Liễu Bích cười nói: “Ba tháng sau sẽ có vô số cao cấp đấu thần tụ hội tại Huyền Vũ Đảo, phụ tử các ngươi định không coi ai vào đâu, trước mặt nhiều cao cấp đấu thần như vậy gϊếŧ chết Unicorn sao?”
“Không, Miện hạ cường lực, chúng ta không có thực lực của người cho nên chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn!”
Steven nói: “Bằng hữu của Ann đã theo dõi Unicorn trong một khoảng thời gian dài, phát hiện hắn thường ngày cho dù đi đâu cũng ở chung với thủ hạ trong thuyền, như thế chúng ta căn bản là không có cơ hội xuống tay. Mà Huyền Vũ Đảo ba tháng sau mặc dù có nhiều người nhưng tràng diện nhất định rất lớn, rất loạn, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều cơ hội. Theo kế hoạch bước đầu của chúng ta thì Max sẽ tìm cơ hội hạ độc!”
Ân, cũng là một biện pháp tốt! Max độc xà này ngay cả đến Severos cũng có thể hạ độc, vậy thì Unicorn cũng không thể may mắn thoát được.
Nhưng Liễu Bích không quan tâm thủ đoạn của phụ tử Steven, điều nàng quan tâm chính là thân phận của Unicorn.
Steven nói: “Miện hạ, chuyện là như vậy, nó có ảnh hưởng tới kế hoạch của ngài không?”
Kỳ thật trong lòng hắn muốn hỏi "Ngài có thể giúp chúng ta không?", nhưng với tính tình cao nhân của Liễu Bích, Steven đã được kiến thức qua rất nhiều lần, có trời mới biết tâm tình của nàng ta bây giờ thế nào. Chỉ cần một câu nói không chú ý có thể mang tới họa sát thân! Tự nhiên hắn không dám nóng lòng nói ra những lời này.
Liễu Bích chạm tay lên đôi gò má hồng, lạnh nhạt nói: “Các ngươi cứ làm, chỉ cần ngày sau không đến quấy rầy ta là được. Bất quá có một việc ta bây giờ cảm thấy rất hứng thú…”
Liễu Bích bắt đầu lợi dụng thân phận cao nhân.
“Xin miện hạ, cứ việc nói!”
“Mấy ngày trước đây ta nhàn nhã vô sự cùng Unicorn tùy tiện đổ một trận, ta thắng hắn một con thuyền, cũng chính là Blackrose!”
Liễu Bích tùy ý nói vài câu về tình huống lúc ấy, lại nói: “Bất quá, mặc dù ta nhìn thấu thuật Hóan dung của Unicorn, nhưng còn không biết mặt thật của hắn là thế nào. Ta không thích như vậy, phi thường không thích… ta thích hết thảy đều trong lòng bàn tay ta!”
Steven lập tức nói: “Năm đó trong lúc sát hại mẫu thân ta, dung mạo của Unicorn là một lão nhân sáu mươi tuổi, lông mi màu đỏ rực, bên một con mắt có vết sẹo đỏ.”
“Uhm, tốt lắm!” Liễu Bích lại cầm chén rượu lên mân mê.
Steven chờ một chút, nàng đang suy nghĩ ý tứ của Liễu Bích khi hỏi chân diện mục của Unicorn, chẳng lẽ Mercury đối với Unicorn cảm thấy hứng thú sao? Nếu thật như thế thì chính mình quá may mắn rồi.
Nghĩ vậy hắn lập tức tiếp tục: “Mặt khác, năm đó Unicorn cùng bang thủ của cừu gia xuất hiện, lúc ấy hắn cũng không có nói tính danh, chỉ sử dụng cùng một loại thánh khí lạ.”
“Biết rồi, ngươi bây giờ có thể rời đi!” Mercury phất phất tay.
Steven không có lập tức rời đi mà tiếp tục nói: “Miện hạ cao quý, nếu ngài cảm thấy hứng thú với Unicorn thì ta có thể mang tất cả tin tức tình báo cung cấp cho ngài. Dù sao chúng ta muốn đối phó hắn thì nhất định phải điều tra chi tiết về hắn!”
Liễu Bích mỉm cười lắc đầu: “Ta không thích ngươi nói nhảm với ta, hiểu không?”
“Được, ta hiểu rồi!”
Steven lập tức đứng lên hướng cửa lớn đi ra, một mặt đi, một mặt còn nói: “Trước khi thần quang hội tụ ta sẽ dùng thân phận đệ tử hội ẩn thân trong học viện, cha ta cùng Ann và Max cũng tại…”
Đuổi Steven đi, Liễu Bích nhìn chằm chằm vào chén rượu thơm, trầm tư: “James, ngươi cùng tiểu thiếu gia có thể đến đây!”
Băng tuyết Tộc từ trên đi xuống, hắn rất sáng suốt, cái gì cũng không hỏi, mà Eros được hắn ôm lại không nhịn được nói: “Nhàm chán, mau buông ta ra, ta phải tiếp tục giặt quần áo! Quần áo của cao thủ sao có thể như vậy!”
“James, ngươi để Eros tự mình làm đi. Ngươi đi đóng cửa lại, sau đó dùng cái mũi của ngươi giám thị phụ cận, đừng cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy ta!”
Liễu Bích nhanh chóng đi tới hậu viện, theo một con đường nhỏ hẹp tiến vào mật thất dưới đất, Hoán Cốt đang ở chỗ này dưỡng thương.
Trong mật thất tối đen kia, không có đèn, chỉ có thiết câu bên người Hóan Cốt, khi Liễu Bích mở cửa thấy hiện lên một mảng hàn quang. Mùi máu tươi trong phòng nồng nặc tựa như nơi ở của một tên đồ tể.
“Tiểu thư ngươi làm sao lại tới?” Hoán Cốt đang ngồi ở trung ương nghi hoặc mở to mắt.
“Ta phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng nên phải tới thương nghị với ngươi một chút!”
Liễu Bích xuất ra một cây nến nhỏ, đốt lên, cả phòng liền sáng lên, nàng lăng lệ nói:
“Lông mi màu đỏ rực, bên mắt có một vết sẹo dài, sử dụng thánh khí hoàn. Giáo hội có người như vậy không?”
Con mắt âm lệ của Hoán Cốt hiện lên một chút dị sắc, khuôn mặt hắn "giựt giựt" dưới ánh hỏa quang hết sức quỷ dị: “Tiểu thư ngươi phát hiện ra cái gì vây? Có một người thật ra giống như ngài mô tả.”
“Ai?”
“Thần thánh tả sứ của giáo chủ thần hội, Kite!”
Liễu Bích sờ vào má: “Đáng chết, Unicorn chính là Kite!”
“Kite đã xuất hiện sao?” Hóan Cốt bất kể thương thế, mạnh mẽ bật dậy, “Tiểu thư, nếu Kite xuất hiện, vậy lão giáo chủ…”
“Không có tin tức của ông ngoại ta!”
Liễu Bích không chút suy tư nói: “Năm đó Kite cùng ngoại công ta mất tích, bây giờ hắn lại mang theo thuyền của ngoại công xuất hiện. Hoán Cốt tiên sinh, đầu tiên ta cần xác định, tả trưởng lão Kite là địch hay bạn, ngươi có thể cho ta ý kiến không?”
Hóan Cốt lắc đầu: “Tình báo quá ít. Năm đó tả trưởng lão đối với giáo chủ trung tâm một lòng, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, Dyland còn có thể phản bội lão giáo chủ vậy Kite nọ cũng khó nói….”
“Đúng vậy! Ngươi tiếp tục dưỡng thương đi, ba tháng sau Unicorn cũng chính là Kite sẽ trở lại Huyền Vũ Đảo. Khi đó ta phải nhờ Hoán Cốt câu của ngươi giúp ta tìm được đáp án!”
Hoán Cốt ngưng trọng gật đầu.
Liễu Bích vốn định rời đi nhưng trong đầu lại hiện lên một việc, dừng chân hỏi: “Còn có một việc cần ngươi trợ giúp, ta sắp tới sẽ mau chóng đạt được tam cấp, ngươi mặc dù xuất thân là Võ Sư Kim Hệ nhưng đối với tri thức cơ bản của thủy hệ cùng mộc hệ có lẽ cũng phải hiểu rõ phải không? Cho ta một chút ý kiến về độc môn kỹ năng đi…”
Trong khoảng thời gian này, Liễu Bích gặp ai cũng hỏi sự tình độc môn kỹ năng, thậm chí ngay cả Băng tuyết Tộc cũng hỏi, James mặc dù không có đấu khí nhưng hắn là Băng tuyết Tộc, đối với thủy hệ băng tuyết có một loại thiên nhiên mẫn cảm, còn đối với Shin thụ giới sư, thì mức mộc hệ pháp sư cao hơn võ sư, nhưng dù sao cũng là Mộc hệ giáo sư nên cũng có hiểu biết.
Mà trong đầu Liễu Bích đã có một ý tưởng, ý tưởng rất thối…
Ngay không lâu trước Liễu Bích còn tưởng rằng Lưu Vân Liên Đóa được chính mình thay đổi hình dạng, chuyển thành hình thái một lăng kính thì có thể mang ra ngoài dùng, cho nên đối với loại hình lăng kính này cũng lo lắng, thật khó để khi nàng thi triển được đẹp mắt.
Nàng cải tạo Lưu Vân Liên Đóa thành một lăng kính, sau đó, thánh khí đáng chết này cũng mất đi hết thảy năng lực, căn bản là bất động, ngay cả dùng bách sắc thúc động cũng không thể thúc dục nó. Đợi đến khi Liễu Bích làm bộ dáng nó trở lại như cũ, Lưu Vân Liên Đóa mới khôi phục năng lực như cũ.
Liễu Bích suy nghĩ hữu não, suy nghĩ nguyên nhân tạo ra kết quả như vậy. Có lẽ Lưu Vân Liên Đóa thuộc loại thánh khí có hồn khí, bản thân nàng còn không hiểu được cao cấp thánh khí loại này. Đúng là có xác nam nhân suất ca, mình cưỡиɠ ɠiαи được thể xác chàng, nhưng lại không lấy được tâm trí chàng.
“Đáng chết, còn phải đi tìm một kiện thánh khí khác!”
Liễu Bích lấy ra Cẩm Chướng, buồn bực vò đầu, thứ thánh khí này chỉ có thể gặp không thể cầu. Bây giờ có rất nhiều cao cấp đấu thần còn không có thánh khí trong tay, tự mình có thể tìm đâu ra đây?
Ăn Cắp? Bỏ loại suy nghĩ này đi, trộm thánh khí của đồng học cùng sư phụ thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra phiền toái, hơn nữa trong lòng cũng không muốn. Nếu không cần ăn cắp, vậy biện pháp cưỡng đoạt nhận chủ thì sao? …Quên đi, chính mình đi hỏi Ny Tạp a di!
Liễu Bích thu dọn quần áo rồi đi. Mới rời khỏi túc xá hắn đã thấy Tony cùng Peak đi tới.
“Mercury!”
Tony còn cách rất xa đã niềm nở với Liễu Bích, so với trước đây, vẻ mặt của Tony đã sáng sủa hơn rất nhiều, vóc người cũng cao to hơn. Hơn nữa trên người hắn mang theo bao cát hơn trăm cân, nhưng hình dáng không có chút cố sức.
Tony đi vài bước tới bên Liễu Bích, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập nụ cười: “Mercury, ta đã làm được như lời của ngươi, mau nói cho ta biết bước tiếp theo nên làm thế nào?”
Nhanh thích ứng như vậy sao? Liễu Bích cả kinh. Ngày trước an ủi Tony thì hắn theo lời tự ngược đãi bản thân, người bình thường căn bản là không có khả năng thích ứng nhanh như vậy.
Tony tới cùng không phải nhân loại mà! Trong đầu Liễu Bích đột nhiên xuất ra một ý nghĩ, sau đó nở nụ cười: “Tốt lắm, Tony, để ta kiểm nghiệm thành quả của ngươi một chút!”
Nói xong, Liễu Bích dẫn bọn họ tới luyện võ trường trong hậu viện của mình, nói: “Tony, bỏ phụ trọng trên người ngươi xuống! Peak tiên sinh, phiền ngài dùng nhất cấp đấu khí ném mộc đoản ra.”
Nói thật, trong đầu Liễu Bích cũng trống rỗng, bước tiếp theo thật sự là nghĩ loạn não, chỉ sợ Tony lại muốn biến thành hình dáng phế vật.
“Thể trạng của ta… thật là …”
Tony bỏ phụ trọng trên người xuống, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó mừng rỡ: “Peak, ta tới đây!”
Hắn nhảy mạnh lên, tốc độ, độ cao đã siêu việt hơn trạng thái điên phong của người thường. Trong lòng Liễu Bích đang nghĩ, Tony giống như một minh tinh thể dục toàn năng trong kiếp trước, một quyền trầm trọng của Tony đánh lên tấm gỗ.
“Đông!, Đông!”, Peak lui mạnh ra phía sau một bước. Trong lòng Peak cũng có chút bất ổn, hắn đối với biện pháp của Liễu Bích vốn không có hi vọng quá lớn, nhưng lực lượng một quyền vừa rồi của Tony…
“Ngươi, ngươi sao lại lui ra sau?”
Tony không thể tin, hắn nhìn Peak rồi đột nhiên hô lớn: “Ta không cần ngươi thương hại, không cần ngươi gạt ta!”
“Không, vương tôn cao quý!”
Peak quỳ mạnh xuống, cứng lưỡi nhìn Tony:
“Vương tôn, ta vừa rồi đích xác vận dụng đấu khí nhất cấp. Nếu ngài không tin lực lượng của ngài bây giờ có thể chống lại nhất cấp đấu khí thì…”
Hắn chỉ vào một cây nhỏ trong viện của Liễu Bích: “Mạt tướng có thể giả vờ, nhưng cây này sẽ không.”
Tony chết lặng nhìn Peak, đột nhiên hắn như nổi điên chạy tới cây nọ, đá một cước "cành" một miếng, thân cây to bằng miệng chén liền đứt đoạn.
“Ta, ta…” Hắn nhìn thân thể mình, trong lòng cảm thấy không thể tư nghị.
Chính mình có thể chống lại nhất cấp đấu sĩ sao? Chính mình không phải là kẻ phế nhân nữa sao? Ha ha, ta, Tony vương tôn, tôn tử của Kỳ Hùng Vương không phải là phế vật nữa!
Hắn thong thả quay đầu lại nhìn Mercury, hai mắt đăm đăm: “Mercury…”
Liễu Bích nhẹ nhàng mỉm cười, đôi tay ngọc đưa ngón chõ lên miệng, ý bảo hắn cái gì cũng đều không cần phải nói, sau đó tiến lên vỗ vai hắn: “Chúc mừng ngươi, Tony! Bất quá…”
Nàng cười cười: “Ngươi phải bồi thường cái cây này!”
Liễu Bích ngoài miệng nói đùa nhưng trong lòng lại muốn kêu: Ông trời ạ! Thân thể của Tony là do cái gì tạo nên vậy? Liễu Bích nhìn trời thề, nếu một người thường có làm theo biện pháp của hắn đi chăng nữa thì chỉ có ba loại kết quả. Một là không chịu được mà bỏ huấn luyện. Hai là bị tàn phế khắp người. Ba là lực lượng cùng tốc độ cường hóa xong nhưng tuyệt không thể đạt đến trình độ như loại của Tony này.
Tony, hắn là người sao? Liễu Bích lại sinh ra ý niệm buồn cười, người bình thường tuyệt không có khả năng làm được.
Nếu hắn tiếp tục huấn luyện thì sẽ đạt được trình độ gì đây?
Tony rốt cục cũng từ trong mừng vui điên loạn khôi phục lại, hắn cầm chặt tay Liễu Bích, con mắt cũng hồng lên, hắn biết Liễu Bích chỉ là chọc cười, bất quá hắn nói: “Một thân cây tuyệt không tính là cái gì, ta nhất định bồi thường! Mercury, sau khi ta kế thừa ngôi vị hoàng đế Azaira, cho dù tất cả núi rừng của Azaira đế quốc đều có thể tặng cho ngươi!”
Peak ở một bên cũng nhíu mày, sao lại kêu tất cả núi rừng đều tặng cho Mercury? Vương tôn tôn quý, ngươi hẳn là rất rõ ràng tất cả núi rừng của Azaira đế quốc, lãnh thổ lớn đến thế nào chứ!
Bất quá Peak biết tâm tình Tony vô cùng kích động, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói chơi cho nên cũng không có tỏ vẻ phản đối. Tiếp đó hắn nhìn đoạn cây bị Tony đá gãy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Trong lòng Liễu Bích cũng hiểu Tony chỉ là kích động nhất thời mà thôi, cũng không có để trong lòng, hắn cười nói: “Tony, nếu ngươi thích tiếp tục giai đoạn một của huấn luyện, vậy, kế tiếp phụ trọng của ngươi tăng lên một trăm năm mươi cân, sau đó cứ ba ngày tăng lên ba cân. Nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận, nhất định phải tuần tự mà tiến, nếu cảm thấy thân thể có gì đó khó chịu thì lập tức tìm ta!”
Liễu Bích đã coi Tony không phải là nhân loại cho nên nói ra phương pháp càng khủng bố.
“Tốt, tốt lắm!”
Tony cuống quít gật đầu, hắn bây giờ tràn đầy hi vọng, mà đôi nhũ phong cao cao của Liễu Bích cũng tràn ngập… bối rối… (hắc hắc, dã man quá)
Cho vương tôn một nước hi vọng, đây cũng là việc thiện thật lớn sao? Dù sao trạng thái của Tony cũng quan hệ tới sự yên ổn của một đế quốc.
Tony ghi nhớ kế hoạch rèn luyện xong liền quay về huấn luyện. Liễu Bích để cho Tony gặp tiểu bảo bối của mình, sau đó tiễn Tony cùng Peak ra cửa: “Mercury, xin chào! Ta sẽ tiếp tục cố gắng! A a, tiểu bối bối cũng hẹn gặp sau!”
Tony phất tay từ biệt. Hắn vừa mới chuyển mình, đột nhiên chỉ vào đá vụn trước túc xá của Liễu Bích cười, sau đó cùng Peak nhanh chóng rời đi.
Theo phương hướng ngón tay của Tony, một người đi tới, ánh mắt say đắm nhìn Liễu Bích, vẻ mặt… Ngưỡng mộ có? Tương tư có? Sùng kính cũng có!!
Dù sao trên mặt hắn mập mờ cũng khiến Liễu bích phải cứng người. Thật là đáng sợ!
Là Loran.
“Mer… Mercury đồng học, ngươi khỏe chứ?” Loran đi tới trước mặt Liễu Bích, mặt hơi đỏ, đang đưa đôi tay dài ra.
Liễu Bích có chút nhíu mày, cả giận nói: “Steven, ngươi còn làm cái gì vậy?”
Chờ một chút, Steven lần thứ hai trở lại Huyền Vũ Đảo chỉ dùng thân phận nam đệ tử của Đệ Tử Hội. Loran kia… trời ạ, đây là Loran thật mà không phải do Steven mạo danh thế thân!
Liễu Bích cười cười, vừa rồi nàng tưởng rằng Loran chính là Steven nên tự động nói lên phong phạm cao thủ, còn lớn tiếng hét Loran…. Quá thất lễ rồi, cùng hình ảnh mỹ lệ của mình không phù hợp.
Liễu Bích vô ý đưa bàn tay ra, cầm tay Loran… đây là lễ tiết thuần túy.
Nhưng, Loran nắm được tay Liễu Bích rồi hình như không muốn buông ra….
Làm gì đây? Loran muốn đưa thân xác cho mình ăn sao? Đậu hũ nhiều quá nha!
Đúng lúc này, trong một túc xá của Huyền Vũ Đảo, Bob đang ngồi chữa thương, hắn mở con mắt, trầm giọng nói: “Emily, lần trước ngươi dụng nhiếp hồn thuật khống chế Loran kia, có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta không?”
“Cha, tuyệt đối không, ta đã hoàn toàn xóa đi trí nhớ của gả ta.”
Bob có chút lắc đầu: “Không, nhiếp hồn thuật của ngươi còn chưa được, rất có thể trong trí nhớ của Loran còn lưu lại một ít. Ann dùng triệu tập kỵ thú, đi giám thị Loran!”
Max nghi hoặc nói: “Chủ nhân, nhiếp hồn thuật của tiểu thư rất mạnh, loại tình huống này hẳn là không xảy ra đâu…”.