Trương Uẩn dõi theo ánh mắt của anh, quay đầu lại thì chạm phải Dương Thanh Hà.
Đập vào mắt là khuôn mặt căng tràn sức sống của cô gái, vốn ngũ quan đã đẹp, nay điểm tô chút son phấn càng thêm cuốn hút vạn phần. Huống chi cô còn có gia cảnh tốt, theo học tại ngôi trường danh giá, cả người cô toát ra phong thái không ai sánh bằng, sự tự tin và chững chạc ấy tỏa ra từ sâu bên trong tâm hồn.
Lần đầu tiên Trương Uẩn thấy cô cũng rất kinh ngạc, một người phụ nữ đã - như cô ấy rõ ràng cũng từng trải và dày kinh nghiệm, song khí thế lại kém một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi đầu.
Dương Thanh Hà đến trước bức tranh, đứng bên trái Triệu Liệt Húc, cô hơi chúi người, mắt đảo quanh Trương Uẩn và Triệu Liệt Húc, hỏi: “Hôm nay cô Trương cũng giải thích với mọi người như vậy sao ạ?”
Trương Uẩn khẽ hả, vừa nhìn Triệu Liệt Húc vừa hấp tấp giải thích: “Đây chỉ là cách lý giải của cá nhân cô, cô thường giới thiệu vậy cho khách tham quan trước khi kể, vì em không cho cô bức tranh này ——”
“Em thấy cô Trương phân tích rất tốt, hợp logic ạ.”
Trương Uẩn ngại ngùng cười.
Dương Thanh Hà liếc Triệu Liệt Húc, ra vẻ bây giờ mới trông thấy anh, vờ kinh ngạc nói: “Đây là… Bạn trai của cô ạ?”
Trương Uẩn đỏ mặt, “Không phải đâu…” Giọng cô nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Triệu Liệt Húc hạ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Cô nhóc cười có chút xấu xa.
Dương Thanh Hà: “Ồ, em cứ thấy vị này nhìn quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?”
Triệu Liệt Húc khẽ nhếch mép, “Thế à?”
Trương Uẩn giới thiệu: “Anh ấy là đội trưởng của đội cảnh sát ở Hoài Thành, anh Triệu.”
“Ồ… Thì là chú cảnh sát….. Chào chú, cháu tên là Dương Thanh Hà.”
Cô vươn tay ra, mười ngón tay trắng nõn như hạt ngọc trai.
“Triệu Liệt Húc.” Triệu Liệt Húc rất phối hợp, bắt tay cô.
Chợt lòng bàn tay khẽ ngứa.
Cô nhóc này đang chơi xấu, ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, ấy thế mà trên mặt cô thì vẫn giữ nụ cười khách sáo.
Triệu Liệt Húc nhìn cô từ trên cao xuống, anh khẽ cười, không vạch trần trò mèo của cô.
Dương Thanh Hà: “Thảo nào em cứ trông rất quen, hình như trước đây từng thấy ở trên báo.”
Trương Uẩn: “Đội trưởng Triệu tuổi trẻ tài cao, từng phá được rất nhiều vụ án lớn.”
Dương Thanh Hà chắp hai tay sau lưng, “Vậy đúng rồi, nghe danh đã lâu, quả thật là tuổi trẻ tài cao. Đội trưởng Triệu kết hôn chưa ạ?”
Triệu Liệt Húc: “Vẫn chưa.”
Dương Thanh Hà mở to mắt, vẻ ngạc nhiên lắm, “Thế chắc là bạn gái rồi chứ ạ?”
“Chưa có.”
Triệu Liệt Húc tỉnh bơ nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Hai câu này làm Trương Uẩn lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng cô ấy không rõ bất thường chỗ nào, chỉ biết là trực giác của phụ nữ mách bảo.
Trương Uẩn còn tưởng Dương Thanh Hà định hỏi tiếp, toan cất lời ngăn lại thì không ngờ cô đã đổi chủ đề trước.
Dương Thanh Hà: “Đội trưởng Triệu nghĩ sao về bức tranh này?”
Cô ngước đầu nhìn bức tranh, cần cổ thon dài và xinh đẹp, trên dây váy còn đính một chiếc nơ hình con bướm vắt ngang vai, tuy chỉ là dây váy màu đen nhưng lại tôn lên bờ vai trắng mịn của cô.
Triệu Liệt Húc quay đi, ngắm kĩ bức tranh lần nữa, một lúc lâu sau anh mới hỏi ngược lại: “Lúc vẽ bức tranh này, tâm trạng em như thế nào?”
“Tâm trạng? Vừa chìm trong hồi ức, vừa mong chờ tương lai.”
Triệu Liệt Húc: “Bức tranh này trông đầy ắp hy vọng.”
Trương Uẩn đứng im như khúc gỗ nhìn về phía bọn họ.
Dương Thanh Hà mím môi rồi chớp mắt vài lần, “Xem ra đội trưởng Triệu rất có duyên…”
Trương Uẩn vẫn quan sát hai người họ, đột nhiên nhớ tới bó hoa ở trước cổng.
Sáng sớm lúc triển lãm vừa bắt đầu, đã có người lục tục đưa hoa tới. Dương Thanh Hà đứng trước cửa, hình như đang nghe điện thoại. Trương Uẩn có việc cần tìm Dương Thanh Hà bàn bạc, vừa tới gần đã nghe Thanh Hà bảo người ta bày hoa hồng trắng ở chính giữa.
Cô ấy thuận miệng hỏi, Dương Thanh Hà bảo thấy hoa hồng trắng đẹp hơn hoa bách hợp.
Lúc ấy, Trương Uẩn không để tâm gì nhiều.
Nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác bầu không khí này mập mờ một cách kì lạ.
Cả hai người thật sự không quen biết nhau sao?
Trương Uẩn còn chưa kịp nghĩ thêm, điện thoại chợt đổ chuông, cô ấy gật đầu rồi tìm chỗ nghe điện thoại.
Dương Thanh Hà vẫn nhìn thẳng về phía trước, “Đội trưởng Triệu nói mình còn độc thân, vậy chú thấy cô Trương thế nào?”
Triệu Liệt Húc vuốt tấm thẻ trong tay, “Cũng được.”
“Ấy, cháu nhớ là đội trưởng Triệu nói không hợp người nết na, thùy mị mà.”
Triệu Liệt Húc cầm tấm thẻ, mãi mới nhớ ra câu nói kia từ đâu.
“Chơi chán chưa?” Anh cười nhạt, nghiêng người sang.
Dương Thanh Hà: “Anh tới hơi muộn.”
“Tan làm, ăn xong là anh tới đây ngay.”
“Anh tới một mình sao?”
“Trần Ký ở dưới.”
“Ồ…”
Dương Thanh Hà sửa lại váy áo, “Thế anh tặng hoa hả?”
“Ừm.”
“Chỉ có hoa thôi sao?”
Anh cười, “Còn muốn gì nữa?”
Cách đó không xa có người vẫy tay với Dương Thanh Hà, ý bảo cô qua đó.
Dương Thanh Hà liếc mắt nhìn về phía Trương Uẩn, rồi nói: “Hay là tối nay anh đi chơi với em đi.”
“Đi chứ?”
“Ừm, đi.”
Trương Uẩn cúp điện thoại đi tới.
Dương Thanh Hà: “Em không làm phiền hai người thưởng thức tranh nữa, hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô tự nhiên vén váy rời khỏi.
Trương Uẩn không rõ nguyên do, “Sao Thanh Hà đi rồi?”
“Chắc là bận việc gì.”
Làm phiền… Dùng từ này đúng là kì quặc.
Đi tham quan mấy bức xong, Trương Uẩn làm như tùy tiện hỏi: “Cảm giác anh và Thanh Hà như quen biết nhau nhỉ?”
“Hửm?”
“Em thấy hai người nói chuyện rất thoải mái, giống những người bạn đã quen biết lâu năm, anh còn tặng cả hoa mà.”
Triệu Liệt Húc: “Lễ nghi cơ bản thôi.”
Trương Uẩn sửng sốt một hồi rồi gật đầu.
Trước đây khi chú Lưu giới thiệu cũng từng kể qua gia cảnh của anh. Bố anh mở công ty, điều kiện gia đình rất tốt. Mẹ làm giáo viên, cũng coi như nhà có gia giáo.
Thoạt đầu khi được nghe kể, Trương Uẩn không tin người như vậy mà vẫn còn độc thân, thậm chí còn nói đùa với bạn rằng liệu người đó có phải gay không.
Bây giờ trông lại quả thật là người có tri thức.
Trương Uẩn nhìn chung quanh rồi hỏi: “Một tiếng nữa ở đây đóng cửa rồi, hay là lát nữa mình cùng nhau đi ăn khuya nhé?”
Triệu Liệt Húc cười.
Giờ anh mới hiểu câu nói đó của Dương Thanh Hà.
Cô nhóc này coi vậy chứ biết tính trước tương lai lắm.
Triệu Liệt Húc: “Tôi đã có hẹn rồi, không đi được.”
Trương Uẩn gật đầu, uyển chuyển đổi đề tài, “Gần đây bên đại học Trung Tế xảy ra án mạng, mấy anh phụ trách điều tra mệt lắm đúng không?”
“Chúng tôi quen rồi.”
“Mấy ngày gần đây ai ai cũng hoảng hốt, đồng nghiệp của em tối cũng không dám về một mình.”
“Vậy về chung đi.”
Cuộc trò chuyện cứ câu được câu không như vậy, vai của Triệu Liệt Húc hạ xuống.
Trần Ký thở phì phò, “Tìm một vòng không thấy đâu, sao cậu đi nhanh thế, đã chạy tót lên lầu hai rồi. Ấy, vị này là ——”
Triệu Liệt Húc: “Trương Uẩn.”
Trương Uẩn gật đầu.
Trần Ký: “Chào cô chào cô.” Anh ta lại huých tay Triệu Liệt Húc, “Chị dâu nhỏ đi đâu rồi?”
Triệu Liệt Húc: “Có việc đi rồi.”
Trương Uẩn nhíu mày, “Chị dâu nhỏ?”
Trần Ký chớp mắt.
Triệu Liệt Húc không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Không có gì.”
Trương Uẩn thất vọng.
Mặc dù cô ấy không thân thiết với anh, không giao tiếp nhiều, nhưng cảm giác bị người ta loại một cách trắng trợn như thế thực sự không dễ chịu chút nào. Huống hồ còn là người đàn ông mà mình thích.
Trương Uẩn cảm thấy mất mát trong lòng, giới thiệu cho hai người toàn bộ tranh sơn dầu ở tầng hai. Cả quá trình thái độ của Triệu Liệt Húc rất rõ ràng, khách sáo và lịch sự, thậm chí còn có vẻ xa cách.
Trần Ký rất tinh ý, chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ đã nắm rõ ẩn tình bên trong.
Trên đường tới bãi đỗ xe dưới hầm, tính tò mò không kiềm được bộc phát.
“Có phải cô giáo kia có ý gì với cậu không? Tôi thấy cũng khá được đấy chứ.”
“Cô ấy là người mà trước đây phó phòng Lưu giới thiệu.”
“Gì cơ?!” Trần Ký cẩn thận nhớ lại dáng vẻ và cử chỉ của Trương Uẩn, “Phó phòng Lưu quả đáng tin cậy, cô gái đó trông vẻ ngoài hiền thục, chuẩn mẫu hình tượng một người vợ đảm đang. Nếu so sánh cả hai thì nói thật, tôi thấy Trương Uẩn phù hợp chung sống cùng hơn.”
Triệu Liệt Húc cười, “Sống cùng? Thế nào được gọi là sống cùng? Giúp tôi nấu cơm, quét tước đã gọi là sống cùng rồi sao?”
“Thông thường là vậy, cuộc sống bình dị qua ngày.”
“Thế thì tìm người giúp việc là được rồi.”
Trần Ký: “Vãi, đúng là người giàu!”
Trần Ký nói rất nhiều, cả dọc đường cứ lải nhải y như một bà già, hai người quẹo vào bãi đỗ xe khu P.
Dương Thanh Hà đang đứng tựa người bên chiếc Audi màu đen.
Cô vẫn mặc bộ lễ phục màu đen và đi đôi giày cao gót đó nhưng đã thả tóc. Lúc trước để tóc đen thẳng, bây giờ được uốn xoăn nhẹ nhàng, lọn tóc gạt sang một bên làm cô mang vẻ biếng nhác.
Dương Thanh Hà đang đứng chơi điện thoại, hàng lông mi dài chớp chớp như cánh bướm.
Trần Ký dụi mắt, “Kia không phải là chị dâu nhỏ sao?”
Triệu Liệt Húc: “Ừm.”
“Yêu kiều thướt tha thế!”
Triệu Liệt Húc mấp máy môi, đến trước mắt Trần Ký, che khuất tầm nhìn của anh ta.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Thanh Hà ngẩng đầu lên rồi cất điện thoại, vẫy vẫy tay, “Hi, đội trưởng Triệu.”
HẾT CHƯƠNG