven vội la lên: “Ngươi gϊếŧ Dyland? Đáng chết thật, hắn không thể bị gϊếŧ, trong người hắn có Thánh Linh cấp A, có thể hắn chưa chết đâu!”