Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Sau khi tiễn khách khứa rời đi, chỉ còn đại gia đình họ Từ ở lại. Hai người em trai của Từ Hồng Minh là chú hai và chú ba cùng thu dọn một chút rồi chuẩn bị đưa cụ Từ trở về. Tuy rằng ở biệt thự này đầy đủ tiện nghi nhưng ông cụ vẫn quen sống tại nhà cũ của mình, cứ khăng khăng đòi về.
Ông cụ nhìn thấy Nguyễn Lệ Chi đang dựa vào tường hút thuốc, máu nóng dồn lên đập mạnh cái ba-toong xuống đất, bèn quay sang nói thẳng với Từ Hồng Minh: “Cô ta chẳng sợ mất mặt nhỉ, bao năm nay vẫn cứ như vậy.”
Từ Hồng Minh lườm Nguyễn Lệ Chi, đỡ ông cụ và trấn an: “Ba mặc kệ cô ta đi, đỡ phải rước bực vào người. Chú hai, ba nhờ cậy cả vào chú, lát nữa tới nơi thì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng ạ, thế bọn em đi trước đây, chỗ này làm phiền anh rồi.”
“Đi đi.”
Trong căn biệt thự lung linh mà trống trải chỉ còn lại ba người. Nguyễn Lệ Chi chẳng quan tâm ai, cứ đứng đó hút thuốc. Bà ta chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng hình như nghĩ đến điều gì đó, lại cười phá lên.
Từ Hồng Minh đỡ trán, hỏi Từ Duệ Hàng: “Tối nay con ở đây hay là quay về?”
Từ Duệ Hàng đứng dậy khỏi ghế, mang ánh mắt lạnh nhạt và khuôn mặt vô cảm liếc Nguyễn Lệ Chi rồi đáp lời ông: “Con sẽ tự đi.”
“Con định đi đâu? Về trường hay là về nhà?”
Từ Duệ Hàng dừng bước. Cậu ta quay đầu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng không thốt nên câu, chỉ cười khẩy một tiếng.
Trong lòng như có lửa đốt, Từ Hồng Minh trút hết toàn bộ lên người Nguyễn Lệ Chi. Ông ta vươn tay vơ lấy ly rượu bên cạnh rồi đập vỡ nó, đáp trúng ngay chính giữa trán bà ta, một giọt máu từ từ chảy xuống.
Nguyễn Lệ Chi nhả khói thuốc, châm biếm: “Từ Hồng Minh, anh đúng là đồ hèn.”
“Cô nói lại lần nữa thử xem!”
“Đồ hèn.”
Từ Hồng Minh xông lên tát bà ta một cái khiến khuôn mặt vốn đã sưng đỏ nay lại càng nặng thêm.
“Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Con khốn!”
Nguyễn Lệ Chi bật cười, bóp nát điếu thuốc rồi dùng ngón tay chọc vào vai ông ta: “Anh có tư cách gì mà nói tôi chứ?”
Nguyễn Lệ Chi xách chiếc túi nhỏ lên, xoay eo bước ra khỏi biệt thự. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng xe rời đi.
Trong bãi đỗ xe của biệt thự.
Từ Duệ Hàng ngồi trên ghế lái, xe vẫn chưa nổ máy, đèn cũng không bật. Cậu ta ngồi dựa lưng vào ghế, tận mắt trông thấy Nguyễn Lệ Chi ngồi vào trong chiếc xe thể thao màu đỏ, hình như đang gọi điện cho ai đó, vừa cười vừa nói rồi lái xe đi mất.
Khi đèn xe chiếu về phía Từ Duệ Hàng, Nguyễn Lệ Chi rõ ràng đã nhìn thấy cậu ta.
Từ Duệ Hàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, như thể không hề có chuyện gì đã xảy ra ở nơi đây.
……
Trời đã về khuya, khu chung cư chìm trong tĩnh lặng, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi đứng lừng lững.
Triệu Liệt Húc đang đỗ xe ở dưới lầu, sau đó tắt máy và rút chìa khóa xe. Dương Thanh Hà vừa mới tháo dây an toàn đã ngồi ngay lên người anh.
Triệu Liệt Húc véo eo cô rồi hôn ngấu nghiến.
Lúc nãy ở trên xe cô đã dùng nước súc miệng nên trong miệng giờ sạch sẽ, không còn chút mùi tanh.
Anh mut lấy cánh môi cô, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại, tìm được kẽ hở bèn xảo trá luồn vào trong, Dương Thanh Hà kêu ‘a’ một tiếng.
Triệu Liệt Húc cởi áo khoác tây ra, vẫn dựa lưng vào ghế lái.
Anh vừa hôn vừa vén cổ tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc. Bớt đi một ít ràng buộc, cơ thể của anh lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau một hồi nồng nhiệt, giọng của Dương Thanh Hà mang theo tiếng nức nở: “Đội trưởng…”
Anh cười, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: “Dương Thanh Hà, trả nợ cho anh.”
Triệu Liệt Húc nhịn suốt cả dọc đường nên không muốn nhịn thêm nữa. Anh bế cô gái nhỏ rồi xuống xe.
Dương Thanh Hà bám đu trên người anh. Gương mặt cô ửng hồng, cắn môi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Áo sơ mi và cà vạt của anh sớm đã xộc xệch.
Giữa hành lang im phăng phắc, chỉ còn nhịp bước chân của anh và tiếng thở dc của cô.
Vừa vào cửa, Triệu Liệt Húc đã áp cô lên cánh cửa rồi hôn mạnh bạo.
Dương Thanh Hà bị anh hôn đến trời nghiêng đất lệch. Đôi mắt cô sóng sánh nước, ngây dại nhìn anh.
“Yêu tinh này.”
Triệu Liệt Húc cởi giày da, bế cô thẳng vào phòng ngủ.
Anh ném người lên giường, mắt dính lên người cô, tay thì tháo cà vạt, cởi từng cái cúc áo một.
Dương Thanh Hà quỳ gối nằm sấp trên giường, quay lưng với anh: “Đội trưởng… Mở quà ra đi…”
Chiếc nơ bự ở sau lưng lễ phục tựa đóa hoa đang chờ được nở rộ.
Triệu Liệt Húc cất tiếng cười, quăng áo sơmi đi, lên giường ôm cô từ phía sau. Anh xoay cằm cô lại, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao đến mức từng lỗ chân lông đều tỏa ra hơi nóng. Cái nóng của anh như thể bao trùm, nuốt chửng lấy cô.
………………………………………………………………………………………………………
Dương Thanh Hà xụi lơ nằm trên người anh. Cô yếu ớt đánh anh, khóc lóc đến mức hai mắt đỏ hồng.
“Anh là đồ xấu…”
Triệu Liệt Húc vẫn chưa bình tĩnh lại. Anh thở hổn hển, ôm chầm lấy cô, trầm ấm đáp: “Ừ, là anh xấu.”
Hai má Dương Thanh Hà đỏ lựng, đỏ đến nỗi có thể vắt ra máu. Tất cả nước mắt, mồ hôi hòa cùng hơi thở của cô chạm vào lng nguc anh.
Triệu Liệt Húc ôm cô ngồi dậy. Cô như con thỏ mềm nhũn và mỏng manh nép trong vòng tay anh không cử động, mồ hôi trên trán thấm ướt vài sợi tóc.
Anh đã tỉnh táo hơn phần nào, hô hấp cũng dần trở nên ổn định. Anh đưa tay vut ve mặt cô, nâng cằm cô lên, khẽ cười: “Là ai bảo anh đừng nhẹ tay hả? Mới bắt đầu có một lúc mà đã không chịu được nữa rồi?”
Dương Thanh Hà giận dỗi nguýt anh.
“Nói anh xấu? Hử? Rốt cuộc là ai xấu?”
Dương Thanh Hà tiếp tục hờn.
Triệu Liệt Húc nắm lấy cằm cô hôn một cái: “Có đau không?”
“Có…” Âm thanh khẽ khàng như tiếng mèo kêu.
Triệu Liệt Húc bế cô xuống giường, trong giọng nói chất đầy nét cười: “Anh giúp em lau người, lau xong rồi đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ…”
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Anh làm rất chu đáo và tỉ mỉ, giúp cô lau xong còn mặc lại quần áo cho cô. Một tiếng nhấc chân lên, một tiếng duỗi tay ra, không hề mất kiên nhẫn.
Dương Thanh Hà thì ngoan ngoãn đứng yên để mặc đồ. Triệu Liệt Húc bế cô ra khỏi phòng tắm, anh vẫn chưa tắm rửa gì, trên người chỉ quấn một chiếc khăn.
Triệu Liệt Húc đắp chăn cho cô, nghĩ đến điều gì bỗng chợt nở nụ cười và nói: “Đừng duỗi chân sang bên trái.”
Dương Thanh Hà thoải mái núp trong chăn, không hiểu gì “ừ hử” tỏ vẻ thắc mắc.
Triệu Liệt Húc: “Bên đó ướt.”
Dương Thanh Hà lập tức đỏ mặt, nhấc chân đá anh: “Còn không mau vào tắm đi?”
Triệu Liệt Húc cười, xoa eo đi vào phòng tắm. Chưa đầy bao lâu, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy.
Dương Thanh Hà ngẩn người nhìn trần nhà, cả thể xác lẫn ý thức đều đang hồi tưởng lại, cái cảm giác tê dại đến mức khiến chân co giật không ngừng ấy thật sự quá đỗi kỳ diệu.
…
Lúc Triệu Liệt Húc đi ra, người trên giường đã buồn ngủ lắm rồi. Anh lau tóc nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng.
Anh ném khăn đi, ra phòng khách châm một điếu thuốc. Anh cũng không làm gì thêm, chỉ rút điếu thuốc nhạt nhẽo ra, hút xong thì tóc cũng khô, lúc này mới mò vào trong chăn, sau đó tắt đèn.
Dương Thanh Hà mơ màng cảm giác được chỗ nằm phía sau lưng mình đang lõm xuống. Cô trở mình, như cá chạch chui vào trong lng nguc của anh.
Triệu Liệt Húc đã quen với việc cô làm như vậy, anh duỗi tay ôm cô, vỗ vỗ lưng như đang xoa dịu cô gái nằm trong lòng mình.
Dương Thanh Hà ngửi được mùi hương trên người anh, lập tức cảm thấy an tâm, khẽ lên tiếng: “Em muốn nghe kể chuyện…”
“Muốn nghe chuyện gì?”
“Chuyện gì tốt đẹp ấy.”
Triệu Liệt Húc vừa vỗ nhè nhẹ lưng cô vừa kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ ngơ ngác lạc vào một khu rừng rậm đầy sương mù. Nó làm đủ mọi cách cũng không tài nào có thể thoát ra được. Sau đó tình cờ đụng phải một con thỏ xám nhỏ, nó bèn hỏi thỏ xám cách để ra ngoài. Và thế rồi, con thỏ xám đáp lại rằng em khiến tôi thoải mái rồi tôi sẽ nói cho em nghe, cho nên thỏ trắng nhỏ làm nó thoải mái nhưng mà thỏ trắng nhỏ…”
Dương Thanh Hà nhắm hai mắt lại, “cái gì zậy” vài lần: “Anh không đứng đắn gì cả.”
Triệu Liệt Húc tiếp tục câu chuyện: “Nhưng mà thỏ trắng nhỏ vẫn không nhận được đáp án. Nó đành phải tiếp tục tiến về phía trước, lần này lại đụng phải một con thỏ đen nhỏ. Thỏ đen nhỏ bảo rằng cô khiến tôi thoải mái rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Anh thật đáng ghét, em không muốn nghe nữa.”
Yết hầu của Triệu Liệt Húc lăn lăn, với chất giọng trầm khàn, anh bật cười: “Câu chuyện này không tốt đẹp à?”
“Tốt đẹp chỗ nào chứ?”
Giọng của cả hai đều khe khẽ, trong căn phòng tối đen như mực này trông như là một cặp vợ chồng đang nỉ non với nhau giữa đêm khuya, đầy ắp sự dịu dàng và tình yêu nồng thắm.
Triệu Liệt Húc để cằm lên đầu cô: “Còn đau nữa không?”
“Hơi trướng, còn hơi xót, em không nói rõ được…”
“Thanh Hà.”
“Vâng?”
“Em cảm thấy không thoải mái sao?”
Dương Thanh Hà biết là anh đang muốn hỏi điều gì, cô lại sáp lại gần anh thêm một chút: “Đã rất lâu rồi em mới không gặp ác mộng, thậm chí gần đây em còn ngủ rất ngon. Em hạnh phúc lắm khi được cùng anh, thích được ở bên anh.”
Cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu của anh dành cho cô, mặc dù là theo kiểu kch thích như thế này.
Triệu Liệt Húc hôn lên trán cô.
Dương Thanh Hà: “Vậy còn anh, anh có thích không?”
“Anh sẽ kể chuyện cho em một lần nữa, nghe xong là phải đi ngủ ngay, rõ chưa?”
“Hả?”
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trầm giọng: “Dương Thanh Hà, anh yêu em.”
Dương Thanh Hà bỗng mở to mắt ra, chớp động: “Hả? Anh mới nói cái gì cơ? Em không nghe rõ.”
Triệu Liệt Húc đã nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”
“A! Đừng ngủ! Anh nói lại một lần nữa đi!” Dương Thanh Hà lắc lắc người anh làm ầm ĩ.
Triệu Liệt Húc nhịn cười: “Ngủ.”
“Đừng mà, anh nói lại lần nữa đi, đội trưởng Triệu ~ đi mà ~”
Triệu Liệt Húc cứng như sắt không xê dịch. Mặc cho cô có đánh, có làm ồn thế nào thì anh vẫn giữ nguyên không hề nhúc nhích.
Cô vùng dậy, ngồi trên người anh làm chiếc chăn phồng to. Cô véo mặt, cấu cổ rồi còn đấm vào ngực anh nữa. Sau đó lại chuyển thành làm nũng, giận dỗi, thậm chí cầu xin.
Triệu Liệt Húc cười đến mức lng nguc rung lên, bàn tay cách một lớp chăn giữ cô lại, cô chỉ còn có thể dùng hai chân đá loạn xạ.
“Muốn nghe hả?”
Cô ‘dạ’ liên tục, gật đầu như gà mổ thóc.
Vẻ mặt Triệu Liệt Húc tỉnh bơ: “Vậy em làm anh sung sướng đi rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
“Ái chà! Anh là đồ đáng ghét!”
…
Lúc rời khỏi nhà họ Từ, Trương Uẩn lên xe của Chu Khôn, đường này không phải là lối về nhà cô ta.
Chu Khôn có uống chút rượu, không tiện lái xe nên ngồi ở ghế sau cùng cô ta. Hai chân của ông ta dang rộng, quần tây thẳng tắp. Ông ta giơ tay lên nhẹ nhéo giữa trán, trên người thoáng mùi rượu.
Trương Uẩn nắm chặt hai tay, siết lấy làn váy. Cô ta nhìn mình, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nói nhưng không dám mở lời.
Từ khi đến Hoài Thành, ông ta vẫn luôn sống trong một căn biệt thự gần Nam Sơn. Biệt thự này là do nhà họ Từ dùng để tiếp đãi ông ta, lần này ông ta đến bàn chuyện làm ăn, đối tượng chủ yếu cũng là nhà họ Từ.
Vừa rồi, ông ta đã bảo với cô ta là tối nay đừng về.
Trương Uẩn nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đầu lại lập tức xuất hiện ý nghĩ rằng đêm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, không kìm được đỏ mặt.
Giữa cô ta và Chu Khôn chưa bao giờ thẳng thắn vạch trần mối quan hệ này, nhưng cô ta nghĩ là ông ta hẳn đã nhận thấy được tình cảm của cô ta dành cho mình. Mặc kệ là thật hay giả, chí ít trong khoảng thời qua lại với nhau, Trương Uẩn vẫn có thể cảm giác được ông ta có ý với mình.
Chỉ cần cho chút ngon ngọt là cô ta sẽ không thể nào quay đầu lại được, dẫu biết rõ đây là một cái bẫy, cô ta vẫn sẽ bước từng bước chui đầu vào.
Đêm nay chính là một bước cuối cùng.
Thế nhưng, sau đó thì sao? Sau đó cô ta nên làm gì bây giờ?
Cô ta thấp thỏm, muốn hỏi chút gì đó để đảm bảo chắc chắn hơn song lại thiếu can đảm. Đó sẽ là đáp án gì, trong lòng cô ta cũng đã sớm từng cân nhắc đến.
Chu Khôn nhắm mắt, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, ông ta hỏi với giọng khản đặc vì cảm mạo: “Đang nghĩ gì vậy?”
HẾT CHƯƠNG
___________
- -----oOo------