Liệt Húc Thanh Hà

chương 69

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Sau khi tan họp, Triệu Liệt Húc ngồi lại trong phòng hội nghị một lúc lâu, hình ảnh trên tấm bạt máy chiếu dừng lại ở đĩa CD có tên Triệu Lị Huyên.

Cảnh sát New York đã truyền tất cả các thông tin của CD lại đây.

Trần Ký đi tới đi lui trong phòng họp mà thấy anh vẫn ngồi yên, hình như đang suy nghĩ hay hồi tưởng gì đó, cũng giống đang hối hận.

Triệu Liệt Húc ấn điều khiển từ xa, mở nội dung trong đĩa CD của Triệu Lị Huyên.

Tấm rèm vải màu be che đậy màn đêm đen u tối ngoài cửa sổ, bên trên sáng trưng mà lạnh lẽo, anh để mình trong ánh sáng, nhìn chăm chú vào bức hình tối tăm.

Đó là một căn phòng trống rỗng trắng xóa, anh và Triệu Lị Huyên bị trói, đôi mắt bị miếng vải đen che lại, hệt hai con giun nằm trên mặt đất, làn váy trắng của chị ấy bị dính đầy cát bụi.

Một lúc sau, trong ảnh xuất hiện hai cái chân, ông ta mặt quần tây thẳng tắp, ngồi xổm xuống nắm cằm Triệu Lị Huyên.

Triệu Lị Huyên khóc lên vì sợ hãi, bởi vì chị ấy khóc, nên anh cũng dần tỉnh lại.

Bọn họ cố gắng cựa quậy muốn chạy thoát, còn ông ta lại đứng nhìn bọn họ, từ tốn mở con dao ra, còn có một côn sắt bóng loáng.

Ông ta không nói chuyện với bọn họ, cũng không cảnh báo trước điều gì. Khi hai người đang khóc, Triệu Lị Huyên đột nhiên hét lên đầy thống khổ, ông ta hành hạ chị ấy một cách tàn nhẫn.

Cô gái mười bốn tuổi ấy như món đồ chơi, bên dưới từ từ chảy máu.

Mà hung thủ lại đang rất hưởng thụ quá trình này.

Đôi tay Triệu Liệt Húc trên bàn hội nghị dần siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, xương kêu răng rắc. Anh cắn chặt quai hàm, đôi mắt tàn bạo như có thể xé nát ông ta qua màn hình.

Ông ta lột mảnh vải trên người Triệu Lị Huyên, Triệu Liệt Húc nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi và bất lực trong mắt Triệu Lị Huyên trong khoảnh khắc ánh mắt ông ta và Triệu Lị Huyên giao nhau.

Con dao trong tay ông ta từ từ di chuyển từ cằm cô lên, mũi dao sáng loáng.

Triệu Liệt Húc nhấn tạm dừng.

Anh lẳng lặng ngồi ở đó, lửa giận trong lng nguc bị cảm xúc khác thay thế, đôi tay nắm chặt cũng dần buông ra. Anh giơ tay lau mặt, hít một hơi thật sâu, yết hầu lăn lăn.

Trần Ký đứng ở cửa, thở dài rồi rời đi.

Ba giờ sáng, Triệu Liệt Húc rời đồn cảnh sát về nhà, vẫn như trước đây, giống như chỉ là một buổi tan làm bình thường, nhưng trong nhà tối om, đôi dép lê của cô được đặt ngay ngắn chỗ cửa ra vào. Trong phòng khách không có lấy một tia sáng hay hơi người, quần áo giặt buổi sáng còn bay phấp phới ngoài ban công.

Triệu Liệt Húc không bật đèn, anh chậm rãi bước đến bên sofa rồi ngồi xuống, dáng người cao lớn như chìm vào trong đêm đen.

Đêm thu luôn khiến người ta thấy lạnh lẽo.

Anh xoa đôi mày, ánh trăng lẻn vào nhà, đôi mắt sâu thẳm được điểm tô bằng ánh trăng, lạnh lẽo, vô hồn và nặng nề.

Trên kệ trong phòng khách vẫn là những cuốn sách cô mua cách đây không lâu, từ truyện tranh trẻ con đến triết học huyền bí, còn có vài món trang trí xinh xắn, ở ô vuông bên phải cô đặt bức ảnh của anh khi còn học ở học viện cảnh sát.

Cô nói cô thích bức ảnh kia, vì vậy đã lấy từ album ra và đóng khung.

Dáng vẻ hơn hai mươi, ngang tàng, không hề sợ hãi và tràn trề nhiệt huyết, mặc dù biết cái nghề này luôn lim máu trên đầu lưỡi dao.

Tại sao lúc trước lại làm cảnh sát, ý tưởng ban đầu làm cảnh sát cũng vì để bắt được kẻ đó, nhưng anh đã thật sự bước vào con đường này. Từ khi anh vào học viện cảnh sát, lý do không còn đơn giản như vậy nữa. Không nói đến việc cao thượng như bảo vệ quốc gia, nhưng ít ra, cũng sẽ không để những chuyện tương tự xảy ra nữa, trên đời này sẽ có thêm một gia đình hạnh phúc nếu bớt đi một tên hung ác.

Anh làm được sao?

Anh không có năng lực biết trước, cũng không dự đoán việc phát hiện ra vụ án được. Có đôi khi phá án không đơn giản như vậy, tư duy và suy luận có lúc cũng đúng lúc sai. So với việc thấy sinh mạng mới, bọn họ làm cảnh sát hình sự, tiếp xúc với xác chết lạnh băng nhiều hơn.

Những vụ án cũ năm xưa chồng chất như núi, cũng không phải vụ án nào cũng tra được manh mối, nhưng bọn họ đều muốn trả lại công đạo cho gia đình nạn nhân và xã hội.

Nhưng bây giờ, anh lại khiến người mình yêu nhất rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Mỗi một tích tắc, một giây trôi qua đều có thể xảy ra những chuyện chấn động trời đất.

Anh là cảnh sát, nhưng lại bất lực.

Triệu Liệt Húc lững thững đứng dậy, đi vào bếp rót ly nước.

Căn bếp rộng rãi, nhìn những cặp bát đũa, trong đầu không dằn được nhớ đến những buổi sáng anh và cô hôn nhau, hai người vui vẻ ở đây.

Chu Kỳ Hạo có nhân cách phân liệt, là Chu Khôn nhận nuôi cậu ta, nhưng sao Chu Khôn có thể nuôi dưỡng cậu ta một cách đơn thuần như vậy? Tuy rằng mười bốn tuổi, nhưng trẻ em nước ngoài với trẻ em Trung Quốc khác nhau, họ mười bốn tuổi nhưng như chúng ta hai mươi tuổi vậy.

Chiều cao và sức lực của Chu Kỳ Hạo cũng đủ để giúp Chu Khôn hoàn thành một số việc, tính cách khác nhau thì năng lực khác nhau.

Thường thấy có hai nhân cách và đa nhân cách, một người có thể phân chia ra vô số nhân cách, hoặc chỉ có thể phân ra một mà thôi.

Hiển nhiên nhân cách kia của Chu Kỳ Hạo cũng có chung nhận thức với Chu Khôn rồi, hoặc nói cậu ta đã bị Chu Khôn lợi dụng.

Ở bệnh viện, có người đã tiếp ứng cho Chu Kỳ Hạo, nếu anh đoán không sai, thì người đó hẳn là Từ Duệ Hàng. Kế hoạch của Chu Khôn rất hoàn hảo, huấn luyện Từ Duệ Hàng học được cách giết người, lại có thể trợ giúp Chu Kỳ Hạo bắt cóc Thanh Hà khỏi tầm mắt của cảnh sát. Đồng thời ông ta cũng không cần tham gia vào, vì phải chuẩn bị cho chuyện tiếp theo.

Ông ta sẽ bắt Thanh Hà đi đâu?

Sẽ không ra khỏi Hoài Thành, không phải là nước ngoài, cảnh sát đang điều tra rất nghiêm ngặt, anh không tin ông ta có thể mọc cánh bay đi được, nhất định là còn ở Hoài Thành.

Nhưng Hoài Thành lớn như vậy, sẽ là ở thành phố hay quận huyện nào, một nơi tương đối có ý nghĩa, nơi ông ta giết Triệu Lị Huyên sao?

Hay là ông ta vẫn sẽ ở lại Viên Châu, trở lại quê của mình, nơi bắt đầu của mọi chuyện.

Ông ta bảo sẽ tìm anh, nhất định phải tìm ra nơi ẩn náu của cậu ta trước khi Chu Khôn gửi tin này đi, không thể để ông ta dắt mũi mãi được.

Trước đó, hẳn là Thanh Hà sẽ an toàn.

Đối với Chu Khôn, cô là một đồng bọn rất tốt, Chu Khôn sẽ không lãng phí tài nguyên này đâu.

Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của anh, Triệu Liệt Húc cảm thấy đây giống như anh đang tự an ủi mình hơn.

Anh nhắm mắt, đầu óc hỗn loạn, trong lòng cũng thăng trầm không nguôi. Anh không kiềm được tưởng tượng ra ánh mắt bình tĩnh, kiên định của cô khi đối mặt với Chu Khôn. Cái kiểu không màng sống chết, không hề quý trọng tính mạng.

Tựa như lần đầu tiên anh gặp cô, cô không sợ bất cứ điều gì, đôi mắt dịu dàng toát ra sự quyết tâm bằng bất cứ giá nào, chỉ người tuyệt vọng đến cùng cực mới có thể như vậy, chỉ cần có một tia hy vọng thì tuyệt đối không bao giờ có ánh mắt kia.

Như lúc bị Quốc Phát bắt cóc, cô sẽ không la to, sẽ không lùi bước vì sợ hãi. Sáu năm, một con số không dài không ngắn, làm sao thời gian có thể chữa khỏi những đau đớn của từng nhát dao cứa lên người được. Cô luôn đặt mình trên bờ vực của cái chết, sự vui vẻ và lạc quan của cô đều dựa trên điều này.

Cô chỉ mới đôi mươi, đang ở độ tuổi rạng rỡ nhất của một người con gái.

Anh từng kéo cô khỏi vực sâu, nhưng giờ đây lại đẩy cô xuống một vực thẳm khác, một người phải có dũng khí lớn đến đâu mới có thể đối mặt với nguy hiểm tương tự một lần nữa.

Những tổn thương về thể xác rất dễ chữa lành, nhưng bóng ma tâm lý thì sao?

Người nhỏ gầy thường cười hì hì với anh, thường ồn ào như một đứa trẻ nghịch ngợm, dành cho anh những gì tốt đẹp, dịu dàng, lương thiện, kiên cường, rạng ngời tỏa sáng.

Cô không màng tất cả mà ở bên anh, dốc tim gan yêu anh và tìm kiếm tương lai nơi anh.

Ba mươi năm anh không mặn không nhạt, chưa từng có người nào không sợ gì mà cứ xông vào như cô. Cô cười, anh cũng cười theo, cô giận thì anh bắt đầu hoảng loạn, những ngày tháng bình thường như vậy cũng đủ tươi sáng và ấm áp.

Anh không giỏi thể hiện, cũng hiếm khi nói mấy lời âu yếm sến súa. Không giống cô, lúc nào cũng tùy tiện, đặt những câu yêu anh, ngưỡng mộ anh ngay đầu môi.

Chỉ muốn trong năm tháng tương lai, anh vẫn sẽ cố gắng đối xử tốt với cô, giữ cho đôi mắt ấy trong sáng mãi mãi.

Trong ánh đèn xám xịt, anh nhìn bức vẽ trên tường.

Màu đỏ màu cam tươi sáng là hơi ấm duy nhất trong màn đêm tĩnh lặng này.

Trời tờ mờ sáng, không khí thoang thoảng cái mùi tươi mới của bùn đất và cỏ cây sau cơn mưa, hít thở một hơi, chp mũi lành lạnh, hình như còn có vài tiếng chim hót ríu rít.

Dương Thanh Hà mở mắt, tay chân tê dại, không có sức lực.

Là một căn phòng bằng gỗ, ánh sáng mờ mịt, có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Trời dần hửng sáng, ánh nắng ban mai của ngày thu nhàn nhạt. Phòng không có cửa, chỉ có tấm rèm màu xanh lam, một luồng sáng chiếu vào, thu hút cô.

Dương Thanh Hà xuống giường, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Vừa vén rèm lên là thấy bên ngoài phòng là một cái hồ, không, là một con sông rộng lớn, nước dưới chân cô hẳn là rất sâu. Càng về bên phải nước càng nông, cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách qua những viên đá cuội, nơi này xung quanh là núi đồi, trông rất hẻo lánh.

Nhưng lại có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Nơi cô đứng là một hành lang gỗ thông với phòng, không có lan can, bên dưới là một con sông.

Dương Thanh Hà đi đến cuối cùng, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt sông.

“Đừng cố trốn thoát, nước nhìn nông nhưng thật ra rất sâu đấy, khi mưa xuống chảy càng siết hơn, con sông này, không biết đã có biết bao người chết đuối rồi.”

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam trẻ tuổi kiêu ngạo, đó là âm thanh cực kỳ quen thuộc, Chu Kỳ Hạo.

Lưng Dương Thanh Hà cứng đờ, xoay người và nhìn thẳng cậu ta, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?”

Tay cậu ta đang lau chùi một cây súng, đột nhiên nhắm vào cô, họng súng đen ngòm tàn nhẫn. Cậu ta nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt rồi rút súng lại.

“Cô không sợ à?” Cậu ta hỏi.

“Tôi hỏi cậu là ai?”

“Thú vị đấy.” Cậu ta bước đến trước mặt cô, nhìn xuống nhả từng chữ một, “Tôi là Quan Hách, nhớ kỹ chưa? Cô gái nhỏ.”

Hai nhân cách sao? Từ khi nào chứ? Vì sao sáu năm trời cô không hề phát hiện?

Dường như Quan Hách biết cô đang suy nghĩ gì, đứng thẳng người đối mặt với con sông, nói: “Tuy dùng chung một thân thể làm tôi bực bội, đặc biệt là cậu ta còn là một đứa nhỏ, không dám làm bất cứ điều gì. Không cần nhớ lại làm gì, chúng ta từng gặp nhau rồi, gặp không chỉ một lần đâu, chỉ là cô dễ bị lừa quá, giả vờ một chút là cô tin ngay.”

Mặt Dương Thanh Hà không hề có cảm xúc nào, giọng lạnh tanh: “Chu Khôn đâu?”

“Cô muốn tìm ông ta à? Chắc là đi câu cá rồi. Không cần vội, ông ta sẽ tìm cô thôi. Thời tiết hôm nay không tồi, muốn cùng nhau tản bộ không?”

Quan Hách bổ sung: “Cô không trốn thoát được đâu, nên đừng nghĩ đến mấy việc vô dụng đó.”

Dương Thanh Hà nhìn cậu ta, đáy mắt không hề gợn sóng: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Quan Hách bóp chặt cằm cô, găng tay da màu đen tỏa ra mùi da thoang thoảng, cậu ta nghiền ngẫm nhìn cô, hạ thấp giọng nói: “Tôi không quan tâm Chu Khôn muốn gì, tôi chỉ lo cho chính mình, rất nhanh thôi, thân xác này chỉ có mình tôi sử dụng.”

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay