Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Mặc dù Dương Thủ Thành gãy xương ở mức nghiêm trọng, nhưng đây không phải nguyên nhân dẫn đến tử vong. Hung thủ đã chần chừ khi ra tay, thậm chí sau khi đánh vài lần đã dừng tay. Nếu Dương Thủ Thành không uống kali xyanua và được cứu chữa kịp thời thì sẽ có cơ hội sống sót.
Ban đầu hung thủ đã quyết định sẽ giết ông ta, tại sao còn phải đánh ông ta làm gì? Để hả giận? Nhưng điều này không phù hợp với đặc điểm và tâm lý của hung thủ móc mắt.
Mỗi một hung thủ đều có thủ đoạn giết người riêng của mình, thông thường thì cách thức giết người sẽ phản ánh thế giới nội tâm của chúng.
Nếu hai hung thủ là cùng một kẻ, vậy thì hắn không còn đơn thuần là giết người nữa, hắn đã bắt đầu tiếp cận mục tiêu và lên kế hoạch của bản thân.
Hắn ta đang dạy một người hưởng thụ thú vui khi giết người, hắn ta đã chọn được người mình muốn đào tạo.
Nói cách khác, hung thủ cảm thấy thất vọng về anh, nên còn có những mục tiêu khác nữa.
Trên đường trở về cục cảnh sát, Triệu Liệt Húc bất chợt nhớ đến một người.
Từ Duệ Hàng.
Từ Duệ Hàng từng nhận được một tin nhắn trong ngày Nguyễn Lệ Chi tử vong.
“Cậu sẽ được nhận một tin tốt.”
Trước đó không thể hiểu được nội dung của tin nhắn, bây giờ nghĩ lại, hệt như bánh răng vậy, mỗi một người đều bị nhắm vào.
Hung thủ giết Nguyễn Lệ Chi – người đã phản bội con và gia đình, tựa như đang giúp Từ Duệ Hàng diệt trừ một kẻ thù, hắn gửi tin nhắn cho Từ Duệ Hàng nhằm gián tiếp ám chỉ rằng: tôi giúp cậu.
Anh cũng biết đôi chút chuyện của nhà họ Từ, ngoại trừ tin đồn bên ngoài và một số chuyện bên trong anh nghe Cố Dung nhắc qua, từ những thay đổi của Nguyễn Lệ Chi, đến tính cách lạnh nhạt, bất cần của cậu Từ Duệ Hàng kia, nghe nói năm Từ Duệ Hàng học cấp ba đã từng cho Nguyễn Lệ Chi một bạt tai.
Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, phải đến mức nào mới có thể đánh cả mẹ mình. Nó không nặng, chỉ là một bạt tai, nhưng hành động đó hoàn toàn phản ánh suy nghĩ của cậu thiếu niên ấy. Cậu hận bà ta, vừa không thể quá tay vừa không đành lòng làm bà tổn thương.
Nếu đây là mục đích của hung thủ, vậy hắn giết Dương Thủ Thành là để giúp Thanh Hà diệt trừ người cô hận, vậy hắn…
Không thể nào, nếu hung thủ là Chu Khôn, nếu trong mục tiêu của ông ta cũng có Thanh Hà, thời gian trôi qua lâu như vậy, ông ta có vô số cơ hội để ra tay, tại sao lại chờ đến tận bây giờ.
Hắn nói hắn thất vọng về anh, vậy thì hắn không thể bỏ qua dễ dàng thế được. Hung thủ thích trừng phạt những người hắn cho là người đó làm sai, hắn không thể thay đổi mục tiêu như vậy được.
Triệu Liệt Húc liên lạc với Từ Hồng Minh, Từ Hồng Minh bận bịu chuyện làm ăn, lúc Triệu Liệt Húc hỏi mới đi tìm Từ Duệ Hàng, nhưng cậu ta như thể không tồn tại vậy.
Lúc Triệu Liệt Húc quay về cục cảnh sát thì vừa khéo gặp Trần Ký, đã lâu không gặp, dưới mắt anh ta có hai quầng thâm đen thui.
Trần Ký vừa định hút điếu thuốc xả hơi một lúc, Triệu Liệt Húc đã sải bước đi vào phòng làm việc, chỉ nói một câu: “Chuẩn bị phòng họp đi.”
Đa số chi tiết trong vụ án Dương Thủ Thành đều do anh suy đoán, không có chứng cứ xác minh cái chết của ông ta có liên quan đến Nguyễn Lệ Chi, cần tiến hành thêm các bước điều tra để chắn chắn về vòng quan hệ này.
Lúc cuộc họp kết thúc đã hơn hai giờ, Triệu Liệt Húc vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp phải Trương Uẩn. Đã lâu không gặp, trông cô ta còn tiều tụy hơn cả Trần Ký, có đôi khi tiều tụy không phải chỉ về bề ngoài, mà là nói đến tinh thần của cô ta.
Đương nhiên Trương Uẩn cũng nhìn thấy anh, song cô ta không có điều gì cần nói, đi ngang qua anh và ra khỏi cục cảnh sát.
Trần Ký: “Vụ án không có gì đột phá, luôn có thiếu sót gì đó nên chỉ có thể điều tra từ cô ta. Cậu nói xem, nếu thật sự lỡ lan truyền chuyện như vậy ra ngoài, thì người bình thường chỉ lo lắng sợ hãi khoảng mấy ngày rồi thôi, nào có ai đến tận bây giờ hỏi đến vẫn còn run rẩy như thế. Nói dối vẫn hoàn nói dối, nói nhiều cách mấy cũng không biến thành sự thật được.”
“Quả thật, mấy lời nghe có vẻ sợ hãi cuối cùng là nói dối, giết người sẽ luôn để lại dấu vết.”
Trên đời này không có chuyện gì mà không bị lọt ra ngoài, có đấy, chỉ là không bị người khác phát hiện mà thôi.
Triệu Liệt Húc và Trần Ký dựa bên cửa sổ ngoài hành lang, bên dưới là bóng lưng càng lúc càng xa của Trương Uẩn.
Trần Ký cau mày, “Nếu những gì cậu nói trong buổi họp vừa rồi đều đúng, vụ án Dương Thủ Thành có liên quan đến hung thủ móc mắt, vậy chẳng phải chị dâu sẽ gặp nguy hiểm sao? Nếu hung thủ đúng như lời của cậu, giết Dương Thủ Thành có thể là đang đặt mục tiêu vào chị dâu, vậy chắc sẽ giống như Từ Duệ Hàng, nhận được ám chỉ gì đó chứ nhỉ?”
“Tạm thời chưa có.”
Trên đường về anh đã gọi điện thoại cho Thanh Hà, kể đơn giản qua về chuyện này, bên phía cô không có bất kì chuyện gì bất thường.
Triệu Liệt Húc hy vọng suy đoán của anh là sai.
Trần Ký: “Chuyện này viển vông quá, ý tôi không phải như vậy, ý của tôi đã nói hết trong buổi họp ban nãy rồi. Chúng ta quan sát Chu Khôn chằm chằm suốt giờ, không thấy ông ta tiếp xúc với ai, thậm chí còn chẳng ra khỏi cửa khách sạn. Nếu kali xyanua thật sự do ông ta làm, vậy sao ông tay xuống tay được? Đặt giả thiết nếu người đánh Dương Thủ Thành là Từ Duệ Hàng, vậy cậu ta báo tin cho Chu Khôn thế nào? Một đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, đang đi học bình thường, có nghĩ thế nào cũng không cảm thấy cậu ta dính líu gì đến hung thủ bin thái.”
“Có nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra, tôi hỏi cậu, vậy tại sao không tìm được bất kì đầu mối gì liên quan đến hung thủ tại hiện trường vứt xác của Nguyễn Lệ Chi? Không thể vì không tìm được hay nhìn bề ngoài có vẻ không có gì mà xóa bỏ nghi ngờ về ông ta, chuyện đã đi đến bước này, hung thủ là người thế nào, cậu còn không biết sao?”
…
Với Dương Thanh Hà mà nói, tin tức Dương Thủ Thành chết đến quá đột ngột, giây phút Triệu Liệt Húc nói ra, cô cảm giác đầu mình như bị bổ mạnh.
Sau khi cô và Triệu Liệt Húc kiểm tra qua quần áo của Dương Thủ Thành thì lập tức xác nhận được người theo dõi cô ngày hôm qua đích thị là ông ta.
Kali xyanua là thuốc được kiểm soát chặt chẽ, sao người thường có thể lấy tự ý được. Hơn thế độc tính còn rất mạnh, không giống phương pháp giết người trả thù của hung thủ. Vả lại Dương Thủ Thành mới ra tù, ai lại hận ông ta đến mức này chứ? Trước đây ông ta chỉ kết giao với những con nghiện bài bạc, thua tiền, bị người đòi nợ đánh, nhưng chưa từng gây ra mạng người, thứ người đòi nợ muốn là tiền chứ không phải mạng.
Mặc dù không nói quá nhiều qua điện thoại, nhưng Dương Thanh Hà có thể đoán được đại khái, chuyện này tám chín phần là liên quan đến người kia, nếu không thì Triệu Liệt Húc sẽ không hỏi cô về những vấn đề đó.
Chỉ là anh còn hỏi về chuyện liên quan đến Từ Duệ Hàng, cụ thể thì Triệu Liệt Húc không kể quá nhiều.
Từ Duệ Hàng. Trước mắt, Dương Thanh Hà chỉ biết ngày hôm qua Tô Cấm nói không tìm được anh ta, sau khi cúp điện thoại cô cũng gửi tin nhắn hỏi Tô Cấm, nhưng vẫn chưa được hồi âm.
Buổi sáng cô học xong thì về phòng kí túc xem thử, Tô Cấm không có ở đây, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không có ai nghe máy.
Dương Thanh Hà ra khỏi trường bọc, lúc chuẩn bị về tiểu khu thì điện thoại rung lên.
Cô cho rằng đó là Tô Cấm, lấy điện thoại ra xem thì là thông báo có tin nhắn.
Trong hộp thư của cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, một ít trong số đó là tin nhắn quảng cáo, một số là biên lai tính tiền điện tử, cô nghĩ là tin nhắn rác nên không mở ra, nhét điện thoại vào lại.
Trời âm u ảm đạm, những đám mây xám tro như muốn áp sát vào nhau, ánh nắng mỏng manh, tán lá trôi dạt trong hồ nước sau cơn mưa.
Ở trạm xe buýt đông người, đa số đều là học sinh trong trường.
Dương Thanh Hà đang suy nghĩ về chuyện của Dương Thủ Thành, cô không hiểu, rốt cuộc hung thủ muốn làm cái gì, giết Dương Thủ Thành là vì điều gì?
Đã xảy ra chuyện gì với Từ Duệ Hàng? Cậu ta cũng có liên quan đến chuyện này sao?
Cô có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng chỉ có thể chờ đến lúc Triệu Liệt Húc tan làm.
Xe buýt chậm rãi chạy đến, người chen người, Dương Thanh Hà xếp hàng đi theo sau đám người lên xe, trong khoảnh khắc nhấc chân, đồng tử Dương Thanh Hà chấn động, ẩn số trong đầu lập tức được giải quyết.
Tài xế: “Có lên nữa không?”
Dương Thanh Hà lui về trạm, nhanh chóng lấy điện thoại và mở hộp thư lên, quả nhiên —-
Là một tin nhắn ẩn danh.
Huyệt thái dương của cô đột nhiên nhảy dựng lên, đưa ngón tay mở tin nhắn ra.
“Cô không cần sợ, ông ta đã chết rồi.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, tựa như ẩn chứa khí lạnh vậy, làm máu huyết của cô đông lại từng chút từng chút một.
Dương Thanh Hà vừa bắt xe taxi đến cục cảnh sát vừa lập tức gọi điện thoại cho Triệu Liệt Húc.
…
Tô Cấm tìm hết các ngóc ngách trong trường học, đi đến những quán bar cô biết, thậm chí tìm được cả địa chỉ nhà họ Từ, giúp việc nói với cô đã lâu rồi Từ Duệ Hàng không về đây.
Mây đen trên đầu tựa như có thể mưa bất kì lúc nào, gió thu rét người, Tô Cấm bất lực ngồi ôm lấy mình trên bậc thang trước ngôi biệt thự của nhà họ Từ.
Đột nhiên cô cảm thấy mình rất nhỏ nhoi không có năng lực gì, có lẽ anh đã xuất ngoại, có lẽ là đến thành phố khác, dù cho cô có biết, thì lấy lí do gì để đến tìm anh đây.
Thậm chí cô không biết anh có những người bạn nào, không biết cuộc sống của anh, người đã từng ngồi hàng ghế trước sau cô bất chợt trở nên xa với không tới.
Anh không nói với cô, là vì cảm thấy cô không có tư cách để biết, hay là vì không muốn cô phải lo lắng như bây giờ?
Tô Cấm không biết mình khóc bao lâu rồi, lúc đứng lên chân cô tê mỏi đến mức không đứng vững, cô xoay người đi dọc theo vách tường hệt như một người què, từ từ tiến về phía trước.
Không biết tự lúc nào trời bất chợt tối đi, cô bắt đầu không thấy rõ đường đi trước mặt.
Tô Cấm không về trường học mà về thẳng nhà, ba mẹ đều tăng ca, trong nhà tôi đen không một bóng người, cô vừa đổ mồ hôi vừa mắc mưa, cả người vừa rít vừa ướt.
Cô ngồi trên ghế sofa sạc pin điện thoại, sau khi mở máy thì tin nhắn của Dương Thanh Hà lập tức xuất hiện, Tô Cấm thấy được khuôn mặt mệt mỏi của mình qua màn hình.
Cô thử gọi điện thoại cho anh lần nữa, vẫn không ai nghe như cũ.
Tô Cấm nhận ra mình đã không khóc nổi nữa, cô bắt đầu sợ hãi, sợ rằng có phải mình đã đánh mất anh rồi không.
Cô chưa từng yêu đương, Từ Duệ Hàng là chàng trai đầu tiên cô thích, chàng trai cô dành trọn trái tim, cô vẫn luôn bảo vệ mối tình này, cố gắng không bộc phát tính xấu, cố gắng trở thành một cô gái dịu dàng thùy mị.
Nhưng không ngờ ngày đó sau khi nhà anh xảy ra chuyện, cô còn nghi ngờ anh.
Tô Cấm hít một hơi, bắt đầu trả lời tin nhắn của Dương Thanh Hà, đang gõ chữ được một nửa thì bị một cuộc gọi xa lạ xen ngang.
Lòng cô chợt nôn nao, trực giác mách bảo đây là Từ Duệ Hàng.
Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng sóng biển chậm rãi, Tô Cấm câm lặng đến mức không thể câm lặng hơn được nữa.
HẾT CHƯƠNG
___________
- -----oOo------