Ôm rương di vật của Maya rời khỏi tửu quán, bất quá Liễu Bích càng nghĩ càng thấy buồn, không ngờ có người chỉ vì vài bạch xu mà đi lừa cơm ăn.
Hơn nữa trong đó còn có một giáo sư, thật sự là điên rồi.
Thế nhưng Liễu Bích không hề tức giận vì khi trả tiền nàng thấy ngực mình tê ngứa, xem ra Robin và Hoen hai vị này đúng là nghèo kiết xác, nàng dù là bị lừa nhưng nhìn theo cách khác không phải là cứu tế người nghèo sao?
Buổi chiều không có tiết nên khi trở về Liễu Bích tiện tay giúp đỡ vài người nghèo nấu nước, giúp mọi người vài việc nhỏ, sau đó về đến ký túc xá Thuỷ Tinh Lâu.
“Tiểu thư, ngài đã về!” Băng tuyết Tộc từ xa đã ngửi thấy mùi của Liễu Bích nên ra cửa nghênh đón: “Trong lúc người vắng mặt có hai người đến tìm người là Shin giáo thụ và Ruby. Shin không nói lý do mình đến còn Ruby nhờ ta chuyển lời cho người, đã có danh sách học sinh mới được vào Đệ Tử Viện, ngài cũng nằm trong danh sách đó.”
“Ta được vào Đệ Tử Viện?”
Liễu Bích mỉm cười, tuyển người vào Đệ Tử Viện là dựa vào phiếu bầu của tân đệ tử, cuối cùng là do các giáo phụ quyết định, mà trong đợt cường hóa huấn luyện Liễu Bích đã giúp không ít đồng học, vì thế việc được vào Đệ Tử Viện cũng là chuyện hợp lý.
“Đúng thế, chúc mừng ngài, tiểu thư kính mến. Ruby cũng đang tụ tập mọi người, ả mời người đêm nay đến Hắc bạch pha tham gia buổi gặp mặt của hội.”
“Ân, Shin giáo thụ có nhắn gì không?”
Băng tuyết Tộc lắc đầu, hắn theo sau Liễu Bích đi vào sân, quan sát xung quanh rồi hạ giọng nói: “Chủ nhân, ta có nói với Ruby vài câu, ả nói cặp ma nhân ở bên cạnh cũng tham gia vào tổng hội.”
Liễu Bích dừng chân, gật đầu nói: “Ngươi làm tốt lắm, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ta!”
Chết tiệt, Steven và Hera con bà nó quả là âm hồn bất tán, cũng trở thành đồng liêu với mình.
Từ lúc nhập học đến nay, Steven ngoài vụ lở đá còn dựa vào tiện lợi là hàng xóm nên đã làm rất nhiều thử nghiệm với Liễu Bích, điều này thực sự làm Liễu Bích phát sợ.
Sau khi vào phòng, khóa cửa, Liễu Bích mở chiếc rương mà Maya lưu lại. Bên trong cũng không có bảo bối gì đáng ngạc nhiên, cũng chỉ có một ít dụng cụ nhập môn giả kim thuật và một ít bút ký về giả kim thuật của Maya.
Liễu Bích đọc bút ký của ‘bà mẹ’ mà thầm thất vọng. Nghe nói khi còn sống Maya đối xử với Liễu Bích rất tốt, quả là một người mẹ hiền. Đáng tiếc bản thân mình qua hai lần chuyển thế đều không cảm nhận được tình mẫu tử.
“Nghiên cứu về việc sử dụng tự nhiên ngưng tố với việc khôi phục biểu bì.” Liễu Bích tiện tay lật thì thấy được một đoạn như vậy.
“Thân thể con người cũng là do năm loại nguyên tố cơ bản cấu thành, liệu có thể sử dụng tự nhiên ngưng tố để khôi phục thân thể bị thương tổn…” Phía dưới là một đoạn ngôn ngữ giả kim thuật mà Liễu Bích không hiểu nổi, tiếp tục một lúc thì đến đoạn cuối: “Hihi, nếu ta làm cho biểu bì trở lại bình thuờng thì hắn có tức giận lắm không nhỉ?”
Cái này là do Maya thời con gái viết linh tinh gì đó. Nói đến tiểu bì cũng cùng với tính chất như nhật ký, thế nhưng nó lại làm cho Liễu Bích khiếp sợ không thôi.
Để cho da phục hồi? Hắn bị tức chết? Trong câu cuối cùng này phải chăng có ý nghĩa là ‘hắn’ đang không có da trên nguời, ‘hắn’ đang bị lột da, Maya lại làm cho da phục hồi, như vậy ‘hắn’ nhất định sẽ rât buồn bực.
Mẫu thân Maya, người quả nhiên có quan hệ với đấu thần bí ẩn chuyên lột da đó rồi, mà có liên quan đến cả cư nha (cưa răng) thần bí và lu mục (móc mắt) thần bí nữa.
Liễu Bích vội vàng cẩn thận xem bút ký từ đầu đến cuối, kết quả lại phát hiện được vài đoạn cũng ám chỉ đến việc đấu thần thần bí và Maya có quan hệ rất thân mật.
Hơn nữa từ trong ngôn ngữ mơ hồ lộ ra, ba cái việc nạo răng, lột da và móc mắt này là một phần của nghi thức nào đó.
Nắm chặt bút ký trong tay, Liễu Bích cả kinh, đồ vật này mọi người nhìn vào chỉ là một quyển bút ký tầm thường, nhưng nếu để tâm thì nó tuyệt đối sẽ trở thành một lượng tin tình báo có giá trị – vô giá!
Dyland không đem nó giấu đi mà để cho mình xem chắc chắn là muốn mình thấy được những thứ bên trong.
Hắn lại định ám chỉ gì đây?
Chăm chú nghiên cứu bút ký, Liễu Bích ngay cả cơm chiều cũng không ăn, vẫn ở trong phòng một mình đến tận lúc màn đêm buông xuống. Băng tuyết Tộc ở bên ngoài hô to: “Tiểu thư, thời gian họp mặt sắp tới rồi!”
Liễu Bích thở một hơi đem bút ký giấu vào Lam Nguyệt Quế cạnh hông, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Băng tuyết Tộc James rất căng thẳng đứng ngoài cửa, thấp giọng nói: “Tiểu thư, Loran đang chờ người ở bên ngoài, hắn muốn đi cùng người.”
Rắm thối mà, tên nhãi kia quả thật là hồn ma bám đuôi, âm hồn bất tán!
Phải tìm biện pháp để tiểu ma đầu này không dây dưa với mình nữa.
Một thiếu niên suất thiếu đứng ở cửa mỉm cười, sau đó nói với Liễu Bích: “Mercury, chúc mừng bạn gia nhập Đệ Tử Viện.”
“Bạn không phải cũng thế sao?” Liễu Bích lạnh nhạt nói một câu sau đó ngậm miệng nhằm thẳng hướng Hắc bạch Pha tiến đến.
Steven lẳng lặng đi theo sau Liễu Bích cũng không nói lời nào, một con đường nhỏ ven Vô Lượng Hà gió thổi cành liễu, bóng trăng mặt nước lung linh, một đôi nam nữ áo trắng, tóc vàng đi cạnh nhau, xung quanh không có ai cả.
“Loran, sao bạn vẫn đi theo tôi vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân?”
“Thụ thụ bất thân ? Chúng ta đi cùng đường mà! Mercury, hiện tại không phải cường hóa huấn luyện, bạn sẽ không bỏ tôi lại rồi chạy mất chứ?” Steven cười nói.
Mẹ kiếp, lão nương không muốn chạy, lão nuơng chỉ muốn một cước đạp thẳng ngươi xuống sông. Ai, đáng tiếc là cặp song sinh ngươi mạnh đến mức có thể làm đối thủ của Severos, có thể tùy tiện tạo một trận lở đất ở Hắc bạch Pha…
Steven đột nhiên cười nói: “Đường còn rất dài mà mình lại có một cố sự, không biết bạn có muốn nghe không?”
“Tùy bạn có muốn!” Liễu Bích dửng dưng nhún vai.
“Được rồi, mình sẽ từ từ kể cho bạn nghe. Có một đôi nhục nhi sinh ra tại một gia đình rất hạnh phúc, cha mẹ rất thương yêu bọn họ, các trưởng bối đều đối tốt với cả hai. Nhưng đứa con trai lại là một người mù, đứa con gái là một người điếc!” Steven bình thản kể chuyện xưa.
“Tuổi thơ ưu nhã của cả hai bọn họ rất tốt, mặc dù đứa con trai không nhìn thấy mọi vật hay đứa con gái không nghe được những lời cha mẹ nàng nói nhưng có người nhà thương yêu nên cả hai vẫn hiểu được mình là người hạnh phúc nhất. Đến một ngày, cha mẹ của cả hai hao phí tâm lực để tìm dược phẩm trị liệu có thể chữa cho đôi mắt của hắn cùng với duợc trị cho đôi tai của nàng kia…”
Steven dừng một chút: “Ngươi đoán xem, tiểu nam nhân đấy mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy gì?”
Liễu Bích thuận miệng đáp: “Thừa lời, chắc chắn là cha mẹ của hắn rồi!”
“Ngươi đoán đúng rồi, nhưng có một bất đồng nho nhỏ.” Steven ngữ khí vẫn bình thản như trước: “Hắn mở to mắt, sau đó nhìn thấy cha hắn ở trước mặt bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực, hắn quay đầu lại, điều thứ hai hắn nhìn thấy là mẹ hắn bị một đao phân thành hai đoạn, đứa em gái song sinh của hắn bị một lời chú cay nghiệt khống chế lên cơ thể của nó!”
Liễu Bích ngạc nhiên, Steven có ý tứ gì đây?
Chẳng lẽ hắn nhiều lần dùng thủ đoạn với mình không được nên thay đổi phương pháp khác, sử dụng cố sự bi thảm để khiến mình đồng tình chăng?