Vũ ngồi trong lớp mà ánh mắt cứ đánh ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng bao phủ lên ngôi trường rộng lớn, khí lạnh vẫn lướt qua từng ô cửa, như chọc tức mặt trời trên cao.
Hôm nay cậu ngồi một mình, bọn con gái càng lấn tới, mọi khi còn có chị cậu chặn lại
-Aa, sao chị ấy lại nghỉ nhỉ, cả... - Cậu liếc qua bàn cuối dãy bên - cậu họ Vương kia nữa...
Bên này Phong cũng tâm trạng chả kém, hành động vội vã của cô sáng nay có chút giống thuở nhỏ, như vậy cậu đã yên lòng, có vẻ cô sắp trở lại như xưa. Nhưng cô vội vã như vậy làm gì ?? Lòng bồn chồn không yên, giờ ra chơi cậu bỏ về, làm hụt hẫng trái tim bé nhỏ của các cô gái
-Ê Phong, mày bỏ đi đâu vậy ?? - Bảo ngạc nhiên gọi với theo
-Thằng họ Sâm kia mày bỏ bạn thế à !!!
(Sâm và Lâm đều có nghĩa là rừng)
Tiếng nhạc du dương trong quán Café vẫn vang lêu đều, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nhân vật mới bước tới. Ánh mắt cậu như sâu hơn khi nhìn vào cô gái trước mắt. Tuấn Kiệt nhếch mép thành nụ cười lạnh:
-Vẫn nhớ tôi sao ? Sức chịu đựng của cô cũng tốt đấy
-Sao cơ ? - Băng ngơ ngác. Chịu đựng cái gì ?? Cậu ta đang nói cái gì vậy
-Cô không nhớ gì về tôi sao
-Nhớ...?
Nhớ cái gì ?? Tôi với cậu đã từng gặp nhau đâu !!! - Băng nhíu mày nhìn đối phương
Lần này đến lượt Vương Tuấn Kiệt sửng sốt. Cô ta thật sự bị mất trí nhớ hay đang giả vờ vậy. Lần đầu gặp nhau, cậu rất tò mò về người con gái này, vẻ ngoài trong sáng mà bên trong thì ngoan cố kiên cường. Chuyện như vậy xảy ra mà cô không hề yếu đuối hay suy sụp chút nào. Nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt to sáng đang chăm chú nhìn cậu, đôi mày khẽ cau lại, đôi môi anh đào mím chặt, cậu khẽ mỉm cười
-Không có gì. Tôi nhầm cậu với người khác
Băng không thèm để ý đến cậu nữa. Cô dựa người vào ghế, quay mặt ra dòng người đông đúc ngoài cửa sổ. Tuấn Kiệt thấy hơi khó chịu khi bị ngó lơ, cậu tiếp tục nói
-Hôm nay cậu không đi học sao ??
-Ừ
Nói được một từ, Băng vội đứng dậy
-Tôi đi trước đây. Tạm biệt
Cô chỉnh lại áo, bước nhanh ra ngoài, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một cái. Tuấn Kiệt thở dài, cậu gọi cho anh trai
-Anh à, có cái này chắc phiền đến sự chú ý của anh rồi
Băng gọi taxi về nhà. Khi cô mở máy ra, có tổng cộng hơn hai chục cuộc gọi, đa số là của Phong, cô thở dài, cúp máy và đứng chờ. Có mấy chàng trai qua đường cứ nhìn cô chằm chằm. Từ nhỏ đến lớn cô có không ít con trai theo đuổi, đó là chuyện bình thường. Bỗng có chàng trai mạnh dạn đến bên, Băng ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc. Hắn ta nói
-Cô em xinh đẹp, đứng một mình không thấy buồn à. Đi chơi với anh nhé
Băng nhìn lên. Đó là một người cao gầy, tóc tai bù xù, áo sống xộc xệch. Đôi mắt hắn hơi xếch lên trên
Băng chả buồn tiếp chuyện. Cô tảng lờ hắn. Tên đó cố bắt chuyện thêm một lúc nữa rồi bỏ đi mất. Từ đầu đến cuối Băng vẫn không nói một lời nào. Chờ thêm một lúc, cô chợt nghe tiếng nói chuyện
-Nè mày, đứa bạn thân mới tỏ tình với tao, làm sao giờ mày
-Ờ thì nhận lời đi chứ còn sao, tụi mày hiểu nhau quá còn. Chứ như tao chờ mỏi cổ mà đếch có thằng nào đến rước
-Nhưng nếu chia tay không phải mất cả bạn thân lẫn người yêu sao
-Cái đấy để sau hẵng lo, cứ nhận lời đi
-Ừ vậy
Băng dõi mắt nhìn theo đôi bạn tươi cười đi qua, trầm mình trong suy nghĩ riêng. "Nhưng nếu chia tay không phải mất cả bạn thân lẫn người yêu sao". Sao lại có nhiều ý kiến trái ngược đến vậy. Rốt cuộc, cô nên nghe theo con tim hay lí trí đây