"Nó là người quyên tặng cơ thể thích hợp với ngài nhất đó."
Từ lúc quen biết nhau tới nay, thật ra Leon và Ian chỉ nhảy chung một điệu vũ thôi.
Ngày hè năm mười hai tuổi đó, vũ hội trên thảm cỏ mừng ngày Thánh chủ về đó, lều bạt và ruy băng trắng như tuyết, hương hoa đầy ắp cả lồng ngực.
Cha xứ trẻ dắt tay một cậu bé hóa trang thành Pinocchio, nhảy từng bước cứng ngắc. Họ cũng không hiểu mấy về mấy vụ nhảy nhót tăng tình hữu nghị này, bước không đúng nhìn thì sẽ giẫm lên chân của đối phương, chẳng để ý là sẽ bị ngã ngay. Một điệu vũ nhảy tới mức chấn động lòng người, trò cười cũng nảy sinh theo.
Ánh nắng và biển hoa một năm bốn mùa ở Friel chưa từng phai màu, trang viên Parthenon trong gió vẫn dập dờn giữa tiếng sóng biển.
Một câu nói của Leon đã kéo Ian từ đế đô mù mịt phù hoa này về tới tinh cầu long lanh, bao la và đan dệt màu xanh lam đó. Mà cũng kỳ ghê, rõ ràng chỉ mới rời khỏi Friel có hai tháng thôi nhưng như thể đã xa nhau cả đời rồi vậy.
"Sau đó em cũng chưa từng khiêu vũ với ta nữa luôn." Leon có chút tiếc nuối.
"Vì con lớn rồi mà." Ian bảo.
Từ sau khi Leon thức tỉnh năm mười ba tuổi, vì đã ý thức được là thằng nhóc này đã chính thức bắt đầu phát dục rồi nên Ian cũng giữ khoảng cách một cách chặt chẽ và rõ ràng với anh luôn.
Khiêu vũ tuyệt đối là một chuyện không thích hợp, lúc thường cũng đã cố gắng không đụng chạm chân tay với nhau rồi. Ngay cả lúc lén ở bên cạnh nhau thì cửa phòng cũng chưa bao giờ đóng lại. Leon vắt hết óc muốn chạy tới chỗ của Ian để qua đêm nhưng cuối cùng vẫn chưa thực hiện được.
Nghĩ tới đây, Ian mới chợt lấy lại tinh thần. Hình như sau khi tới đế đô, hai người đột nhiên thân mật với nhau lại. Kiểu thân mật này tự nhiên, trôi chảy và không để lại một tiếng động như vậy đó, hắn dĩ nhiên lại nhất thời không phát hiện ra.
"Ta hiểu em không muốn để người ta biết được." Leon đúng lúc mà nắm chặt lấy bàn tay đã cố rút ra của Ian, "Em yên tâm đi Ian. Đêm nay, ta đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi."
Cách Cung Amethyst mấy trăm mét có một phòng ăn nhỏ chẳng có một bóng người nào ở bên trong, chỉ có vài ngọn đèn mờ nhạt trên cây cột mà thôi.
Leon nắm tay Ian đi vào. Giày bó bước trên sàn nhà tinh thạch trơn bóng như mặt gương và phát ra những tiếng vang lanh lảnh dễ nghe.
"Mấy vị khách đang ở trong đại sảnh Amethyst hết rồi, sẽ không ai tới một nơi như vầy đâu," Leon bảo, "Nếu có người tới gần, ta sẽ phát hiện ra thôi. Em yên tâm đi, ta cũng không muốn bị kẻ không liên quan nhìn thấy đâu."
Thanh niên mỉm cười với cha xứ đang nhíu mày, tia sáng chạy dọc theo khóe mắt và đuôi lông mày, đẹp tới mức không nói nên lời.
Tia thấp thỏm cuối cùng dưới đáy lòng của Ian cũng tan thành mây khói.
Hai chiếc máy người hầu đứng im trong góc lặng lẽ bước ra. Một tên ôm một chiếc đàn cello còn một tên thì để tay lên chiếc đàn xếp, đánh như thật lắm cơ.
Hoa phục của Leon thẳng tắp, áo choàng thắt nghiêng, chắp một tay ra sau lưng, tay còn lại đưa về phía Ian. Tư thế này toát lên vẻ phong độ nhẹ nhàng không tả nổi, khiến cho lòng người ngóng trông.
Dưới tia sáng nhu hòa và ám muội, vầng trán của thanh niên trông khôi ngô, sống mũi thẳng như núi cao, góc cạnh trên khuôn mặt rõ như lưỡi dao. Dù với một khuôn mặt đầy trẻ trung như thế nhưng vẫn mang đến một cảm giác quá mức sắc bén và nghiêm túc, nhưng vì khóe môi mang theo ý cười nhẹ nhàng nên cả khuôn mặt thoáng dịu xuống ngay.
Không còn là cậu bé bướng bỉnh mặc đồ phim hoạt hình nữa nhưng trông vẫn không chịu gò bó và vẫn kiên cường như lửa. Hôm nay, Leon rút đao ra khỏi vỏ, lộ ra hết mọi sự sắc bén và cũng không cần phải che giấu tiếp nữa.
"Tiểu lão sư thân mến, ta có vận may để mời ngài nhảy một điệu được không đây?"
Ian mặc cả chiếc áo choàng trắng như tuyết trên người, ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài và vững vàng đó rồi lại dời tới trên bộ lễ phục long trọng của thanh niên. Sau đó, hắn giơ tay lên, bắt đầu cởi áo choàng trên người ra.
Chỉ một chốc như vậy thôi mà thiếu chút nữa là đầu của Leon đã nổ thành một đám mây hình nấm luôn rồi, giọng nói cũng run run theo.
"I...Ian?"
Ian cởi áo choàng ra rồi để vào một chiếc ghế bên cạnh tường và chỉ mặc áo sơ mi và quần tây ở bên trong, hắn cười đến nỗi hơi ngại ngùng: "Khiêu vũ với con mà lại mặc áo choàng nghiêm túc như vậy, cảm thấy thật sự kỳ dữ lắm. Như vầy được hơn chút nào chưa?"
"Không thể... tốt hơn nữa luôn." Hầu kết của Leon khó khăn trượt lên chạy xuống, ánh mắt không thể kiềm chế mà chạy dọc theo vòng eo tinh tế khó khi thấy được ánh mặt trời vì cha xứ luôn mặc áo choàng dài này.
Cơ thể cao gầy của Ian trông hết sức cân đối, đôi chân mặc quần tây đen thon dài thẳng tắp. Hắn đứng thẳng người như một cái cây xanh biếc cao vút, hoàn toàn không có nét quyển rũ tỏa ra từ bên trong như những tên Omega thông thường khác.
Trong tai của Leon cũng nghe thấy nhịp tim ầm ĩ của mình, giọng nói cũng mất tiếng tới nơi: "Em cũng chẳng cần hoa phục gì đâu, Ian. Khí chất và ánh sáng tỏa ra từ người em là món trang sức tốt nhất của em rồi.
"Sau khi lên chức bá tước, cái miệng của người nào đó ngọt hơn rất nhiều so với quá khứ nhỉ." Ian cười rồi đặt tay vào trong lòng bàn tay của Leon, hắn ngoài ý muốn thấy hơi bỏng vì nhiệt độ nhỏ bé của lòng bàn tay này.
Leon duỗi tay tay chụp tới và ôm lấy vòng eo mà anh đã sáng nhớ chiều mong, kéo cả cơ thể mềm nhẹ này vào trong lồng ngực mình.
Quá thân mật rồi. Ian nghĩ thầm. Lồng ngực của họ kề cạnh nhau, nhiệt độ lan qua miếng vải mỏng manh.
Đàn xếp kéo vang một tiếng chậm rãi trước, sau mấy nhịp, tiếng nhạc du dương của đàn cello trầm lắng mới bước vào. Giai điệu của lãng mạn đến nỗi khiến người ta cảm thấy đa cảm tràn ngập cả phòng ăn nhỏ.
Leon đưa ra bước đầu tiên, Ian lùi về sau một bước rồi lập tức bị anh dẫn vào trong giai điệu của điệu Waltz.
Lần này, bước nhảy của họ trôi chảy không gì sánh kịp, mũi chân cũng sẽ không bao giờ chạm vào nhau.
Bước lướt, xoay tròn, bước ngang... Leon làm người dẫn đầu, anh mạnh mẽ nhưng không mất đi vẻ ôn nhu mà tóm Ian trong tay, cánh tay gần như ôm hết cả người hắn vào trong ngực tới nơi luôn.
Lúc xoay tròn, Ian cảm thấy mũi chân của mình cách mặt đất như thể bị Leon ôm bay lên luôn vậy.
Khúc nhạc chậm rãi chảy xuôi như một dòng sông ấm áp. Bá tước trẻ và tiểu cha xứ yêu dấu của anh ôm lấy nhau và rong chơi trong sóng lớn.
Hai khuôn mặt cách nhau không tới một tấc, mỗi lần xoay tròn, tia sáng chớp lên trên mặt cả hai, khuôn mặt vừa ảo vừa thật, vệt sáng rời rạc trong đôi mắt trông như sao băng xẹt qua linh hồn của cả bầu trời đêm.
Tin tức tố cuồn cuộn như cơn sóng thần trên người thanh niên Alpha nuốt sống lấy ngọn đảo biệt lập là Ian.
Cảm giác tê dại đó từng tấc lan tràn vào trong cơ thể, lẩn trốn dọc theo cột sống, hội tụ ở phần eo bị ôm chặt rồi lại lướt tới xương đuôi, tia lửa bùm bùm vang dội ở nơi đó.
Không thể tả được chỉ bằng ngôn ngữ, tựa như một mầm cây mọc lên giữa khe đá, kéo thành một cây leo nhỏ dài mà quấn hai người lại với nhau.
Xoay tròn một vòng rồi lại một vòng, Ian nhanh chóng cảm thấy choáng váng, cơ thể bị giam cầm trong cánh tay của thanh niên, lời từ chứ lại không thể nói ra cho được.
Hắn nhắm chặt mắt lại giữa những tia sáng đang chớp lóe.
Một hơi thở đang tới gần.
Leon cúi đầu dán hai má nóng bỏng lên thái dương hơi lạnh của Ian, bàn tay đặt lên sau lưng hắn để hai cơ thể vừa khớp mà ôm lấy nhau.
Anh có thể cảm nhận rõ được cơ thể trong khuỷu tay mình đang đè sự run rẩy không ngừng này xuống, không phải vì sợ mà vì khó thể kiềm chế được cơn động tình thôi.
Tay mang nhẫn giới luật bị nắm chặt nên luồng tin tức tố của Omega bay ngay ra khỏi khe cửa sổ không đóng kín. Mùi thơm phưng phức, ấm áp, ngọt ngào mà nồng nàn như đêm xuân hoa tươi lộng lẫy ở Friel, khiến người ta bằng lòng sa vào trong đó rồi ngủ luôn một giấc không tỉnh lại.
"Ian," Leon chợt nói, "Hôm nay lúc ở trên không giữa trận đấu, có phải em thấy rất khó chịu khi bị ta ôm bay đi bằng cơ giáp không?"
"Quả thật... có chút." Ian bảo, "Nhưng lúc đó con đang chiến đấu mà, có thể thông cảm được."
"Vậy thì tốt rồi." Leon nói và dừng bước nhảy lại, "Vì ta muốn dẫn em đi xem cảnh sắc của đế đô mà ta thích nhất chút đấy."
Asura trước ngực văng ra và biến thành một chiếc giáp nhẹ hạng nặng cao hơn bốn mét, nó ôm trùm lấy hai người rồi chạy khỏi phòng ăn nhỏ.
Ngay sau đó, nó bung hai cánh ra rồi hóa thành một con diều hâu bằng cơ giáp to đùng, bổ nhào dọc theo thảm cỏ rộng lớn của hoàng cung và bay về phía đế đô đèn đuốc rực rỡ dưới ngọn núi.
Lúc Felix trở lại phòng ngủ của mình, ông chỉ thấy một con chim khổng lồ đen kịt từ hoàng cung bay về phương xa, bóng dáng trông rất quỷ mị.
Ông không khỏi nghĩ đến chuyện chim diều hâu là kẻ săn linh hồn của tội phạm trong truyền thuyết thần thoại. Nó sẽ đục đầu người bằng móng nhọn và mỏ rồi ngậm mất linh hồn từ trong đầu của họ.
Người mất đi linh hồn sẽ không chết nhưng sẽ biến thành một cái xác di động, sống ngày qua ngày như một chiếc máy, mãi đến khi cơ thể mục nát mới thôi.
"Thân mến." Hoàng hậu Iris lo âu gọi ông, "Ngài có khỏe không? Bác sĩ Hassan tới rồi."
Bác sĩ hoàng gia cao cấp dẫn phụ tá của hắn qua từng cửa kiểm tra sinh học trong tẩm cung hoàng đế rồi đi vào buồng trong của phòng ngủ.
Felix đã thay thành một bộ đồ ở nhà, ngồi trên ghế sô pha lưng cao và uống sữa mật ong mà Hoàng hậu đang tự tay đút. Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Hoàng đế không cần kiên trì chống đỡ nữa, cả người đang nằm trong trạng thái nửa co giật và cực kỳ tê dại trước mọi kích thích bên ngoài.
Hassan nghe quan hầu miêu tả bệnh tình rồi đi làm kiểm tra đủ thứ cho Hoàng đế. Hắn là bác sĩ còn được giữ lại làm việc sau khi Hoàng đế đã thay đổi rất nhiều người, đến nay hắn đã đảm nhiệm gần một năm rồi.
Hoàng đế cũng là người không dễ hầu hạ. Bệnh tật vốn sẽ làm cho tính cách của người ta trở nên táo bạo hơn, huống chi xưa nay Felix cũng chẳng hề gắn liền với hai từ "tốt tính" này mà.
Nhưng khi bệnh tình càng trở nặng, dần dần Hoàng đế ngay cả sức để nổi nóng cũng chẳng có nữa rồi. Hassan mơ hồ cảm nhận được rằng đám thành viên hoàng thất lại rất thích trạng thái này của Hoàng đế.
Người cầm quyền sẽ tức giận và sợ hãi tới mức nào khi mình lại đột nhiên mất đi lực hành động và lưu lạc trở thành con rối của con cái thân thuộc chứ.
"Hôm nay ngài đã cực nhọc quá sức nên dược hiệu mất hiệu lực sớm hơn, còn khiến ngài bước vào thời kỳ mệt mỏi nữa ạ." Hassan đã kiểm tra xong xôi, "Liều lượng hôm nay của ngài đã đạt tới mức tối đa rồi. Thần đề nghị ngài vẫn nên cố gắng tiêm càng ít thuốc càng tốt cũng như rút ngắn thời gian lộ mặt với công chúng ạ..."
Mặc dù Hoàng đế không tiện nhúc nhích cơ thể và cơ mặt, nhưng ông lại bắn ra một ánh mắt như lưỡi dao về phía Hassan.
"Cứ để ta làm một tên Hoàng đế, còn ngươi thì cứ đi làm cái chức bác sĩ cho đàng hoàng vào đi."
Nếu bệnh tình cứ tiếp tục phát triển như vầy, ngắn thì hai hoặc ba năm, nhanh thì một năm, cơ mắt của Felix IV cũng sẽ không thể nhúc nhích nữa đâu.
Mỗi khi loài người chữa khỏi một căn bệnh thì sẽ có một căn bệnh khác ra đời, để ra sức cho Tử thần và thu hoạch mạng người thôi.
Hoàng thất Coleman cũng chẳng có bệnh di truyền đặc biệt chết người nào hết, nhưng Felix IV đã được chuẩn đoán chứng hoại tử thần kinh cơ vào hai năm trước rồi. Đây là một loại bệnh biến dị hiếm thấy, thần kinh cơ trên cả người sẽ tự hoại tử, trạng thái phát bệnh giống như bệnh xơ cứng teo cơ một bên vậy, nhưng bệnh của Hoàng đế vẫn là một vấn đề y học nan giải.
Bệnh tình của Felix tiến triển rất nhanh, Hassan không ngừng tăng thuốc tăng cường hoạt động của thần kinh cơ nhưng dược hiệu càng ngày càng ngắn.
"Thời gian của ta không còn nhiều lắm, ta biết mà." Felix nói bằng một giọng điệu cực chậm và lướt qua đầu lưỡi, "Nhưng với cái tuổi của ta, chết vì một căn bệnh như vầy là kết cục mà ta không thể chấp nhận được."
Nếu Felix không bị bệnh và luôn được bảo dưỡng thì chắc cũng vẫn sống được thêm năm mươi, sáu mươi năm gì đó. Cũng không khó để Hassan hiểu được cảm giác không cam lòng này của ông.
Raphael đi vào phòng ngủ, hôn chào mẹ, nhận lấy cái bát trong tay Hoàng hậu rồi đút cho cha ăn.
Hoàng hậu Iris biết cha con họ có chuyện cần nói với bác sĩ nên cũng đứng dậy đi trước.
"Lewis không làm khó con chứ?" Hoàng đế hỏi.
"Hắn biết nói, không ngoài mấy câu kia, ngài cũng biết rồi đó." Raphael cười cười, "Ngài hào phóng với Leon quá nên hắn rất ghen tị. Willman đúng là một chỗ tốt mà."
"Mấy con cũng thấy được đấy." Ánh mắt của Hoàng đế đã tan rã và rơi vào miền ký ức, "Đứa nhỏ đó hoàn hảo và mạnh mẽ tới mức nào. Còn trẻ như vậy, chỉ mới có hai mươi thôi. Nó là một quả hoàn mỹ mà gốc cây trụi tàn của gia tộc Coleman này đã kết ra. Thậm chí ngay cả dung mạo của nó cũng tương tự với tổ tiên Bled của nó đến vậy..."
Raphael nhẫn nhịn nỗi chua xót từ cơn đố kị: "Quả thực chẳng thể xoi mói gì nó hết, thưa cha. Alpha trẻ tuổi mạnh khỏe, vẫn còn là trai tơ nữa, tin tức tố chưa từng dung hợp với bất kỳ người nào hết, lớn lên lại anh tuấn như thế. Bác sĩ Hassan có bảo trước mắt thì cơ thể của nó và ngài có độ hợp cao nhất trong tất cả bản mẫu, phải vậy không?"
Bác sĩ Hassan đang tiêm thuốc dinh dưỡng cho Hoàng đế, nghe thấy tiếng của Hoàng thái tử thì hạ thấp người: "Đúng vậy thưa điện hạ. Mặc dù cái vị trẻ tuổi kia là cháu trai của anh bệ hạ, liên hệ máu mủ khá xa, nhưng tần suất điện từ sinh học trong vùng biến động chung lại..."
Raphael chẳng có kiên nhẫn nào để nghe Hassan khoe khoang về mấy thuật ngữ chuyên ngành đó: "Hôm nay Leon còn chứng minh khí lực mạnh khỏe không gì sánh bằng của mình với chúng ta nữa mà. Bây giờ đẳng cấp thể chất của nó đã là S++ rồi. Trong bản mẫu cũng chẳng có người nào xuất sắc hơn nó nữa đâu!"
"Nó là người quyên tặng cơ thể thích hợp với ngài nhất đó, thưa cha. Chúc mừng ngài ạ!"