Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Triệu Liệt Húc đảo mắt, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô bèn liếc một cái. Đôi mắt của cô gái nhỏ long lanh, tia sáng trong mắt còn xinh đẹp và động lòng hơn cả ánh trăng.
Mặc dù vừa mới gặp phải chuyện đáng sợ như vậy nhưng đôi mắt cô vẫn trong veo và sáng ngời.
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc và hít một hơi, khuôn mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Thật sự rất thần kỳ, nhìn thấy cô liền có thêm sức mạnh.
Tốt xấu, căm ghét đều có thể tan thành mây khói.
Vậy nên cho dù cô gái này có quấn lấy, có chơi xấu anh thế nào cũng không khiến anh có ác cảm.
Không hiểu sao bỗng nhiên nhớ tới những lời Trần Ký từng bảo với anh, xem ra bây giờ Trần Ký quả thật nói không sai.
Anh đúng là đã bị cô hút lấy, không thể thoát ra được.
Khoảnh khắc chạy ra khỏi sân bóng rổ, anh cảm thấy mình như thể đã mất đi nửa sinh mệnh.
Bây giờ cô không sao, anh cũng dần bình tĩnh lại.
Triệu Liệt Húc nhả khói: “Ngoài kỹ năng tự vệ còn có thể làm gì?”
“Taekwondo, karate, bắn súng.” Dương Thanh Hà đáp.
Triệu Liệt Húc giật mình, tàn thuốc từ điếu hút còn một nửa lách tách rơi xuống đất.
Dương Thanh Hà nói thêm: “Sau khi rời đi, em đã học được rất nhiều thứ. An ninh và trật tự bên Mĩ không tốt như ở Trung Quốc, hơn nữa còn cho phép cư dân trang bị súng ống. Nếu gặp phải chuyện gì mà không có bản lĩnh thì mạng sẽ không còn. “
Chỉ khi cô còn sống, cô mới có thể gặp lại anh.
Triệu Liệt Húc thảng thốt, đúng là đã học được rất nhiều điều.
“Xem ra những kẻ móc túi bình thường không thể tới gần em được.”
“Cũng không hẳn là vậy, học sơ sơ thế thôi, chưa đến mức đó.”
Triệu Liệt Húc: “Vì thế nên em chắc chắn mình có thể thoát khỏi tay Tăng Quốc Phát?”
Thông thường gặp phải tình huống thế này, hầu hết mọi người đều sẽ sợ hãi và căng thẳng. Do đó khi bị đối phương khống chế, họ không dám tùy tiện hành động, cách duy nhất để tự cứu lấy bản thân là chờ đợi cảnh sát đến giải cứu.
Triệu Liệt Húc thà rằng cô không cử động, lỡ như cô không nắm bắt đúng thời cơ, có thể sẽ gặp nguy hiểm còn lớn hơn.
Dương Thanh Hà suy nghĩ một lúc, khẽ nói: “Hắn vẫn đang sa vào ảo tưởng của chính mình. Hắn ta đắm chìm trong quá khứ rực rỡ nhất của bản thân rồi lại oán hận người vợ đã phản bội mình. Thuận theo lời hắn ta, nhất định hắn ta sẽ thả lỏng. Bên cạnh còn có hai cảnh sát và một nhân viên bảo vệ, em chỉ cần tạm thời giữ được hắn ta thì cảnh sát có thể nắm thời cơ xông lên tóm gọn. Hắn ta nhầm em là vợ hắn, nếu không bắt được hắn ở đây, dựa vào si mê và thù hận với người vợ rất có thể hắn sẽ đưa em đến nơi khác, lúc đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp. Hắn ta không có súng nên độ nguy hiểm thấp hơn nhiều. Chỉ cần khống chế được con dao của hắn ta thì chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Nếu xảy ra sự cố thì sao?”
“Anh sẽ đến.”
Cô lập tức nói ra ba từ này mà chẳng cần nghĩ ngợi.
Điếu thuốc kẹp trên ngón tay anh vẫn lẳng lặng cháy, từng làn khói nhẹ nhàng quấn quít giữa hai người.
Giọng anh hơi khàn đi: “Vì vậy nên em cho rằng lưng em có bị đâm một dao cũng chẳng sao? Nếu như là bị trúng đạn thì sao?”
“Anh sẽ đến mà, mọi chuyện sẽ ở trong tầm kiểm soát. Nếu hắn cầm súng trong tay, em sẽ không dám manh động. Tương tự, nếu hắn trước sau vẫn luôn đề cao cảnh giác, em cũng sẽ không động thủ.” Cô đáp lại cực kì thản nhiên.
Phải lượng sức mà làm, cô vẫn biết điều đó.
Mà vết thương đó cũng không sâu, với Dương Thanh Hà nó giống như nấu ăn cắt phải tay thôi.
Dùng một vết thương đổi lấy một tên tội phạm, xứng đáng.
Cũng giống như cảnh sát không tiếc hy sinh mạng sống của chính mình để giải cứu con tin.
Chỉ có điều cô không phải là cảnh sát thôi.
Triệu Liệt Húc hít sâu vào mấy hơi, một điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.
“Tin tưởng anh đến thế?”
“Đúng vậy.”
Anh im lặng một lúc rồi mới cất lời: “Anh chỉ hy vọng em đặt tính mạng, an toàn của mình lên hàng đầu. Như khi bắt người, điều đầu tiên bọn anh lo lắng là sự an toàn của nạn nhân chứ không phải là có bắt được nghi phạm hay không. Em hiểu không?”
“Em hiểu.”
“Đừng khiến anh lo lắng.”
Dương Thanh Hà ngẩng đầu nhìn anh, hai đầu gối anh tách ra, khuỷu tay chống lên trên và cúi đầu hút thuốc.
Mấy chữ đơn giản tuy anh nói rất tùy ý nhưng lại mang sức nặng ngàn cân.
Vừa rồi anh đứng trên lầu nhìn thẳng vào mắt cô, sâu sắc như vậy, kìm nén chất chứa như vậy, cái ôm đó tựa như trùng phùng sau thập tử nhất sinh.
Trần Ký lái xe chạy tới, hạ cửa kính xuống và lớn tiếng gọi: “Sắp xong rồi, còn lại giao cho Tiểu Trương, chúng ta quay lại đồn cảnh sát thôi.”
Triệu Liệt Húc dập tắt đầu thuốc lá, nói với Dương Thanh Hà: “Đi thôi, ghi chép hết lời khai rồi anh sẽ đưa em về.”
……
Tăng Quốc Phát vẫn nóng nảy như trước, trải qua mấy lần thẩm vấn đều không có kết quả.
Trần Ký bước vào, nói: “Đã điều tra qua, chúng ta vừa mới tiến vào tòa nhà giám sát của trường học, Tăng Quốc Phát lập tức bám theo sau đi vào. Sau đó, hắn không hề ra ngoài, chứng tỏ hắn ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ. Khi chúng ta tập trung lực lượng cảnh sát đi tuần tra thì kế hoạch của hắn cũng đã hoàn thành được một nửa. Cho dù Dương Thanh Hà không bước ra khỏi phòng giám sát, tôi nghĩ hắn cũng sẽ nhất định tìm cơ hội xuống tay.”
Lúc này Triệu Liệt Húc mới tỉnh táo lại, suy nghĩ rõ ràng nhìn Trần Ký: “Nếu hắn thật sự muốn bắt cóc Thanh Hà, vậy tại sao lại bắt Trương Hoành đưa Tô Cấm tới sân bóng rổ? Rõ ràng là có thể chọn một tòa nhà kín đáo hơn, vì sao lại chọn nơi mà cảnh sát chú trọng điều tra. Nếu hắn đã có thể bày ra được cái bẫy này, vậy tại sao hắn lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?”
Chỉ cần cảnh sát phát hiện ra Tăng Quốc Phát không có ở đó, chắc chắn sẽ hiểu rõ ngay toàn bộ quá trình, làm sao hắn lại không dự tính đến khả năng này.
Trần Ký cũng ngẩn ra: “Đúng vậy, tại sao hắn lại không bắt cóc Tô Cấm đến một nơi bí mật hơn? Nếu không thì hắn cũng có thể để cho Trương Hoành rời đi, như vậy sẽ làm đánh lạc hướng tầm nhìn của chúng ta.”
Cách một mặt kính, Triệu Liệt Húc nhìn một bên mặt Tăng Quốc Phát: “Còn có một vấn đề, tại sao mục tiêu lại là Thanh Hà?”
Bây giờ Tăng Quốc Phát đang trong trạng thái điên loạn, hành vi và suy nghĩ cũng không phải là của một người bình thường. Muốn nói năng lịch sự với hắn là không thể nào.
Trần Ký: “Tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.”
Cốc cốc cốc – Tưởng Bình gõ cửa đi vào, trong tay cầm một chồng tài liệu.
“Đội trưởng Triệu, vừa mới phát hiện một thi thể ở dưới gầm giường nhà Tăng Quốc Phát. Thi thể bị xi măng bịt kín. Pháp y ở hiện trường đã giám định được thi thể là một người phụ nữ, nhận định thời gian tử vong ban đầu là khoảng năm trước. Đây là ảnh chụp về từ hiện trường.”
Triệu Liệt Húc cầm lấy, xem xét rồi hỏi: “Bảo mọi người đi điều tra vợ của Tăng Quốc Phát, có tìm ra được manh mối gì không?”
Một người còn sống sẽ luôn lưu lại dấu chân, sử dụng chứng minh thư, sử dụng thẻ ngân hàng.
Tưởng Bình: “Không có, cho nên thi thể này…”
“Đợi bên pháp y xác định được kết quả thì báo cho tôi biết.”
“Vâng.”
Tuy là nói vậy, nhưng % thi thể phụ nữ bị chôn chặt trong xi măng này chính là Đinh Mỹ.
Hạt giống hận thù đã sớm được gieo xuống kể từ hai mươi năm trước. Trong khoảng thời gian này, nó đã từ từ lên men, nhưng cái gì đã xúc tác khiến cho hạt giống biến đổi sau quãng thời gian dài như vậy.
Hai mươi năm trước, móc mắt, phản bội, trả thù…
Triệu Liệt Húc đan hai tay lại, đặt lên bàn, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào Tăng Quốc Phát.
……
Dương Thanh Hà ghi lời khai, chạm mặt Tô Cấm. Cô ấy bị dọa sợ, khóc đến mức mắt vừa đỏ hoe vừa sưng lên.
Thấy Dương Thanh Hà, nước mắt cô ấy lại lã chã.
Việc này là do cô làm liên lụy đến Tô Cấm. Dương Thanh Hà vỗ vỗ lưng Tô Cấm, cố gắng trấn an cô ấy, song cô không giỏi an ủi người khác nên chẳng nói được mấy câu, cuối cùng chỉ thốt lên một lời xin lỗi.
Tô Cấm lắc đầu: “Tớ chỉ là không hiểu, tại sao những chuyện này lại xảy đến với chúng ta, tại sao?”
Đúng vậy, tại sao?
Bản thân Dương Thanh Hà cũng không hiểu.
Trên hành lang của đồn cảnh sát, ánh đèn sáng choang, ấy vậy cô vẫn cảm thấy khắp nơi đều chìm trong bóng tối, cảm giác như càng lúc càng tối tăm, dần dần lan về phía cô, như thể có một bàn tay muốn tóm lấy cô.
Không lâu sau, cha mẹ của Tô Cấm đến, Tô Cấm được cha mẹ đón về nhà ở vài ngày. Dương Thanh Hà ngồi trên ghế ngoài hành lang đợi anh.
Trời đã khuya nhưng đồn cảnh sát lại đang sôi sục vì vụ án này.
Khi rời khỏi trường đã có đám đông vây quanh trước cổng, người thường tới xem, phóng viên đến phỏng vấn, bảo vệ và cảnh sát thì đứng canh gác, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy trong bầu trời đêm đen, yên tĩnh mà cũng ồn ào, náo động.
Trần Ký và Triệu Liệt Húc từ tầng hai đi xuống, xa xa trông thấy Dương Thanh Hà đang ngồi đó.
Trần Ký: “Tuổi còn nhỏ mà lá gan không nhỏ, cô bé dám đánh nhau với kẻ bắt cóc mình hệt như một nữ cảnh sát vậy.”
Triệu Liệt Húc chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang không nói thành lời: “Lá gan cô ấy lớn là bởi vì không tiếc sinh mệnh.”
Trần Ký có thể hiểu được lời này của anh.
Cũng giống như bọn họ, nếu quá để ý đến mạng sống của mình thì mãi mãi sẽ không làm được việc lớn. Một khi bộ đội, cảnh sát xông lên phía trước thì tính mạng này cũng không phải là của bản thân họ nữa rồi.
Nhưng đối với Dương Thanh Hà, Trần Ký lại rất tò mò.
“Còn trẻ thế mà đã có suy nghĩ như vậy rồi?”
Triệu Liệt Húc cười nhạt, vẻ mặt lạnh lùng: “Thôi, tôi đưa cô ấy về trước đây, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được, an ủi chị dâu đi, đêm nay thấy cậu sốt ruột như vậy, gan có to đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái. Cho dù không tiếc sinh mệnh thì cũng sẽ vì cậu mà tiếp tục sống tốt.”
Triệu Liệt Húc bước tới, dần dần thấy rõ vẻ mặt của cô.
Cô ngồi yên trông rất tĩnh lặng, tựa như mặt hồ không hề gợn sóng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Thanh Hà ngẩng đầu: “Có tra hỏi ra được gì không ạ?”
“Không, vẫn còn đang thẩm vấn.”
“Anh ta vẫn không khai gì sao?”
Triệu Liệt Húc: “Tăng Quốc Phát vẫn chưa ổn định, Trương Hoành bên kia cũng không tra hỏi ra được thêm chuyện cụ thể gì. Đừng nóng vội, sau cùng rồi sẽ có kết quả.”
Dương Thanh Hà đi theo anh đến bãi đỗ xe.
Xe chạy được nửa đường, Dương Thanh Hà cảm thấy đường này không đúng.
Triệu Liệt Húc nói: “Bạn cùng phòng của em được đưa về nhà rồi, anh chỉ lo là có một mình em ở trong phòng ký túc xá. Anh đã xin nhà trường cho em nghỉ học vài ngày, sang ở cùng với anh, nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ở nhà anh?”
“Không muốn?”
Dương Thanh Hà: “Ồ.”
“Ngày mai rảnh anh sẽ đưa em trở lại trường lấy quần áo tắm rửa.”
“Ồ.”
“Muốn ăn gì thì nói với anh.”
“Ồ.”
Hình như anh không hề khó chịu.
Dương Thanh Hà nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cảm giác người đàn ông này có chút khó đoán.
Không phải mới mấy tiếng trước còn từ chối cô sao?
Anh có thể đẩy cô sang chỗ dì Dung hoặc chỗ đồng nghiệp của mình mà, tại sao lại phải đến nhà anh nghỉ ngơi vài ngày.
Triệu Liệt Húc gõ nhịp trên tay lái: “Đợi lát nữa đưa em về xong anh phải quay lại đồn cảnh sát, em ngoan ngoãn đi ngủ trước đi.”
HẾT CHƯƠNG
- -----oOo------