Trước khi MC chuẩn bị đóng danh sách đăng ký tham gia, Dương Thanh Hà đã kịp kéo Triệu lạc hậu lên sân khấu.
Trên sâu khấu có tổng cộng có sáu cặp, bọn họ là cặp cuối cùng.
Các chàng trai có mặt ở đây đều là tấm chiếu mới chưa trải, nên Triệu Liệt Húc vừa xuất hiện đã hoàn toàn khác biệt. Chưa kể vóc dáng anh tráng kiện, tỏa ra sức hút của người đàn ông từng trải.
Phía dưới người thì ôm lấy nhau phấn khích, người thì chụp lại rồi xì xào to nhỏ. Triệu Liệt Húc đút hai tay trong túi, có phần mất tự nhiên.
Anh chưa từng tham gia hoạt động kiểu này bao giờ.
MC nói: “Ta có tổng cộng có ba vòng, bỏ phiếu bầu để phân thắng thua. Nào nào nào, mau đem bảng trắng lên đây, vòng đầu tiên là kiểm tra bạn hiểu người ấy bao nhiêu.”
Dương Thanh Hà khẽ thở dài, “Khéo chúng mình còn không qua được vòng thứ nhất ấy chứ.”
Sáu người cầm bút và bảng trắng nhỏ.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi trong lần đầu gặp gỡ, bạn trai của bạn đã mặc đồ màu gì?”
Anh và cô đều nhìn nhau và nhanh chóng viết đáp án xuống tấm bảng.
E là cả đời Dương Thanh Hà cũng không quên được khoảnh khắc khi ấy.
Lúc đến lượt Dương Thanh Hà, cô mở tấm bảng, trên đó viết: Quân phục cảnh sát màu xanh lam.
Triệu Liệt Húc: Quân phục cảnh sát.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi tiếp theo, nụ hôn đầu tiên của các bạn là khi nào?”
Dương Thanh Hà: “…”
Triệu Liệt Húc: “…”
Lúc đến lượt hai người, MC câm nín.
Trên bảng của hai người đều viết “không có”.
Một chàng trai dưới sân khấu bỗng la lên: “Ông đây không tin, người anh em, hôn luôn bây giờ đi! Làm đi! Sợ cái gì!”
“Đúng thế! Hôn một cái! Hôn đi!”
Ai đó còn huýt sáo.
MC lên tiếng, “Hai người có phải người yêu không? Hoạt động này của chúng tôi chỉ dành cho các cặp tình nhân thôi.”
Dương Thanh Hà hơi ngại ngùng, kéo MC qua nói nhỏ: “Tụi tôi vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi.”
Vài tiếng lọt vào micro.
Dưới sân khấu lại trở nên ầm ĩ.
Dương Thanh Hà: “Hôm nay khó khăn lắm tôi mới hẹn được anh ấy nên muốn tham gia hoạt động này để rút ngắn khoảng cách, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là thành.”
Người dẫn chương trình: “Cô theo đuổi anh ấy ư?”
“Vâng, đúng thế.”
Cậu chàng hồi nãy hét tiếp: “Cô gái, quá được! Chỉ một từ thôi, ngầu!”
Triệu Liệt Húc ngồi tại chỗ, trong đôi mắt đen láy thoáng nét cười, trông cô giả đứng đắn nói nhăng nói cuội.
Dương Thanh Hà ra vẻ đắc chí với anh.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi cuối cùng, câu đường mật ngọt ngào nhất mà bạn từng nghe bạn trai mình nói là gì?”
Đáp án của mấy đôi ngồi trước đều không trùng khớp.
Dương Thanh Hà bỗng ngồi im, vài phút sau mới bắt đầu viết.
Lúc lật bảng, MC cười to, “Chẳng phải hai người còn chưa yêu nhau sao? Sao lại có câu anh yêu em được?”
Câu cô viết là ‘Anh yêu em’.
Còn Triệu Liệt Húc để trắng.
Dương Thanh Hà: “Điều này… Về sau anh ấy sẽ nói cho tôi nghe.”
Triệu Liệt Húc cong môi cười, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Hai đội bị loại, một đội nhận giải khuyến khích, một đội nhận được món đồ trang sức nhỏ xinh.
Vòng hai là trò chơi ôm bạn gái của bạn và thực hiện động tác squat.
MC phổ biến: “Thời gian trong hai phút, thứ hạng sẽ được xếp theo số lần làm squat.”
Triệu Liệt Húc thường luyện cơ bắp nên chẳng có gì bất ngờ về thể lực của anh.
Dương Thanh Hà trông hơi luống cuống, “Chúng ta ôm bằng cách nào?”
Triệu Liệt Húc duỗi cánh tay phải ra, “Em lại đây.”
Dương Thanh Hà vừa tựa vào người anh, bên eo đã bị siết chặt, cả người được nhấc bổng lên, cô vô thức choàng hai tay ôm lấy cổ anh.
Triệu Liệt Húc một tay ôm eo cô, một tay đỡ khủy chân, chuẩn tư thế ôm công chúa.
Dương Thanh Hà tựa vào lồng ngực anh. Cơ thể người đàn ông cường tráng và ấm áp, đến nhịp tim đập cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hai tay cô đang vòng qua cổ anh bỗng siết thêm một chút.
Dường như Dương Thanh Hà được nhận hơi ấm từ người anh, cái nóng bỏng từ gan bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Triệu Liệt Húc cúi đầu nhìn người trong lòng, người nho nhỏ giống mèo? Hay giống thỏ?
Nhẹ bâng.
Tay anh đặt bên hông cô, vòng eo thon thả, gọn xinh.
Thậm chí anh còn có thể ôm trọn eo cô chỉ bằng hai lòng bàn tay.
Dương Thanh Hà: “Anh làm được chứ?”
Triệu Liệt Húc: “Anh thường tập thể dục nên chắc chắn sẽ được.”
Dương Thanh Hà chọc chọc cơ ngực vạm vỡ của anh, “Thật là, sao trông nó còn săn chắc hơn trước kia nữa vậy?”
Anh bật cười, “Được rồi, em đừng sờ lung tung, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Dương Thanh Hà ôm anh thật chặt, “Dốc nhiều sức chút, cách mạng sẽ thành công.”
Triệu Liệt Húc càng ghì eo cô.
Cứ nhấp nhô lên xuống nhưng thoải mái như đang nằm trên mặt đất bằng phẳng.
Mấy chàng trai ở ba đội còn lại thì quỳ khụy xuống đất, bạn gái các chàng đánh yêu, dở khóc dở cười hỏi: “Bộ em nặng lắm sao?”
Bạn trai: “Em không nặng, là do anh không làm được, tại anh yếu, ôi, đừng đánh nữa em.”
Dương Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Triệu Liệt Húc. Mặt anh hơi gầy, nhưng lại góc cạnh, rõ nét, trong đôi mắt ấy ẩn chứa xa xăm, cô nhìn chếch xuống dưới.
Dừng lại trên đôi môi anh.
Bờ môi mỏng tựa lưỡi dao.
Dương Thanh Hà mỉm cười, càng nhìn càng thấy đẹp trai ngây ngất.
Triệu Liệt Húc thở hổn hển, song động tác vẫn gọn gàng lưu loát, lần nọ nối đuôi lần kia, trông anh thực hiện rất nhẹ nhàng.
Lúc Dương Thanh Hà khoác tay lên cổ anh, ngón tay cái vô tình chạm phải hầu kết, cô khẽ mơn chớn nó.
Dương Thanh Hà luôn thấy yết hầu của đàn ông cực kỳ hấp dẫn.
Triệu Liệt Húc nhíu mày, giọng khàn khàn, “Em đừng lộn xộn.”
Lúc anh cất tiếng, lồng ngực rung lên, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô.
Dương Thanh Hà toan nói cố lên bỗng nhận ra mình không muốn ipad!
“Chờ đã, đừng đừng, anh làm chậm lại chút, em muốn chú gấu con đó cơ, anh đừng làm nhanh quá.”
Vừa dứt lời, MC đã kêu ngừng.
…
Trên đường về, Dương Thanh Hà cầm cái ipad.
Đôi trai gái đi bên cạnh quấn quýt lấy nhau, cô gái cầm trên tay chú gấu Rilakkuma, trao cho anh chàng một nụ hôn.
Dương Thanh Hà thở dài.
Ven hai lối hẹp có cây thủy sam to, cao ngất ngưởng. Phía trước là ngọn đèn đường, ánh trăng sáng ngời như hòa làm một cùng nó.
Cặp đôi kia rẽ lối vào ngã ba và mất hút.
Triệu Liệt Húc trông dáng vẻ cô mà buồn cười, giơ bàn tay to vỗ nhẹ đầu cô hai cái: “Có còn hơn không.”
“Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo đội trưởng Triệu của chúng ta giỏi vậy làm gì.”
Triệu Liệt Húc mỉm cười, đút tay vào túi quần, chầm chậm cất bước.
Đêm xuống tĩnh lặng, nghe được cả âm thanh đế giày va và đá nhỏ.
Dương Thanh Hà cúi đầu nhìn bóng của hai người dưới chân, chợt hỏi: “Bây giờ anh đang vui lắm sao?”
Triệu Liệt Húc cụp mắt nhìn cô, “Hửm?”
“Hửm cái gì mà hửm, anh biết ý em mà.”
“Cũng được.”
“Chậc, rõ ràng là anh vẫn luôn cười.”
“Thật không?” Âm thanh trầm lắng.
Ngoài giờ làm việc, ngoại trừ mấy lần tụ tập với đồng nghiệp trong đội và gặp gỡ họ hàng, gần như anh không chơi những trò giải trí. Vì với anh mà nói, mấy trò chơi này khá trẻ con. Nếu đổi lại là thường ngày, dù có đi ngang qua chắc chắn anh cũng sẽ phớt lờ.
Mặc dù trẻ con nhưng cũng có điểm thú vị, một khi có ai khám phá điều này, họ sẽ thấy khoan khoái trước nay chưa từng có.
Dương Thanh Hà: “Vụ án biến thái nhất mà anh từng nhận là gì?”
“Là vụ này.”
“Có phải áp lực cũng sẽ lớn hơn không?”
“Có thể xem là vậy.”
“Em nghe nói anh có khả năng phá án thành công cao, nhanh, chuẩn xác và giữ vững phong độ nữa.”
Triệu Liệt Húc: “Đâu đến mức phóng đại thế. Phá án không thể chỉ dựa vào một người, cũng không thể thiếu một người.”
“Khi em ở Mỹ, em từng tìm kiếm tên anh trên Google. Có khá nhiều người trùng tên họ với anh, nhưng đều không phải anh. Một năm sau, đương lúc tình cờ tìm kiếm tên anh thì thấy ảnh anh trên một trang báo, hình như đang trong một buổi phỏng vấn. Em nhớ trang báo đó ca ngợi anh như một vị thám tử tài ba trong một chương trình truyền hình của Mỹ.”
Ở Hoài Thành có một chương trình nói về việc cảnh sát phá án. Lần đó anh cũng được ghi hình, sau đó phóng viên tìm tới tận nơi. Tất cả mọi chuyện đều được cấp trên phê chuẩn, họ bảo làm vậy là để cổ vũ chính nghĩa, ổn định lòng dân.
Triệu Liệt Húc chân dài, nhưng không sải bước lớn, “Tìm tên tôi?”
Điểm mấu chốt đã bị anh tóm gọn.
Dương Thanh Hà thản nhiên dạ.
Anh hất cằm, im lặng nhìn về phía trước.
Tới cuối con đường mòn là đường chính của Học viện, băng qua đường chính rẽ vào khúc quanh là đến ký túc xá.
Những cây ngô đồng xung quanh đều khoác trên mình dây đèn nhấp nháy, từng tốp cô cậu sinh viên tay trong tay, qua lại tấp nập.
Hai người im lặng hồi lâu, Dương Thanh Hà bèn chọn một đề tài, “Anh nói xem, hai ta như vậy có bị tính là lừa đảo không?”
Triệu Liệt Húc cong môi, “Nếu theo quy tắc của trò chơi thì tính.”
“Vậy mà anh còn giành giải nhất. Anh là cảnh sát mà lại làm chuyện thế này.”
“Cùng lắm tôi chỉ được xem là đồng lõa, còn em mới là kẻ chủ mưu.”
“Nhưng anh có thể từ chối, vậy mà anh vẫn đi theo.”
Yết hầu Triệu Liệt Húc lăn lăn, anh bật cười khe khẽ.
Gió đưa hương hoa chạm khẽ gương mặt. Dương Thanh Hà nghịch ipad trong tay, thấy thứ này lạnh lẽo chán ngắt bèn ngắm người bên cạnh. Tuy ngũ quan khí khái, mặt mày nghiêm nghị, ấy vậy mà lúc nào cũng nụ cười trên môi, bước đi với tư thế lưng thẳng như tấm thép.
Dưới chân tòa ký túc xá có một chàng trai nọ xếp nến hình trái tim và ngồi hát bên cây đàn guitar. Đó là một bản tình ca mà Dương Thanh Hà chưa bao giờ nghe nhưng giai điệu lại du dương đến lạ.
Bên dưới đông người ồn ã, cô gái ở tầng ba ló đầu ra ban công, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện dưới lầu.
Dương Thanh Hà cùng anh đứng dưới tán cây ngô đồng cạnh ký túc xá, những ánh đèn nho nhỏ treo trên cây lấp lánh tựa vì sao, tôn thêm vẻ sâu sắc trên gương mặt anh.
Triệu Liệt Húc nghiêng đầu xem nam sinh kia tỏ tình. Lúc chàng trai thổ lộ anh yêu em, khóe môi anh bỗng cong cong.
Dương Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt. Góc nghiêng của anh sắc xảo, những đường nét trải dài từ cằm đến xương quai xanh, vừa gợi cảm, vừa khí phách.
Xem chuyện vui một hồi, Triệu Liệt Húc quay đầu, bất ngờ va phải đôi mắt nóng bỏng. Dưới đáy mắt rực rỡ in ánh đèn màu lấp lánh, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo tựa xuân sang.
Anh sững sờ trong giây lát, lấy điếu thuốc lá từ trong túi quần, kẹp giữa ngón tay, “Em không lên lầu à?”
“Còn chẳng phải do không muốn tạm biệt anh sao.” Dương Thanh Hà đè đôi tay đang định châm điếu thuốc, “Hay anh bớt hút thuốc lại đi?”
“Quen rồi.”
Dương Thanh Hà vẫn không thả tay ra, ánh mắt kiên quyết.
Triệu Liệt Húc liếm môi, “Được rồi.”
“Hôm nay anh đã hút rất nhiều.” Cô sáp lại gần anh, ngửi ngửi, “Mùi thuốc lá trên người anh nồng quá, đêm nay không được hút nữa.”
Triệu Liệt Húc cúi đầu nhìn cô, “Ừm.”
Dưới tán cây ngô đồng, trong đêm tối mờ mịt, hai chiếc bóng một cao một thấp như những thước phim đang dừng hình từ xưa cũ.
Dương Thanh Hà: “Anh nghe lời vậy ư?”
Mắt Triệu Liệt Húc cong lên, không khỏi bật cười.
Dương Thanh Hà: “Anh nghe theo em thật sao?”
“Dương Thanh Hà.”
“Sao đấy?”
Anh chỉ cười khẽ, lời đến bên môi lại nuốt xuống, “Lên lầu đi.”
Dương Thanh Hà đá lông mày, gật đầu, “Vâng, chúc anh thất tịch vui vẻ.”
“À, quên mất.” Cô vừa tiến một bước lại trở lại, gõ ngón tay lên chiếc hộp cứng, bật cười lần này là lần thứ năm. Cô bước đến trước mặt Triệu Liệt Húc, mũi giày chạm vào đôi giày da ấy.
Cô kiễng chân, ghé vào tai anh thì thầm: “Thật ra em không nghĩ hôm nay chúng mình đã lừa họ, nhưng anh quả thật là kẻ đồng lõa.”
Triệu Liệt Húc cụp mắt, nhìn đôi vai gầy của cô, dây đeo vai màu xanh ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng.
Tóc bên tai cô gái theo gió lướt qua mặt anh, nhẹ nhàng rung động.
Cô dứt lời bèn đứng thẳng dậy.
Tựa thoáng qua chỉ là ảo giác.
Cảm giác môi cô chạm khẽ bên má.
Cô gái cách đó không xa đã chấp nhận lời tỏ tình của chàng trai, mọi người hô hào hôn đi.
Bên kia huyên náo, bên này lặng thinh.
Nhưng trái tim cùng một giai điệu rộn ràng.
Dương Thanh Hà mỉm cười, “Ngủ ngon, đội trưởng Triệu.”
Triệu Liệt Húc nheo mắt, nhìn theo bóng lưng của cô.
Chân nhỏ eo thon, càng ra dáng hơn trước.
Anh cúi đầu, nhìn điếu thuốc lá trong tay, đuôi mắt cong cong, trong đôi ngươi đen thẳm đượm ý cười.
Hóa ra… Cô có chuẩn bị mà đến.
~~
Thính bay đầy trời chưaaa~
Lảm nhảm một xíu, chị Lí tả anh Húc lắm quá ;;-;; mình lựa từ sao cho không lặp muốn chầm kẻm luôn í huhu. Bạn editor chương này còn tả kém nữa… khổ quá trời.
HẾT CHƯƠNG