Sa Tả chưa từng lái xe qua bao giờ, hệ thống giao thông công cộng rất phát triển ở AS, khi ra ngoài căn bản không cần chạy xe.
Lúc lên xe cậu có chút căng thẳng, làm sao khởi động đây? Làm sao điều khiển đây? Có thể đi đường thẳng không? Lúc rẽ không biết có đâm vào đâu hay không!
Naga còn lơ mơ hơn cậu, lúc lên xe, trên cửa xe có một thanh kim loại, nhìn qua chắc là thanh giảm xốc, Naga không biết phải đưa nó vào trong xe như thế nào, vì vậy trực tiếp vặn gãy rồi ném luôn xuống đất.
“Ngồi vững”. Sau khi Sa Tả lên xe, trước mặt có đủ loại màn hình và đồng hồ đo, cậu cảm thấy chúng nó rất quen mắt, cậu khẳng định mình từng nhìn thấy những linh kiện tương tự ở trong kho tài liệu.
Naga yên lặng ngồi bên cạnh cậu, Sa Tả hít sâu một hơi, nhắm mắt nhớ lại, cơ sở dữ liệu… phân loại…
Chưa tới vài giây, Sa Tả đã nhớ lại phần tư liệu về việc cải tiến hệ thống định vị tự động của xe quân sự.
“Xuất phát”. Sa Tả ghim mảnh kim loại kia vào một cái khe nhỏ nằm bên phía tay phải, màn hình lớn phía trước lập tức sáng lên.
Bọn họ không cần thông qua tấm thủy tinh lớn chừng lòng bàn tay để nhìn ra ngoài, lúc hình ảnh đồ họa D bên ngoài xe hiện lên màn hình, Sa Tả khởi động xe, chạy đến con đường dẫn tới cánh cửa bí mật.
Xe khởi động, bắt đầu tăng tốc chạy tự động.
Sa Tả mở máy dò, tìm kiếm mục tiêu di động trong phạm vi giới hạn.
“Cái này không cần kiểm soát hả?”. Naga ở bên cạnh hỏi.
“Ừ, tự động, chúng ta chỉ dùng chiếc xe này chạy đến ngoài cửa, sau đó xuống xe đi bộ”. Sa Tả nhìn chằm chằm vào số liệu khoảng cách trên màn hình, “Nếu không mục tiêu quá lớn, chúng ta không chạy thoát được”.
“Ừm”. Naga nhìn xung quanh, “Có vũ khí không?”.
“Không thấy”. Sa Tả nhấn vài lần trên bảng điều khiển, một cái hộp kim loại nhỏ bật ra, “Anh xem bên trong có gì dùng được không”.
Naga lấy ra một cây gậy điện: “Chỉ có cái này”.
“Có thể, nhấn nút mở sẽ có điện, người chạm vào sẽ bị choáng”. Sa Tả cố gắng giải thích thật đơn giản, cậu hơi lo lắng hắn sẽ dùng cây gậy kia đụng vào người mình, vì vậy lại bổ sung một câu: “Nó rất mạnh, vì thế anh đừng tùy tiện dùng nó chạm vào người khác đó”.
“Ừ”.
Lần này bọn họ bị bao vây khẳng định không phải tiến hành công khai, lúc xe chạy tới bên ngoài, trên đường gặp phải không ít binh sĩ và sĩ quan, mọi người không nghi ngờ gì về chiếc xe, lúc xe ra đến cửa cũng không bị yêu cầu dừng lại kiểm tra, vệ sĩ chỉ quét máy cảm ứng của xe, sau khi đọc xong thông tin liền cho đi.
Sa Tả lái xe vào khu bình dân rồi mới tìm chỗ bỏ xe lại, chỉ có xe quân sự tiến vào khu bình dân là không cần kiểm tra, còn lí do cậu chọn ẩn náu tại khu bình dân là bởi vì đây là khu vực bị AS lơ là.
Nơi này chưa được hoàn thiện quản chế, vì thế các loại thông tin sẽ không được ghi lại thường xuyên, nơi này nguy hiểm và hỗn loạn hơn khu chủ thành AS rất nhiều, nhưng cũng càng dễ dàng làm cho một người biến mất.
Trước khi xuống xe, cậu bảo Naga hủy đi hệ thống hướng dẫn trên xe, còn cậu mang theo con chip bên người.
“Lấy cái này làm gì?”. Naga có hơi khó hiểu.
“Bán đi, đổi tiền”. Sa Tả chỉnh trang lại quần áo, dẫn Naga đi vào con đường chính của khu bình dân.
Đường phố ở đây rất quạnh quẽ, cảnh tượng có chút tan hoang, nếu như không phải có rất nhiều công trình nòng cốt được xây dựng từ hợp kim, thì nơi này và AS có thể nói chính là hai thế giới.
“Không phải cậu có tấm thẻ kia sao, không có tiền hả?”. Naga khẽ hỏi cậu, xung quanh thỉnh thoảng có người đi ngang liếc nhìn bọn họ, bởi vì bọn họ có màu da khỏe mạnh không giống người bình dân, điều này làm Naga cảm thấy không tự nhiên.
Ở đảo Liệp Lang, ít khi nào được nhìn thấy nhiều người như vậy, số lượng còn nhiều hơn người của tòa thành và Tự Do thành cộng lại, Naga không quen ở nơi có nhiều người, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không sẵn sàng ở lại Tự Do thành, quãng thời gian dài sống một mình càng làm hắn thích thế giới tự nhiên mênh mông hơn.
“Trong thẻ còn tiền nhưng mỗi lần sử dụng đều sẽ bị ghi chép lại, nếu muốn kiểm tra thì rất dễ tra được nơi chúng ta từng dùng nó”. Sa Tả dẫn hắn tới bên cạnh một cái hồ phun nước cũ nát, tìm một chỗ ngồi xuống, “Chúng ta cần tiền mặt”.
“Tiền mặt?”. Naga nghe không hiểu, suy nghĩ một chút liền phất tay, “Bỏ đi, nghe không hiểu, cậu xem thế nào rồi xử lý đi”.
Sa Tả mỉm cười, “Không nói tôi ngốc nữa hả?”.
“Không nói nữa, hiện tại là tôi ngốc”. Naga cũng cười, trông rất vui vẻ, dường như tâm trạng không bị ảnh hưởng bởi vì chạy trốn.
“Để tôi xem tay anh một chút”, Sa Tả kéo tay phải của hắn qua, nhìn thấy đầu ngón tay và bàn tay hắn đều có máu, bị thương không nhẹ, khiến cậu đau lòng hơn là có hai móng tay bị tét ra, cậu cau mày, ngậm ngón tay Naga vào trong miệng, “Đau không?”.
“Không đau”. Naga một tay nâng cằm, mắt mở he hé nhìn Sa Tả, cảm giác ngón tay được ngậm trong miệng rất thoải mái.
“Chúng ta phải ngồi đây một lúc, để xem có người buôn nào tới bắt chuyện không”. Sa Tả từng nghe qua một ít về lối sống ở khu bình dân, nhưng không phải hiểu rõ, đây là nội dung cậu chưa từng tiếp xúc qua, nhưng kế hoạch của cậu rất chi tiết, “Sau đó chúng ta bán tấm thẻ này cho người đó, đổi lấy tiền, tiếp theo tìm một chỗ dừng chân”.
“Tốt”. Naga gật đầu, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắn thế nào cũng được.
Sa Tả xé xuống một mảnh vải từ quần áo trên người, qua loa bọc lại tay Naga, với khả năng khôi phục của Naga thì hẳn sẽ nhanh chóng tốt lại.
Thời gian hiện giờ là bốn năm giờ chiều AS, thiết bị chiếu sáng nhân tạo ở khu bình dân sẽ đóng lại sau một lúc nữa, khi đó toàn bộ khu bình dân sẽ chìm vào bóng tối, đây là một trong những phương pháp tiết kiệm nhiên liệu của chính phủ liên bang, nhưng Sa Tả biết thời gian chiếu sáng nhân tạo ở khu chu thành dài hơn rất nhiều, tận mười giờ đêm mới đóng lại, sau đó bảng đèn cỡ nhỏ vẫn được duy trì.
Ngày trước, Sa Tả không có ý kiến gì về sự khác biệt này, nhưng sau khi trải qua vô số chuyện, cậu lại có chút bùi ngùi, hiện tại khu bình dân hướng về khu chủ thành, tựa như sau này khu chủ thành hướng về nhân loại mới ở thành phố dưới lòng đất, những cư dân cấp AB cuối cùng cũng sẽ như “Nhân loại lạc hậu” bị vứt bỏ.
Ánh sáng được tắt vào lúc năm giờ, xung quanh tối sầm xuống, Naga bên cạnh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lấy xuống kính mắt gác trên sóng mũi nãy giờ.
Sa Tả nhìn người dân thỉnh thoảng đi ngang qua, ai ai cũng bước đi vội vã, thế giới không còn ánh sáng khiến con người ta thấy không an lòng, nguy hiểm tràn ngập.
Không qua bao lâu, cậu nhìn thấy có người chậm rãi đi tới, dừng ở chỗ bọn họ không xa, liên tục nhìn sang và quan sát.
“Đó là người buôn?”. Naga bị người nọ nhìn đến khó chịu, nghiêng người nhìn Sa Tả.
“Không biết, chờ anh ta đến đã”. Sa Tả không phân biệt được người đó có phải là dân buôn hay không, nhưng đây rõ ràng không phải một người đi đường bình thường.
Sau vài phút, người nọ chậm rãi đi tới gần, ngồi xuống cách đó vài mét, sau khi im lặng một hồi, người nọ mở miệng nói một câu: “Có cái gì không?”.
Sa Tả lập tức xác định đây là dân buôn. Ở AS, dân buôn là không hợp pháp, ở khu chủ thành sẽ không tồn tại người như vậy, loại người thu gom các loại hàng kỳ lạ hoặc tiến hành trao đổi thông tin hữu dụng chỉ tồn tại ở khu bình dân.
Nhưng hiện tại, cậu không biết nên đối thoại với người này như thế nào,
Thấy cậu không trả lời, người nọ đứng lên, ngừng một lúc rồi đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện bọn họ: “Từ đâu tới?”.
“Anh muốn thăm dò hay là muốn trao đổi?”. Sa Tả quan sát người này, gương mặt nhợt nhạt và mái đầu rối vù, người bình dân điển hình.
“Đến đây”. Người nọ vẫy tay với cậu, cũng không nói gì khác, đứng lên đi vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Sa Tả nhìn thoáng qua Naga và không nói gì cả, nhưng Naga hiểu được ý tứ của cậu, xung quanh không có động tĩnh khả nghi, hắn gật đầu.
Sau khi duy trì khoảng cách an toàn theo sát người nọ, rẽ thêm hai lần, người kia dừng lại cạnh một cửa hàng tiện lợi đã hư hỏng, ánh sáng ở đây rất âm u, Sa Tả chỉ có thể cố gắng nhìn rõ mặt của người kia.
“Tôi muốn nhìn đồ vật của cậu”. Người nọ xoay người sang.
Sa Tả lấy con chip ra, suy nghĩ một chút rồi ném cho người kia, có Naga bên cạnh, cậu không lo nó sẽ bị cướp đi hoặc có gì đó bất ngờ, biết đâu chỉ bằng cậu là có thể đối phó dễ dàng.
Người nọ bắt được con chip, chỉ nhìn thoáng qua đã ném về cho cậu, vẻ mặt có hơi giật mình, giọng nói rất thấp: “Đây là chip quân sự, cậu lấy nó từ đâu?”.
“Chuyện không liên quan đến anh”, Sa Tả cầm con chip, “Có muốn hay không?”.
Sa Tả có thể nhìn ra được người nọ rất muốn con chip này, nhưng đây là vật của quân đội, bất cứ ai nhận lấy nó đều cần can đảm.
Nếu như người nọ không dám nhận, Sa Tả cũng đã đưa ra quyết định, cậu sẽ cân nhắc giết chết người nọ.
Trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không có loại suy nghĩ giết người này, nhưng ở tình huống hiện tại, cậu không thể mạo hiểm.
Người nọ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Cậu muốn cái gì?”.
“Tiền mặt, chỗ đặt chân”. Sa Tả trả lời.
“Đây không phải ngang giá”. Người nọ lập tức cảnh giác, trao đổi như vậy chắc chắn vô cùng bất lợi cho Sa Tả.
Người nọ hơi nghi ngờ lui về sau, tay cử động, như thể muốn nâng lên.
Naga vẫn im lặng đứng bên cạnh bỗng nhiên nhìn người nọ: “Đứng im”.
Người nọ sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Không cần căng thẳng vậy đâu”.
Naga không để ý tới người nọ, quay đầu nói với Sa Tả: “Trên người hắn có súng”.
Sắc mặt người kia lập tức thay đổi.
Súng là đồ vật bị cấm tuyệt đối ở AS, ngay cả dao kéo cũng bị xếp vào trong phạm vi không được phép mang theo trên người, vũ khí của quân đội đều được kiểm soát nghiêm ngặt, vì thế cho dù là một người buôn thì việc có súng trên người là chuyện rất hiếm thấy, và bằng cách nào đó bị phát hiện trên người có giấu súng lại là một chuyện càng hiếm thấy hơn.
Rõ ràng người nọ rất bất ngờ.
Sa Tả biết vận may của bọn họ không tệ, đụng phải một dân buôn không đơn giản, chỉ có người như vậy mới có thể không phòng xa khi cầm lấy chip dẫn đường quân sự này.
Cậu nhìn người nọ, quơ quơ con chip trong tay: “Ngang giá, tôi muốn tiền, chỗ đặt chân, còn có bảo mật tuyệt đối, nếu làm không được, tôi có thể dễ dàng tìm được anh và làm cho anh biến mất”.
“Tôi phải biết thứ này từ đâu tới, nếu không tôi không nhận”. Người nọ im lặng một hồi, chậm rãi đi tới trước bọn họ.
“Trên xe hỏng”. Sa Tả trả lời.
Giao dịch nhanh chóng được hoàn thành, người nọ đưa cho Sa Tả một địa chỉ, là khu vực nằm sát biên giới khu bình dân, đi tiếp nữa sẽ là vùng hoang mạc không người nằm giáp biển.
Nơi này tan hoang hơn khu vực trung tâm của khu bình dân rất nhiều, người cũng rất ít, lác đác vài người đi trên đường đều là người già, bọn họ đang sinh hoạt trong khu vực khó khăn không người, cuộc sống dựa vào khẩu phần hàng tháng cực ít từ chính phủ, sống hay chết cũng không ai quan tâm.
Nơi này rất tốt, Sa Tả đứng trong căn phòng lộn xộn và bẩn thỉu, vách tường cũng được làm bằng vật liệu kim loại kiên cố, ngoài cửa sổ là đường phố lạnh lẽo, cậu không nghĩ rằng có một ngày mình lại ở một nơi như thế này, không biết con đường phía trước nên đi như thế nào.
Naga thấy rất dễ chịu, so với ký túc xá sạch sẽ, vuông vức không có thứ gì của trụ sở chính thì chiếc giường ọp ẹp và vách tường bẩn thỉu càng làm cho hắn thấy thực tế.
“Naga”. Sa Tả ngồi lên giường, lấy ra thuốc vừa mới mua, “Đưa tay cho tôi”.
“Không sao rồi”, Naga tháo lớp vải trên tay, vết thương không còn chảy máu, cũng không còn cảm giác dọa người như lúc trước, “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”.
“Không biết”. Sa Tả rửa sạch ngón tay hắn, thoa thuốc lên, có chút rầu rĩ, “Phía Y Đăng không biết đã xảy ra chuyện gì, dãy số kia không biết còn an toàn hay không…”.
“Nghỉ ngơi trước đã”. Naga cử động cánh tay.
“Ngày mai chúng ta phải đi xa một chút để liên lạc với Y Đăng, ngộ nhỡ có bị phát hiện thì cũng cách chỗ chúng ta ở khá xa”. Sa Tả nhíu mày, căn phòng này không có máy tính, cũng không có TV, cậu hoàn toàn không thể nào biết được hiện tại bên ngoài có động tĩnh gì hay không.
“Cậu có muốn nghiên cứu thứ này không”. Naga nằm dài ra giường, quơ quơ vòng tay trên cổ tay trước mặt cậu, “Một cái thẻ nhỏ có thể chứa nhiều đồ như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, vậy chẳng phải thứ này càng làm được nhiều chuyện hơn hay sao?”.
…
Mogab đã giải phẫu xong.
Thời điểm ông đi vào phòng điều khiển, Trình Khản đang tựa trên ghế mà ngủ, Trình Khản đã ngồi như vậy mấy ngày nay, nói là nếu nằm thì thở không nổi.
“Thành công?”. Nghe được tiếng bước chân, Trình Khản mở mắt.
“Ừ, bước đầu tiên đã thành công”, Mogab gật đầu, trông rất mệt mỏi, “Phải qua một hồi mới có thể tỉnh lại, kiên nhẫn chờ thôi”.
“Bàng Ca đâu?”. Trình Khản hỏi.
“Đông lạnh rồi, bằng không không được bao lâu sẽ nát vụn”, Mogab ngồi xuống trước mặt Trình Khản, nhìn Thường Phi trên màn hình đang yên lặng nằm trên bàn, “Thật ra hoàn toàn không cần phải… tiếp tục duy trì, nhưng tôi sợ khi nó tỉnh dậy không nhìn thấy sẽ nổi giận, tôi lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ bị mắng đến bệnh tim tái phát thì chết chắc”.
Trình Khản nở nụ cười: “Ông cũng nên chết rồi”.
“Xem xong cuồng hoan đã, sau đó tôi sẽ đi gặp bà nhà của mình”. Mogab vén mái tóc bạc rối bù của mình.
“Cho tôi chút thuốc gì đó đi”, Trình Khản đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, “Lúc Thường Phi tỉnh lại, nếu như không có vấn đề gì thì tôi muốn đi Tự Do thành một chuyến, phải làm sao cho tôi trông thật bình thường”.
“Cũng chỉ là nhìn thôi mà”, Mogab mỉm cười, “Cậu hiện tại yếu như một con gà con vậy”.
“Không sao cả”, Trình Khản cầm lấy ly rồi uống cạn, “Mục sư không biết tình trạng của tôi, chỉ cần nhìn tôi không có bất thường gì, ông ta sẽ không hành động”.
“Được rồi”. Mogab thở dài.
Hai người trầm mặc ngồi phía trước màn hình theo dõi, sau hai tiếng, Thường Phi vẫn yên tĩnh nằm trên bàn đã cử động ngón tay.
“Tỉnh rồi”. Mogab đứng lên, bước nhanh tới phòng điều khiển.
Trình Khản cũng đi theo ra ngoài, Mogab giải phẫu có thành công hay không là phải nhìn hiện tại.
Lúc bọn họ đi vào căn phòng Thường Phi đang nằm, Thường Phi đã mở mắt, nghe thấy tiếng mở cửa liền nghiêng đầu về phía bọn họ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Thường Phi, Trình Khản biết Mogab đã thành công.
“Cảm giác thế nào?”. Mogab đi tới, kiểm ra số liệu của đủ loại thiết bị nối với người Thường Phi.
“Cần thời gian thích ứng”. Thường Phi trả lời.
“Bàng Ca à?”. Trình Khản đứng bên cạnh hỏi một câu.
“Ừ”. Thường Phi nhìn anh ta, “Anh trông khá tệ”.
“Sắp chết rồi”, Trình Khản mỉm cười, “Thường Phi đâu?”.
“Ở đây”.
Hoàn
Một trong hai cặp phụ đã có kết cục, nhưng chẳng biết kết cục như thế có được gọi là HE hay không