Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

quyển 3 chương 30: quỷ hồn tháp cổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngu muội!”

Lão thầy bói Hoen nghe xong liền ngoác miệng chửi. Trong thế giới đấu thần, quỷ hồn loại này thực sự tồn tại, bất quá nó chỉ là do người dân ngu muội gọi vậy, mà trong mắt đấu thần thì quỷ hồn thật sự do ám hệ phản quang hệ mà trở thành âm linh.

Lục Lạc đứng trước cửa nghe thấy vậy, nói vào:.“Chẳng lẽ có âm linh đang bên trong chiếm cứ tháp cổ của thân muội ta? Tốt lắm, ta, Lục Lạc công chúa, thề trừ diệt âm linh hắc ám này cho chúng chết luôn! À, không, âm linh vốn chết rồi, phải nói là tịnh hóa bọn chúng!”

Loran đột nhiên xiết lấy tay Liễu Bích, hắn ta mặc dù là Thổ hệ võ sư, nhưng đối với con người ai mà lại không sợ một âm linh xuất hiện trước mắt, hắn dường như ý thức chỉ cần bên cạnh Liễu Bích là sẽ được bảo vệ. Mà Liễu Bích lại nhíu mày nhích lại gần người Mari, ý đồ tách Loran ra, nhưng không ngờ Mari một nữ sinh đang đứng nhìn xung quanh tháp cổ, nhìn thấy Liễu Bích, hai người đồng thời dựa vào nhau.

Quản gia nọ nói "quỷ" rồi âm trầm nhìn tân chủ nhân, Liễu Bích hờ hững: “Là nữ quỷ sao? À à, nếu thật sự có nữ quỷ vậy bắt lại xem sao, bối bối, con nói sao?”

“Bắt quỷ, bắt nữ quỷ! Thích thích, bối bối thích!”

Tiểu nữu kia không hề sợ hãi vỗ tay, đây là tiểu nữu gì đây?

“Nếu chủ nhân đã nói như vậy, vậy mời ngài cùng khách nhân của ngài đến đây!”

Đầu tiên người hầu dẫn Liễu Bích đi vào đại sảnh.

“Bất quá tòa tháp này đã thật lâu không có ai ở, chỉ có một mình ta ở chỗ này. Xin chủ nhân trước tiên nhìn xung quanh, ta đi thu dọn phòng cho ngài cùng chuẩn bị yến tiệc.”

Robin đột nhiên dừng chân, kéo lão thầy bói cười nói: “Mercury, các ngươi trước tiên ở bên trong thu dọn, ta cùng lão thầy bói đi ra ngoài tòa cổ tháp vẽ vời, hắc hắc, quỷ trong cổ tháp, đề tài nghệ thuật tầm cỡ nào đây!”

Nói xong, hắn cùng lão thầy bói đi ra cổ tháp, đặt giá vẽ bên bờ biển. Hoen thoải mái ngồi một bên, từ trong bao bố sau lưng lấy ra một bình rượu mạnh miệng uống một cái, chép miệng nói: “Lão đổ tử, theo sổ tay quy định du học của học viện, chúng ta hẳn là tới cảng Dan, ngươi sao lại mang mấy tiểu tử này tới cảng Ziline?”

Hắn cười lộ ra hàm răng vàng: “Cẩn thận các đệ tử kiện ngươi vi phạm giáo quy!”

“Hắc hắc! Cho nên ta đã ném quyển sổ tay đó xuống biển. Bọn họ sẽ không biết ta đã tự thay đổi hành trình cùng lộ tuyến, ít nhất trước khi trở lại trường học thì không biết.”

Họa bút trên tay Robin như múa, trong miệng lại cười nói: “Bây giờ, lữ trình của Mercury hoàn toàn do ta an bài, vậy không thú vị sao?”

“Hắc! Đích xác rất thú vị!” Lão thầy bói vui vẻ cười, hàm răng vàng trong bóng đêm có chút vô lương.

“Ta nói cho lão đổ tử ngươi nghe, như vậy là ngươi cố ý đưa các đệ tử tới tòa cổ tháp này sao?”

“Đúng vậy!”

Lão đổ tử ngừng bút nói với Hoen: “Ta cố ý đưa Mercury tới tòa cổ bảo này, ta muốn xem xem tiểu mỹ nhân của của chúng ta có thể lại cho chúng ta thấy một sự kinh hãi nữa không.”

“Tòa cổ tháp này có gì hay chứ? Khiến cho ngươi cảm thấy hứng thú?”

Robin đắc ý gật đầu, một cái cột tóc tung bay trong gió.

“Chúng xem trò vui là được. Ta cam đoan, tòa cổ tháp này thật sự vô cùng thú vị! Ây da, thật sự là đấu thần tại thượng! Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, toà cổ tháp này cũng lạc vào tay Mercury… Khách khách, vận mệnh thánh nữ bắt đầu chuyển động bánh xe của nàng rồi sao?”

“Vận mệnh thánh nữ? Còn có bánh xe? Chuyện rắm chó như vậy mà ngươi có thể nói sao!”

Hai lão già này ở bên bờ biển trào phúng, nhìn qua, bọn họ đều rất vui vẻ. Còn Liễu Bích sau khi vào cổ tháp lại nhíu mày, nàng vừa vào cửa đã hiểu được tình huống có chút không tốt, loại cảm giác này đến từ những người trong bức họa trên vách tường đại sảnh.

Ngọn đèn màu đỏ đô, vách tường đen tối, hết thảy đều khiến cho đại sảnh của cổ tháp nhìn thật âm trầm, loại áp lực này không phải do những bức họa đó tạo ra, tất cả các bức họa mỹ nữ đều không hợp với phong cách của cổ tháp này.

Nữ tử trên mỹ nữ đồ không phải già khú, dung mạo tuyệt mỹ. Bất quá kỳ quái là, mỹ nữ trong họa mặc dù đều mặc trường bào của nữ tử rộng thùng thình, trên người mang thủ sức xa hoa nhưng các nàng nhìn qua cũng không có giống các quý tộc nữ tử nhu mì bình thường, ngược lại có vẻ khí khái bất phàm.

Lục Lạc liếc mắt nhìn mỹ nữ đồ trên tường, đi tới cuối hành lang của đại sảnh, nàng ta nói thầm: “Ta ghét nữ quỷ cao hơn ta!”

Mà Ruby lại mê mẩn đánh giá bức họa này, bọn họ cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường. Nhưng Liễu Bích lại cảm giác nữ tử trong bức họa như còn sống, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào mình. Đột nhiên, sau lưng Liễu Bích nổi lên một luồng âm phong thổi vào khiến nàng lạnh người.

“Ai?”

Liễu Bích nhanh chóng quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bức họa trên trên tường ở sau lưng, trên bức họa vẽ một mỹ nữ tóc đỏ đang cười.

“Mercury, làm sao vậy? Nơi này không có người khác!” Loran nghi hoặc hỏi.

Mỹ nữ đang cười giờ phút này dưới ánh lửa xanh có chút quỷ dị.

“Có thể là một trận gió biển thổi vào!”

Liễu Bích đóng chặt cửa sổ, ý bảo Loran mấy người tùy ý du ngoạn trong cổ tháp của mình, sau đó ôm bối bối cùng Tinh Diện và Hoán Cốt vào trong.

“Có phát hiện gì không?”

Hoán cốt lắc đầu: “Ta không cảm nhận được hơi thở của âm linh. Nhưng… tòa cổ tháp này chắc chắn có gì đó quái lạ!”

Ánh mắt Liễu Bích nhìn về bối bối ở phía sau, tiểu nữu nhi lắc lắc đầu ngớ ngẩn. Nhưng lúc này Băng tuyết Tộc lại đột nhiên thấp giọng nói: “Chủ… chủ nhân, James ngửi thấy mùi… mùi máu tươi! Dám chắc là có rất nhiều người đã chết ở đây, không, hẳn là rất nhiều sinh linh đã tại đây….”

Liễu Bích đưa tay ngọc sờ vào đôi gò má, gật gật đầu.

“Hắc, Mercury muội muội than ái! Mau tới đây, ta phát hiện một chuyện rất thú vị!”

Lục Lạc ở cuối hành lang kêu lớn: “Ta phát hiện cái cổ tháp này mỗi phòng đều có treo một bức họa phụ nữ, bọn họ đều có mị lực cả.”

Liễu Bích bước nhanh lên tầng phòng, cảnh sắc trước mặt vừa chuyển, cuối cầu thang là một hành lang sâu không thấy gì, chỉ có một mình Lục Lạc đang dùng đấu khí tạo một hỏa cầu nhỏ.

“Mỗi một phòng đều có họa hình của mỹ nhân sao? À à, xem ra vị chủ nhân đời trước chắc chắn rằng có một sở thích rất là… rất là phi thường, hắc hắc!” Liễu Bích cười thâm ý. Hai người đang cười nói, bỗng nhiên, "két" một tiếng.

Một cửa nhỏ bên trong hành lang không có gió tự động chậm rãi mở ra, Băng tuyết Tộc James cảm thấy lông tóc dựng ngược, té trên mặt đất, nhưng sau đó hắn thấy từ trong cửa đi ra một bóng người thì thở phào nhẹ nhõm.

Người đi tới chính là một nữ hầu gái, một mỹ nhân tuyệt sắc, nụ cười cũng rất tuyệt mỹ: “Người là tân chủ nhân của chúng ta sao?” Nàng cười hỏi.

“Đúng vậy, ta là Mercury, nữ bá tước ở P’Linding…”

Liễu Bích chưa mở miệng, đột nhiên, nàng nhớ tới một việc. Vừa rồi lão cố quản gia có nói qua, tòa cổ tháp này rất vắng vẻ không ai ở bên trong, chỉ có lão là người sống duy nhất ở đây.

Vậy nữ hầu gái trước mắt là ai?

“Á!” James tránh sau lưng Hoán Cốt.

Lục Lạc theo sát kêu lên: “Ngươi là âm linh, nếu thật vậy ta phải siêu độ, tịnh hóa ngươi!”

Hầu gái nọ không có trả lời mà nở nụ cười, hàng lang dài tối om, hầu gái mỉm cười lên kha kha, cười rất quỷ dị.

Liễu Bích cũng cười. Quỷ hồn? Hoặc là âm linh? Thứ này nàng không hề e ngại! Nghĩ vậy, Liễu Bích cúi người vỗ vỗ nhẹ lên lưng Lục Lạc: “Hì hì, Lục Lạc tỷ, ngươi xuống lầu trước đi!”

“Cái gì?”

Lục Lạc đã lấy ra thánh khí của mình, nghe vậy thốt nhiên giận dữ, giơ trượng nói: “Mercury, ngươi bắt ta bỏ lại tỷ muội của mình mà chạy đi sao? Không, quyết không, vô luận đối thủ cường đại cỡ nào thì Lục Lạc quyết không bỏ lại tỷ muội của mình chạy trốn!”

Hảo! Có nghĩa khí! Liễu Bích đứng lên, lúc này thì Tinh Diện đã xuất hiện phía sau nữ quỷ kia, tay cầm một sợi xích xiết lấy hai tay ả.

“Ngươi từng là đấu thần cấp bậc bao nhiêu?”

Nữ hầu cả kinh, "phốc" một tiếng hóa thành làn khói biến mất.

Hoán Cốt sửng sốt, cười hắc hắc: “Thú vị! Tiểu thư, đây quyết không phải là âm linh thông thường. Âm linh bình thường không thể chạy trốn khỏi Xích Luyện của Tinh Diện đâu.”

“Uhm, má má, tỷ tỷ vừa rồi rất lợi hại!”

Tiểu bối bối ở trong lòng Liễu Bích cũng gật đầu, lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua James bị dọa nằm bò ra đất, thở dài, nàng tự nói: “Vô dụng, dọa người sao!”

Lục Lạc lẳng lặng nhìn Tinh Diện, trong lòng thất kinh. Ả đi lúc nào? Chính mình ở bên cạnh cũng nhìn thấy choàng bào của ả, nhưng chỉ một chút gió cũng không nghe, thật lợi hại, mà gả Buster kia hình như thực lực còn cao hơn ả.

“Thuyền trưởng Buster, thực lực của ngài vô cùng cường đại! Không thể tưởng Mercury muội muội lại có một đấu thần hộ vệ cường đại như hai ngươi!”

Lục Lạc than vãn, Hoán Cốt cười ngạo nghễ, y theo Liễu Bích dặn dò nói: “Gia tộc Saint Michael kiến lập đã nhiều năm tự nhiên có nguyên nhân, thân thủ của ta trong các đấu thần bí mật của gia tộc cũng không tính là đứng thứ trên thứ mười.”

“A, nguyên lai là bí mật đấu thần của gia tộc Michael, chẳng lẽ ngài đến từ thành viên kỵ sĩ đoàn vĩ đại của M.Jeans? Ừ ừ, là chuyện bí mật ta không nên hỏi, không nên hỏi!”

Lục Lạc nhanh chóng tiếp nhận lời nói dối này, cũng không có tiếp tục hỏi. Mỗi gia tộc từ xưa đều có bí mật, chuyện này rất bình thường.

Đã xác nhận tòa cổ tháp này là quỷ tháp, trong lòng Liễu Bích thực ra không có gì khác biệt, có Bách Sắc thần Công cùng Hoán Cốt và Tinh Diện thì âm linh trong mắt nàng không to bằng một con chuột cống hôi thối.

Bất quá Liễu Bích cũng lo lắng cho các học sinh đang tùy ý đi lại trong cổ tháp. Nàng trở lại đại sảnh, lớn tiếng tụ tập các học sinh, hoàn hảo, bọn họ đều không gặp phải quỷ nữ mỹ lệ.

Trong lúc này, quản gia cổ tháp cũng tới: “Chủ nhân tôn quý cùng các vị khách nhân, yến tiệc đã chuẩn bị xong.”

Nhưng khi nghe Liễu Bích giản thuật chuyện vừa rồi, các học sinh có tinh thần dự tiệc sao?

Ruby cả giận nói: “Đáng chết, tòa cổ bảo này tới cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có âm linh cổ quái?”

“Ai biết được?” Quản gia nhún vai: “Ta chỉ là một người tiểu quản gia chăm việc lau dọn, loại chuyện này hẳn là phải hỏi chủ nhân trước kia của nó mới đúng!”

“Chủ nhân trước của nó là ai? Unicorn sao?”

“À không, Unicorn mặc dù mua cổ tháp này nhưng hắn cho tới giờ chưa có tới đây… Ta nói chính là vị chủ nhân khác…một vị chủ nhân đời trước…”

Truyện Chữ Hay