Sáng ngày thứ hai, Liễu Bích theo thói quen dậy sớm, bồng con gái vào rừng đi dạo, các học sinh đều còn đang ngủ, thậm chí tiếng lẩm bẩm của ai đó còn vương vấn đâu đó, truyền ra thật xa thật xa…
Hoán Cốt đi tới bên người hắn, cười nói: “Tiểu thư, Henry mất tích rồi, Britany cùng Odin cũng mất tích rồi”
“Như vậy thật tốt, tất cả đều như dự tính.” Liễu Bích cười cười.
Hoán Cốt cũng nhún vai cười nói: “Tiểu thư, nếu ta đuổi theo bọn chúng sẽ càng để chúng tin tưởng hơn chứ?”
Liễu Bích lắc đầu: “Chỉ mất phế vật, thật cũng chẳng đáng gì. Lúc này tâm của Brittany kia chắc cũng bớt đau khổ với ta.”
“Chủ nhân nhân từ, xin cho phép James ca ngợi sự thánh khiết của ngài thật sự quá nhân từ. Nếu Britany kia nghe được chắc chắn cũng rất biết ơn ngài.” Băng tuyết nhân vẫn như trước vỗ mông ngựa Liễu Bích, bất quá trong lòng hắn có điểm tiếc nuối, Henry "mất tích" rồi, chính mình sau này đánh ai đây? Trong lòng thầm nói, có Henry thật tốt, mình có thể đại hiển thần uy. Cái cảm giác mà ai trong đời cũng muốn thử một lần. Trong lòng James hô lớn "Henry ngươi mau quay về, mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi hai trăm cái thôi không nhiều không ít nữa đâu!"
“Ai, Henry đáng thương bây giờ nhất định chịu không ít đau khổ.” James lại lo lắng cho tiểu đệ, không thể không nói, hắn kỳ thật là một vị quản gia rất nhân từ.
“Chịu khổ?” Liễu Bích cười cười: “Chịu khổ? Ta ngày hôm qua dường như đã quên nói cho Britany tiên sinh, Henry chỉ là một con mèo vô dụng ây da, chúng ta phải chúc phúc cho hắn đi nga! Thật sự hắn đang bị sao chổi đeo theo rồi!”
“Lần này, Brittany thảm rồi” Bé gái thốt lên một tiếng đầy đáng yêu.
Liễu Bích nhẹ nhàng nhéo má nàng một cái nói: “Nữ nhi đáng yêu, nói đúng.”
“Bốc” nữ nhi liền bổng chốc hoá thành nhi tử, hắn mặt mày dáo dác nhìn tây nhìn đông đột nhiên nói: “Phì trư đâu?"
Tại một nơi nào đó đầy sương mù.
Odin trọng thương chưa lành chỉ có thể đi theo sau Britany, trên người hắn chỉ có một cái khố, cơ thể tinh tráng lộ ra ngoài, trong rừng rậm vô cùng chói mắt. Mà quần áo của hắn sớm đã bị Britany buộc lên vai thành một hình bao tải, bên trong có rất nhiều thịt, "Bao tải" trên lưng Britany, trong miệng lại không ngừng cười: “Henry đại nhân, mùi vị của thịt ngài vừa lòng chứ? À..ừ..n, mặt khác xin ngài đi nhanh một chút được không?”
Phì trư Henry chậm rãi ung dung đi bộ, phảng phất không nghe thấy lời Britany, hắn chỉ có thái độ cao cao tại thượng, còn có khí thế kinh khủng ép tới phía trước khiến hai người không thở nổi.
Thật lâu sau, phì trư cũng mở miệng, hắn dùng miệng lôi một bụi rậm ra tất cả các cây nhỏ, chậm rãi nói: “Ta là trư vương trong loài trư, không thể để năng lực thật sự của ta vào thứ nhàm chán này? Mở đường.”
“Được được,! Henry đại nhân cường đại, ta hiểu rồi.” Britany sợ khí thế của Henry, quay đầu quát Odin: “Nhìn cái gì? Mau vì đại nhân Henry mở đường.”
Một mặt nói, Britany còn mang mỹ thực lên, trong lòng hắn cũng rất sợ, mặc dù đại nhân Henry dường như rất đần độn, nhưng khí thế của hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, chính mình mặc dù mang nó chạy đi, nhưng cũng lo lắng, sợ nó mất hứng, một ngụm đem mình cùng Odin thành thức ăn của nó… Ây da, đường liên lạc với tổ chức còn rất dài, trên đường nhất định phải hầu đại nhân Henry cho tốt. Nếu có thể mang về tới tổ chức, ai có thực lực tự bụng Henry mà moi ra “lục sú” cơ chứ….
Odin bị trọng thương cùng mệt nhọc đã mất đi khí lực, rốt cục cũng quét hết chướng ngại, nhưng lúc này, Henry đại nhân đã ăn hết chỉ còn sót lại nửa miếng thịt lớn, liếm mép nói: “Ta ăn gấp ba lần mới no, lập tức kiếm thức ăn cho ta! Nhớ kỹ quý tộc không ăn thỏ rừng thô sơ này, Henry của các ngươi có phẩm chất quý tộc, là trư vương của loài trư, thực phẩm để ăn chỉ có thể là cao cấp dị thú. Còn lo cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho đại nhân Henry phạt một lần sao? Xem ra, cái lỗ tai của các ngươi không cần tồn tại rồi.”
Trời ạ, đại nhân Henry quả thật quá mạnh mẽ, ăn quá nhiều, Britany cười khổ không thôi, hắn nhìn lướt qua Odin bị trọng thương, trong lòng biết cho dù mình để Odin đi săn dị thú, mà lại là tam cấp trở lên thì không biết Odin đi săn hay bị săn, nên chính mình tự đi. Dặn dò Odin hầu đại nhân thật tốt, bị ba tỷ muội đánh thương, lại "thị phục" vài ngày với ba ả long tộc, bá tước Britany tự mình đi săn, thật lâu sau, hắn mang trở về ba con ngũ cấp hoả thiểm (hình như là con sóc thì phải), trên người lộ ra vài vết phỏng.
“Đáng chết! Ta chán ghét thịt chuột! Thịt của chúng nó phi thường khó nuốt, thật sự rất hôi thối các người xem thường quý tộc ta thế à?” Henry phẫn nộ rống lớn.
“Bụp bụp”
Britany tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống nghe bụp bụp, hình dáng đại nhân Henry thịnh nộ quá kinh khủng, quả thực dọa chết người…
Hung hăng mắng chửi một trận, đại nhân Henry rốt cục hài lòng một chút, xem như biết Britany với hắn không cả gan. Bất chợt Henry nảy ra một chút tư ý, ngu lâu dốt bền mấy năm lại nãy ra một ý tưởng vô cùng độc đáo. Hắn đột nhiên thở mạnh, đứng dậy liền miệng quát hai tưởng ô ô. Vừa thở một hơi, nghỉ ngơi chốc lát, mượn cơ hội điều trị thương thế Britany đứng lên: “Đại nhân Henry, ngài có phân phó gì không?
“Ngươi, đi chặt cây, ngươi, cởϊ qυầи áo ra.” Dưới sự chỉ huy của Henry, trong khu rừng mờ ảo đầy sương xuất hiện vài thứ ly kỳ quái dị, hai nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một người kéo bạc gỗ, một người vai còn vác bao tải chứa đầy thịt. Hai người vết thương đầy mình, nhưng bọn họ lại ra sức kéo miếng gỗ đi lại trong sương mù.
Trên miếng ván gỗ, một con heo mập nằm lười trên đó.
Nhưng thanh âm của hắn vẫn không hài lòng truyền khắp rừng rậm: “Đáng chết, các ngươi mau một chút, xem ra hai chân các ngươi không cần phải tồn tại rồi.”
Khói bóc lên…
Liễu Bích hưởng thụ mỹ vị bữa sáng trong truyền thuyết mà nhi tử tự mình làm, thích thú vô cùng đem minh kính U Thuỷ cùng sáng tạo vài điệu múa, sau đó các học sinh mau chóng chuẩn bị rời đi, biến nhi tử thành nữ nhi, trong lúc chờ đợi James thì thưởng thức thêm một chén trà. Liễu Bích tựa trên ghế mềm hưởng thụ sự thoải mái cùng đọc một quyển tiểu thuyết mị hồi (truyện ++++) tên gọi "Đệ nhất mỹ nữ, ngao du trên giường cùng tám trăm soái lang cường tráng".” (vãi cái tên :)) )
Rất nhanh, Loran rời giường, hắn vén trướng bồng, uống một ngụm nước, một mặt nhìn trộm Liễu Bích, một mặt ngớ ngẩn nhìn cuốn sách nhỏ trên tay nàng, một mặt suy nghĩ về một chuyện đầy lãng mạn, "nếu không có ngoại nhân, chỉ có mình cùng Mercury hai người hưởng thụ sáng sớm người nằm trên giường nệm, người chuẩn bị bữa sáng cho nương tử, thật là tuyệt".
Đây là một buổi sáng rất thoải mái, Liễu Bích chờ các học sinh đều ra khỏi giường mới tuyên bố Britany tiên sinh có việc rời đi, không để ý tới an toàn của mình cùng bằng hữu, đặc ý phái Henry đi bảo vệ bọn họ!
Một lời nói này, đã thỏa mãn một phần tâm tư của Loran "Mercury đồng học là người thiện lương và đầy lòng trắc ẩn nghĩa hiệp, ngay cả thần sủng cường đại cũng có thể tùy ý cho mượn, trợ giúp bằng hữu, ông nội cùng phụ mẫu nhất định sẽ rất thích nàng".
Trải qua hơn mười ngày, bọn người Liễu Bích rốt cục rời đi khỏi nơi rừng cây này, nghe tiếng kêu như quỷ dữ của Robin, thì biết bọn họ sẽ tới nơi nào rồi: “Ồ tuyệt, đổ trường thân ái, ta rốt cục lại thấy ngươi, ta luôn mơ tưởng tới ngươi. Ta yêu ngươi. Ta thèm lên giường cùng giấc mộng của ngươi.”
Đúng vậy, là đổ trường của phố Mist.
Loran thoáng liếc mắt nhìn Robin, phẫn hận: “Robin giáo sư, xin không nên tới đổ trường nữa, lần này nếu không phải ngươi, chúng ta cũng đã không gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.”
Gần đây, Robin đã hoàn toàn mất đi uy tín của giáo sư trong lòng các đệ tử, các đệ tử đối với hắn đương nhiên cũng không "lễ độ".
Robin da mặt dày cười cười, trong khi bên trong đổ trường đã bước ra mười mấy người, cầm đầu đúng là Dullman, lão già quái vật, trước mặt người ngoài không xưng danh hiệu "Lục Vương Gia", nhưng cũng từ ánh mắt Loran nhìn Liễu Bích phát hiện ra một chút đạo lý, trong lòng càng thêm kiên định ý niệm kết giao với tiểu nữ nhân cường giả kia, cười nói: “Tiểu muội muội, các ngươi rốt cục cũng trở lại, bốn con bạch tước và Bạch Vi Tước cho Vi tước Xa đã hoàn toàn phục hồi như cũ, tùy thời có thể bay."
“Vi tước Xa?” Loran sửng sốt.
Dullman làm bộ không nhận ra Loran, cười nói: “Đúng vậy, Vi tước Xa của Mercury, một ngày có thể đưa các ngươi tới thành St.Lubin.”
Liễu Bích cười giảng thuật lại chuyện xưa đã trải qua ở phố Mist, mọi người vô cùng mừng rỡ cùng ngồi trên sương xa về tới St. Lubin, không ai chú ý tới vẻ mặt lão thầy bói Hoen trở nên không dễ coi.
Hắn vẫn giống trước kia hèn mọn, bỉ ổi ngồi ở góc phòng, ôm lấy bao bố, miệng mồm hôi thối: “Một ngày là có thể tới thành St. Lubin sao?”
Không nào để ý tới ánh mắt Robin bên cạnh, hai người tựa như hai tên phạm nhân sắp được ra tù, Robin khoác vai Hoen, thấp giọng nói: “Hắc, không phải tốt lắm sao? Đi xem thành St. Lubin.”
Hoen mờ mịt lắc đầu, không nói gì.
Sau một ngày nghỉ ngơi, hồi phục tại phố Mist, bọn người Liễu Bích bước lên Vi tước Xa.
“Ha ha, thật sự là quá nhanh! Ta vừa ngủ dậy, khoảng cách tới thành St. Lubin cũng chỉ có vài trăm dặm nữa thôi.” Robin đứng bên cửa sổ, hưng phấn nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Nhưng lúc này, đột nhiên lão Hoen lại nhìn thủy tinh cầu trong tay, quát lớn: “Ta muốn xuống đó, ta muốn xuống ngay, ta không đi nữa.”