Mới được một tuần ở trường mà như một năm dưới địa ngục với Vũ. Tan học, cậu thất thểu bước ra khỏi lớp, đang định khóa cửa thì...-Khoan đã - Một giọng nữ trong trẻo vang lên
-Hửm - Vũ quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói
Một cô gái cột tóc thấp hai bên đang hớt hải chạy về phía cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng do chạy quá nhanh. Cô đeo cái ba lô to bự, có vẻ nó hơi quá sức với cơ thể của cô
- Đừng...hộc hộc...khóa cửa...mình...mình để...để quên cái mũ...hộc hộc - Cô nói không ra hơi, khó nhọc giữ lấy cánh cửa
-Cậu...đừng nói là cậu chạy từ tầng một lên tầng năm với cái ba lô này nhé - Vũ kinh ngạc nhìn ra sau lưng cô bé
-Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được - Nói rồi cô nhanh chóng lẻn vào trong
"Sao cô ấy khỏe thế ?? Nhanh nữa" Vũ đứng ngoài cửa thán phục
-Xong, cảm ơn cậu - Cô gái cười tít mắt với Vũ
Cậu mỉm cười lấy tay cọ cọ đầu mũi
- Không có gì
Ánh hoàng hôn bao trùm lên cô bé, đó là một cô gái dễ thương tràn đầy sức sống. Đôi mắt tròn tươi cười nhìn cậu.
- Hàn Thiên Vũ, rất vui được làm quen với cậu
-------------------------
Trên con phố vắng bóng người, từng cơn gió khẽ thổi qua, lòng người như thư thái, bình yên đến lạ kì. từng hàng cây khẽ rung theo nhịp gió, đung đưa trong ánh hoàng hôn có chút ảm đạm. Băng và Phong chầm chậm men theo con đường trải nhựa
-Hình như... - Phong lên tiếng, chất giọng trầm ấm của cậu nhanh chóng hòa nhập với cảnh sắc xung quanh
-Sao
-Mình...đã thích một người rồi - Phong nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cafe khẽ quan sát từng cử chỉ trên gương mặt bạn
-Vậy sao - Băng lơ đãng, ánh mắt xao động - Cô gái ấy thật hạnh phúc
Cô khẽ mỉm cười, "Tốt thôi, rất tốt. Dẫu sao mình cũng chỉ có anh ấy, không ai thay thế được". Băng tự nhủ
-Phải, cô ấy thật hạnh phúc - Phong thở dài. Một năm trở lại đây Băng trầm đến kì lạ, không cười vui vẻ như trước, không đi chơi với cậu như xưa, cũng không chủ động liên lạc với cậu. Điều này làm cậu thấy có chút hụt hẫng
Không gian xung quanh làm đôi mắt Băng trở nên vô hồn hơn. Cô không biết cảm xúc lúc này của mình là thế nào. Chỉ là khuôn mặt giống nhau, không phải con người
"Anh ấy luôn ở bên mày mà Băng, vui lên đi chứ, cứ như vậy Phong sẽ buồn đấy"
Vui lên...
-----------------------
-Sao cậu biết tên mình vậy ?? - Vũ kinh ngạc
-Mình biết cậu, từ rất lâu rồi - Cô gái khẽ mỉm cười, núm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên gương mặt cô
- !!!!?????
-Rồi từ từ mình sẽ gợi cậu nhớ lại. Đi thôi, trường sắp đóng cửa rồi - Nụ cười vẫn còn đó, cô gái quay người đi trước. Vũ đứng ngẩn ngơ một lúc rồi cũng chạy theo
-Khoan đã, cậu tên là gì
-Rồi mình sẽ gợi cậu nhớ lại mà - Lặp lại câu nói trước, cô gái không hề quay đầu lại
Hai bóng người đổ dài trên mặt đất. Một trước một sau. Cô gái bình thản bước đi, Vũ theo sau mà cứ thắc mắc không thôi. "Cô gái này là ai, chưa gặp nhau sao biết mình rõ thế ? Hay là...". Trí tưởng tượng phong phú của cậu bắt đầu phát huy
"Một năm về trước, có một cô bé đánh giầy nghèo khổ lang thang trên phố vào đêm Giáng Sinh
-Đói quá mà không có khách để kiếm tiền - cô gái thất thểu bước trong giá lạnh. Bỗng trước mặt cô xuất hiện một cậu thiếu niên cao ráo đẹp trai. Hàn Thiên Vũ hếch mặt
-Đánh cho đại ca đôi giầy
-Vâng - Cô gái nhỏ tội nghiệp cặm cụi đánh giầy cho Vũ, đôi tay không ngừng run lên trong giá rét - Xong rồi ạ, của anh là nghìn ạ
-Ghi vào sổ nợ nhé, anh đây quên tiền rồi. Ha Ha Ha... - Vũ ngửa mặt cười, lẻn nhanh vào đám người trong phố, bỏ lại cô bé tội nghiệp đang ấm ức nhìn"
...
Sau đó cô bé ấy tìm hiểu mọi thông tin về mình và bây giờ tìm cách trả thù ?? Không đúng không đúng
Cũng có thể là...
"Mười một năm về trước, trong một con hẻm nhỏ, có một bé gái xinh xắn đang nhảy chân sáo với cái bánh bao nóng hổi chắt góp mãi mới mua được, bỗng từ đâu có một thằng bé nghịch ngợm nhảy ra chặn trước mặt
-Cô bé, hãy mau giao nộp cái thứ cô đang cầm trên tay cho đại ca Hàn Thiên Vũ ta mau!!
Cô nhóc sợ xanh mặt, run run đưa cho cậu bé thức cô đang cầm. Vũ hả hê cướp lấy thứ đó. Chưa đầy một giây sau, cậu sa sầm mặt
-Cái thứ quỷ quái gì thế này
-Dạ...là...là...tất ạ - Cô bé run run trả lời
-Mi đưa ta tất thì ăn kiểu gì !! Ta bảo mi giao cái thứ đang cầm trên tay cơ mà
-Dạ...anh không nói rõ tay phải hay tay trái ạ
-...
Mấy thím làm ơn nghĩ đến cảm nhận của anh cái. To đầu còn bị con nít lừa
-Thì mi đưa nốt cái thứ còn lại trên tay đây
Nói xong Vũ cướp mất cái bánh bao, chạy mất, để lại cô bé khóc toáng lên"
Tốp đã, không thể thế được. Vậy chỉ có thể là...
"Vào năm XXXX, Hàn Thiên Vũ đang yên vị trên ngai vàng, bỗng Đại quan chạy đến
-Bẩm Hoàng thượng, có người đang làm loạn ngoài kia ạ
Vũ tức giận đạp tay lên bàn ( A đau quá )
-Giải vào đây cho trẫm
Rất nhanh sau đó, một cô gái thường dân đói rách được giải đến trước mặt Hoàng thượng
-Tiện nữ to gan, dám làm càn trước cung vua - Vũ đập bàn quát, rồi xuýt xoa vì đau tay
-Dạ...bẩm Hoàng thượng...nô tì thực sự bị oan, mong Hoàng thượng minh xét - Cô gái rơm rớm nước mắt ngước lên, gương mặt nhỏ nhắn lấm lem đầy bụi bẩn, mái tóc dài để xõa rối bù
-Quỷ hiện hình !!!! - Vũ giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ oai phong của mình - Nói
-Bẩm Hoàng thượng, nô tì thực sự bị oan, nô tì không lấy cắp thứ gì trong cung hết, nô tì thực sự bị oan mà...
-Đại quan, ngươi nói thử xem
-Dạ bẩm Hoàng thượng, Cổ vật ở Hậu cung đã mất, khi đó, chỉ mình cô gái này làm việc ở đó
-Còn gì bàn cãi nữa, nhốt vào đại lao chờ ngày xét xử - Vũ đập bàn phán, sau đó thổi thổi lòng bàn tay đã đỏ hết lên
-Không...không...nô tì bị oan...nô tì thực sự bị oan mà...Hoàng thượng... - Tiếp kêu la nhỏ dần, cô gái nước mắt giàn giụa bị lôi đi không thương tiếc"
Không lẽ mình ác thế ?? Không phải, thế là sao nhỉ...Vũ nhíu mày đăm chiêu. Chợt cô gái quay ngoắt lại
-Đến nhà mình rồi, cảm ơn cậu, mai gặp nhé
-Ơ... - Vũ chưa kịp phản ứng, cô gái đã nhanh nhẹn vào trong nhà
Cô gái này thực ra là ai ??