"Leon đang nhổ cỏ bên sân đây."
"Cha xứ Mitchell, có phải cậu nên nói rõ một chút với tôi không vậy?" Cha xứ đội Tu chạy chậm theo tới, "Phe địch đang lục soát khắp thành để tìm hai người chúng ta đó, sau khi bắt được thì sẽ..."
"Giết chúng ta." Ian bước nhanh dọc theo thang lầu xoắn ốc của tháp chuông, khăn quàng cổ khẽ đung đưa theo.
"Trong trận chiến "Hộ Quang" hai nghìn bốn trăm năm trước, thành phố Gloria đã từng rơi vào tay giặc một lần. Trong thành có hai tên đặc sứ của Tòa thánh, chính là hai người chúng ta đây. Quân đảo chính luôn muốn tìm tới và giết chết chúng ta. Tôi đoán bọn họ đã đang trên đường tới đây rồi đấy."
"Điều này có gì không đúng hả?" Cha xứ đội Tu thấy khó hiểu, "Đội Byron là quân hoàng gia Byron muốn đến cứu chúng ta mà."
"Ngài không biết kết cục của chuyện này hả?" Ian kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương, rất bất ngờ vì gã dĩ nhiên không biết thảm án nổi danh trong lịch sử của Tòa thánh này.
"Hai tên cha xứ kia trốn trong tu viện Thánh Miro nhưng vẫn bị quân đảo chính phát hiện ra —— quân đảo chính trực tiếp giết hết hai người bọn họ và tất cả mọi người trong tu viện luôn, hơn bốn trăm tu sĩ đã chết vì đạo đấy!"
Cha xứ đội Tu chậc chậc hai tiếng: "Ngài nhập vai hơi sâu rồi đó cha xứ. Đội Byron sẽ tới cứu chúng ta mà. Nếu cứu không được —— dù gì đây cũng chỉ là một cuộc tranh tài chứ có phải lịch sử đang tái hiện đâu. Cậu thực sự sẽ không buông xuống luôn nhỡ."
"Tôi biết." Ian đã đi ra khỏi tháp chuông và bước nhanh về phía cửa hông của tu viện, "Nhưng chúng ta ở lại chỗ này sẽ chỉ khiến những tu sĩ này uổng mạng thôi."
"Bọn họ toàn là NPC hết mà!" Cha xứ đội Tu trợn tròn mắt, "Cậu trông cũng trẻ tuổi mà, đó giờ không có chơi game hả?"
"Nhưng bọn họ mà chết thì sẽ tính vào trong điểm hết đó." Ian đáp, "Ta không nhớ hết toàn bộ quy tắc của trận đấu nhưng hình như điểm có thể đổi thành đạn dược mà? Vậy chúng ta ở lại chỗ này chẳng phải sẽ đưa cả một kho bom bằng thịt người cho quân đảo chính à?"
Ian nói rồi đi tới bên cạnh lão viện trưởng nói nhỏ vài câu với ông.
Mặc dù là NPC nhưng nhân vật toàn tức này nọ trông rất sống động, giao lưu với người thật vẫn khá trôi chảy và tự nhiên. Lão viện trưởng nghe Ian nói, ông lộ ra biểu tình không đồng ý rất rõ rệt. Nhưng thái độ của Ian cũng rất kiên trì.
Kiên trì trong chốc lát, lão viện trưởng rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, kêu các tu sĩ rời đi.
"Bọn họ đi đâu vậy?"
"Tôi kêu bọn họ trốn đi." Ian nói, "Chỗ này sắp không còn an toàn nữa rồi. Chúng ta cũng phải rời khỏi đây luôn. Đương nhiên, nếu ngài muốn thiên vị chiến đội của quý quốc và không muốn rời đi với tôi, tôi cũng có thể hiểu được."
Ian xoay đầu khẽ cười với cha xứ đội Tu, "Dù gì đây cũng không phải là lịch sử, nó chỉ là một cuộc tranh tài thôi mà."
Cha xứ đội Tu: "..."
Mặc dù không gian trong sân không nghe được động tĩnh ngoài sân nhưng tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong này đều sẽ được chuyển tiếp ra ngoài và hiện ra trước mặt khán giả đúng như sự thật.
Vào giờ phút này, không chỉ hơn mấy triệu khán giả trong sân vận động mà còn có toàn bộ người xem TV trong tinh vực nữa, mọi người đều đang nhìn thấy nhất cử nhất động cũng như nghe được mỗi câu đối thoại của họ.
Đừng nói là một đoạn đối thoại mấu chốt như vậy, ngay cả một cái liếc mắt hay quay đầu móc cứt mũi cũng sẽ được hơn mấy trăm triệu khán giả chứng kiến đấy!
Cho nên, câu nói đầu tiên của Ian khóa chặt đường lui của cha xứ đội Tu, chụp một chiếc mũ lớn lên đầu đối phương.
Ngài không đi theo tôi thì ngài chính là kẻ thiên vị quân đảo chính. Đây là cốt cách của một đặc sứ đến từ Tòa thánh mà ngài nên có hả?
Da mặt của cha xứ đội Tu co quắp một trận, gã bước qua ngưỡng cửa dưới tư thế mời đầy cung kính của Ian.
Mà cùng lúc đó, chiến đội hai bên đã giáp lá cà vào lần đầu tiên ở một đầu khác của thành phố rồi.
Từ lúc tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, đội trưởng Crazy Shark đã dẫn dắt tất cả đội viên chạy từ thành Tây tới tu viện ở thành Nam rồi. Nhưng đội Byron cũng vọt tới từ thành Đông. Hai đội ngũ ầm ầm va vào nhau giữa vùng trời của trung tâm thành phố, một hồi chém giết nổ ra.
Chẳng khác nào hai cơn lốc xoáy gặp nhau trên không trung, nhất thời cảnh tượng toàn là đất đá bay mù trời, trời tối đất đen.
Đấu pháp của cả đội hình siêu sao Turusman quả thực vô cùng nguyên thủy nhưng lại tàn bạo, bọn họ căn bản cũng không làm theo kế hoạch cá nhân trước khi đoàn chiến này nọ.
Đội trưởng Crazy Shark vừa ra trận mà đã lấy hình thú của cơ giáp ra, cơ giáp màu xám bạc hóa thân thành một con cá mập bự, răng nanh đáng sợ, thân thể cao lớn phóng ra từng hàng gai cứng, đụng ập vào đội Byron đang ùa tới, đánh tan đội hình của họ.
Đội trưởng của đội Byron cũng là một lão tướng giàu kinh nghiệm, hắn đã thăm dò đấu giáp của đối thủ cũ Crazy Shark từ lâu. Đội Byron không chống lại cú đánh làm tan rã đội hình khi nãy mà tránh những cú đánh chính diện của Crazy Shark, một lần nữa tổ đội bày trận ở trên khoảng không và tập trung lửa đạn để công kích dày đặc.
Crazy Shark vẫy đuôi, linh hoạt như một cô gái nhỏ đang xoay eo, né tránh một quả lựu đạn rồi tập kết đội ngũ vồ ngược về phía đội Byron.
Mọi cảnh giao chiến trong sân không gian đều được chiếu tới màn ảnh lớn trên khán đài thông qua máy chiếu đặc biệt, hoặc thông qua kính mắt toàn tức mà khán giả tự mang theo. Khán giả có thể tự điều khiển toàn bộ góc độ của ống kính để xem trận, muốn xem cảnh đặc tả nào, khối sân nào thì cứ tùy mình thôi.
Vừa mở đầu mà tình huống trận chiến đã kịch liệt như vậy khiến toàn thể khán giả nhìn theo không kịp luôn, nhiệt huyết sôi trào, bầu không khí của cả trường đấu đang đạt tới cao trào trong vòng không tới năm phút đồng hồ ngắn ngủi.
Mọi người thậm chí cũng không hề chú ý tới hai nhân vật mục tiêu vốn nên an phận ở điểm ẩn núp đang chạy ra khỏi tu viện. Dù sao ai cũng không nghĩ tới nhóm khách quý được mời tham gia thi đấu sẽ tự thêm đất diễn cho mình thế mà.
"Cha xứ bọn họ muốn đi đâu thế?" Các đội viên Lion Heart lại có một kênh dành riêng cho tu viện, họ là nhóm người đầu tiên phát hiện ra đầu mối.
"Bên ngoài đâu đâu cũng có NPC theo đảng phản bội hết, sau khi phát hiện bọn họ chạy trốn thì sẽ đánh gục bọn họ mất."
"Leon quên dặn cha xứ là không nên chạy loạn hả?"
Tang Hạ càng hoang mang hơn nữa: "Leon đâu rồi?"
Leon đang nhổ cỏ bên sân đây.
Kỳ thực không chỉ có một mình anh bị ghẻ lạnh trên ghế dự bị mà mấy người khác cũng đang ngồi ngay ngắn và hết sức chăm chú xem trận chiến nữa, họ chỉ lo sẽ bỏ qua một cảnh đặc sắc nào đó thôi. Ngay cả một người không trang trọng như thanh niên tóc vàng cũng đang vừa ngồi xổm trên bãi cỏ như một con chó bự vừa đeo kính mắt toàn tức xem cuộc so tài, anh còn thuận tiện lấy móng vuốt phá bãi cỏ chơi nữa.
Nhân viên trơ mắt nhìn vị thiếu gia này nhổ muốn trọc hết đám cỏ bên người chứ cũng chẳng dám bước tới khuyên can.
Tình hình trận chiến trên sân dần phát triển, mỗi người trong đội Byron đều cảm thấy căng thẳng. Đấu pháp của đội Tu thực sự là quá cuồng loạn. Crazy Shark thậm chí còn phái đội viên ra để đánh giết đội Byron dù đó có nghĩa là tự sát đi chăng nữa. Phóng tuyến của đội Byron bị ép đến mức từng bước lùi về sau.
Đội ngũ hai bên quấn lấy nhau như hai con trăn, tuy ai cũng không phân thân nổi để tới tu viện, mà chiến trường đã di chuyển từ trung tâm thành phố về phía nam rồi, Vòng Ba sắp bị nổ chiến.
"Ồ?" Rốt cuộc cũng có tuyển thủ dự bị phát hiện điểm không đúng, "Mục tiêu rời khỏi điểm ẩn núp rồi hả?"
Leon đeo kính mắt, ánh sáng tỏa ra trên tròng kính, mắt phải bên này thì tia sáng xen lẫn, đám cơ giáp đang vật lộn lẫn nhau, trong mắt trái thì lại là một cảnh tượng ôn hòa. Tiểu cha xứ của anh đang dẫn bạn đi ra khỏi tu viện.
Đây là hình ảnh mà chỉ có khán giả ngoài sân mới có thể nhìn thấy. Hai đội trong sân đánh giết đến mức không thể tách rời, hoàn toàn không biết mục tiêu đã di chuyển từ lâu.
"Bọn họ muốn đi đâu vậy?" Các đồng đội nghi hoặc.
"Tu viện cũng không phải là một điểm ẩn núp tốt." Leon mở miệng, giọng nam trầm thấp khiến tất cả mọi người bên sân nhìn sang.
"Trong lịch sử, hai tên đặc sứ của Tòa thánh kia đã trốn trong tu viện, cuối cùng bọn hắn vẫn bị giết. Mà chúng ta đang thi đấu với nhau, cũng không cần phải lặp lại lịch sử này nọ. Tại sao họ lại phải ngồi chờ chết chứ, đương nhiên là phải tìm một chỗ tốt hơn rồi."
"Chỗ nào?"
Leon đứng dậy, phóng to màn ảnh, đôi mắt khóa chặt trên khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh của Ian, khóe miệng cong lên một vệt cười đầy tự hào.
"Trước đây, có người đã từng giảng về giai đoạn lịch sử này và thảo luận sự thất bại trong cách cứu viện này với ta."
Ian mang theo cha xứ đội Tu —— người sau rốt cuộc cũng tự báo dòng họ, gã gọi là Xayda —— cẩn thận bước đi trong một ngõ hẻm chật hẹp đằng sau tu viện.
Hai nghìn năm trước, đế đô chỉ mới có hơn năm mươi khu, tu viện Thánh Miro nằm trong một thôn nhỏ ở vùng ngoại ô, được nhà dân bao lấy, xung quanh vẫn chưa có những khu chung cư trông như lồng chim bồ câu mà chỉ là một phong cảnh nông thôn.
"Lúc đó hắn có phân tích với ta. Tu viện nằm trong một chỗ với hoàn cảnh hẻo lánh, khắp nơi trống trải, thế nhưng trong viện lại có đầy người. Một khi bị tìm tới cửa, không chỉ sẽ liên lụy tới các tu sĩ và thôn dân khác, gần đó lại chẳng có chỗ núp nào hết nữa. Đề nghị của hắn chính là hai tên cha xứ này phải trở lại trong thành nhân dịp đang loạn."
"Chuyện này nghe thấy không rất đáng tin đâu nhé." Cha xứ Xayda không phản đối, "Trong thành đâu đâu cũng có quân đảo chính NPC hết, kém xa sự an toàn trong tu viện. Nếu chúng ta chết ở trong tay NPC, cuộc tranh tài này vừa mở màn là đã kết thúc rồi, đội Turusman sẽ nằm thắng không. Cuộc thi dành cho ngày Quang Kỷ quan trọng vậy lại kết thúc như thế, công ty đánh cược sẽ phái người tới giết hai người chúng ta đó."
Lời nói này của gã cũng truyền vào trong tai của các đội viên Lion Heart đang nhìn chằm chằm vào kênh. Một đám người trẻ tuổi gật đầu như đảo tỏi, rất tán thành với ý này.
"Ngài thực sự nói có lý lắm, cha xứ Xayda." Ian thản nhiên nói, "Mà cũng may thay, lúc đó người bạn kia đã cho tôi một ý kiến có thể giúp chúng ta trở về thành một cách thuận lợi đấy."
"Ý kiến gì?"
"Để quân đảo chính mang bọn họ về." Leon nói.
Cha xứ Xayda phì cười rồi che miệng lại ngay trước ánh mắt nhắc nhở của Ian.
"Chẳng lẽ là đánh ngất một NPC, cướp xe của gã rồi lén lút trở về thành hả? Tôi không biết cậu có phải là một cao thủ thâm tàng bất lộ hay không nhưng tôi thực sự không có công phu quyền cước gì đâu, eo sụn và cột sống hồi đó cũng hơi m..."
"Tôi cũng chưa từng sờ tới súng nữa mà. Yên tâm đi, chúng ta không cần đánh nhau với quân đảo chính đâu." Ian nói rồi dẫn Xayda đi tới đầu hẻm, hắn cẩn thận nhìn xung quanh.
Quả thực có một đội quân đảo chính đang trú đóng ở cửa thôn, chiếm lấy một nhà dân. Trước viện có mấy chiếc xe vận tải khổng lồ. Bây giờ đang là buổi trưa, phần lớn quân đảo chính đều đang dùng cơm trưa trong phòng ăn, chỉ có hai tên quân đảo chính NPC đang đứng bên cạnh xe và chỉ huy mấy chiếc máy hầu hạ vận chuyển những thùng kim loại lớn thôi.
Leon ngắm nhìn một cọng cỏ nhỏ: "Một chút kiến thức về lịch sử đây: Lúc trước khi quân đảo chính đánh vào Gloria, quân đế quốc không tiếc nổ tung tất cả thủy xưởng và xưởng năng lượng. Hằng ngày quân đảo chính chỉ có thể tới ngoài thành vận chuyển nước vào trong mà thôi. Mà gần tu viện Thánh Miro lại có một chỗ cống lấy nước."
Độ trung thực của hệ thống đối với những chi tiết trong lịch sử vẫn rất cao, nhân viên viết chương trình đáng được thưởng thêm gấp ba vào cuối năm.
Quân đảo chính dùng thùng kim loại lấy nước khá lớn, cao hơn hai người, rộng hơn một người, cái nắp lớn như nắp giếng. Nhưng bọn tay chân lại làm việc hơi qua loa, có rất nhiều thùng đựng nước chỉ mới được lấy hơn nửa đầy thôi mà bọn hắn đã vội vàng muốn trở về thành rồi.
"Không..." Cha xứ Xayda khẽ run run mà víu một bên nắp thùng, như một con nhện chân mềm, "Tôi đã nói với cậu là tôi có chứng sợ bị nhốt kín chưa..."
Chân Ian đạp một cước, Xayda ngã lộn nhào vào trong thùng đựng nước, bắn lên một đống bọt.
Ian tự mình nhảy theo vào, thiếu chút nữa đã đạp trúng cha xứ Xayda vừa đạp nước nổi lên.
"Xin lỗi thưa cha xứ." Ian vẫn tao nhã như trước, không sợ sóng lớn, một tay hắn kéo Xayda, người đứng ngay ngắn bên cạnh vách thùng.
"Bọn họ sắp phải lên đường rồi. Ngài thả lỏng một chút đi, tất cả mọi thứ mà chúng ta đang trải qua chỉ là những thứ giả lập của hệ thống mà thôi —— xuỵt!"
Máy hầu hạ lướt qua rồi đậy nắp lại, sau đó chuyển thùng đựng nước lên xe.
Xe lập tức mở động cơ chạy về trong thành.
Cũng may rằng đây là một chiếc xe huyền phù, đi lại cũng cực kỳ vững vàng, người trong thùng cũng không chịu tội gì.
Cha xứ Xayda uống mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng bình tĩnh, gã hỏi: "Sau khi vào thành thì sao? Chúng ta đi đâu để liên hệ với đội Byron đây. Đừng quên là dân số ở trong thành tấp nập hơn nhiều nhé. Một khi đánh nhau thì sẽ khiến cho nhiều kẻ vô tội bị thương hơn nữa đấy."
Ian cười híp mắt, săn sóc vỗ lưng Xayda rồi bảo: "Có một chỗ không tấp nập mà."
Có một chỗ, tuy nằm trên con đường hoàng kim của trung tâm thành phố nhưng mật độ dân cư còn thấp hơn so với khu nông thôn nữa. Đặc biệt là vào tình huống trước mắt này, chắc trong phạm vi mấy cây số gần đó cũng khó thấy được người ở lắm.
Leon ngẩng đầu lên, lướt qua từng khán đài hình cánh hoa và nhìn về phía Tháp Trắng của đế đô nằm ở phía Nam sân vận động.
Ian nói: "Sở dĩ lý do tại sao lúc trước hai vị đặc sứ này lại xuất hiện ở Gloria là vì bọn hắn đến đây tham gia nghi thức mở màn Tân Bách, hộ tống Thánh quang tới đây và phải đem hộp báu vật của Thánh quang lên tới đỉnh tháp."
Bàn tay của hắn lật qua, hệ thống để bọc hành lý của hắn mở ra, một chiếc hộp báu vật màu trắng bạc có điêu khắc hiện lên.
"Ngài nói xem, nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà bọn hắn chưa thể làm được lúc đó thì hệ thống sẽ cho điểm như thế nào nhỉ?"