Y Đăng không đáp ứng yêu cầu muốn gặp ba mẹ của Sa Tả, Sa Tả không nói gì, vì cậu biết rõ tình hình hiện tại, cậu là trọng phạm AS bị lưu đày, là người đã bị xóa bỏ khỏi cư dân AS, là người vĩnh viễn không được phép xuất hiện ở nơi này.
Nếu như cậu mạo hiểm gặp ba mẹ, có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ, thậm chí là nguy hiểm.
Sau khi Y Đăng rời đi, Sa Tả đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời tỏa ánh sáng vàng nhân tạo, đúng rồi, hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, thí nghiệm đáng sợ trên đảo Liệp Lang không hề công bằng đối với mỗi cư dân ở AS, cũng không thể mang đến cho AS một tương lai đầy hứa hẹn thực sự.
Ngăn chặn thí nghiệm tiếp tục tiến hành cũng là bảo vệ tốt nhất cho ba mẹ.
Naga biết Sa Tả đang có tâm sự, hắn không quấy rầy cậu, chỉ là tự mình vòng tới vòng lui trong phòng. Sa Tả đã tắt đèn phòng, hiện tại trong phòng có chỉ có ánh sáng lờ mờ rọi vào từ ngoài cửa sổ, điều này khiến hắn khá thoải mái.
Nhưng hắn vẫn không thích chỗ này, tất cả đều là nhân tạo, nhìn đến đâu cũng không có gì thuộc về tự nhiên, chúng nó tạo cho hắn cảm giác phi thực tế.
Sau khi vòng vo hai vòng, Naga tìm được một cặp mắt kính trong ngăn tủ.
Hắn không biết đây là vật gì, có điều sau khi nhìn hồi lâu, hắn thử đặt nó lên sóng mũi của mình, trước mắt hắn lập tức tối đen, không thấy gì cả.
“Cái này tốt ghê”, Naga đeo mắt kính đi tới bên cạnh Sa Tả, “Tôi dùng cái này được không?”.
Sa Tả quay đầu lại nhìn hắn, không nhịn được bật cười: “Chưa mở ra nên không thấy gì đâu”.
“Không cần thấy, tôi chỉ dùng để cản ánh sáng thôi”. Naga lắc lư đầu, vật này rất nhẹ, cảm giác rất tốt.
“Cái này… Nếu như không mở thì khi người khác nhìn thấy, họ sẽ nghĩ anh kì quặc đó”. Sa Tả tháo mắt kính xuống, “Tôi giúp anh”.
Đây là loại kính mắt phổ biến ở AS, nó giống như một máy tính, có thể điều chỉnh thành trong suốt, cũng có thể sử dụng làm màn hình, kiểm soát bằng cách chụp quỹ đạo nhãn cầu, cũng có thể sử dụng giọng nói, chủ yếu được sử dụng để điều hướng, bên trong lưu trữ bản đồ dân dụng AS và tất cả các phương tiện dân dụng, rất thuận tiện khi đi ra ngoài.
Sa Tả chỉnh kính mắt về chế độ che ánh sáng, sau đó đeo lại cho Naga: “Có điều anh đeo cái này rất đẹp trai đó”.
Naga dùng ngón tay đẩy mắt kính, cười một tiếng: “Tôi không thấy dáng vẻ của mình”.
“Bây giờ nhìn”. Sa Tả kéo hắn đến trước một bức tường trống.
Naga không biết cái gì gọi là ảnh chụp, hắn chỉ nhìn qua dáng vẻ của mình trên mặt nước nhưng lại không rõ, Sa Tả vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy đau lòng.
“Để tôi tìm xem có thiết bị hay không, tôi từng nói sẽ giúp anh chụp ảnh mà”. Sa Tả nhấn vài lần lên bảng điều khiển trên vách tường, trên vách tường xuất hiện một màn hình rất lớn, hình ảnh của Sa Tả và Naga hiện lên màn hình.
Naga nhìn thấy hai người trong màn hình thì lại hoảng sợ, lui về sau một bước dài, trông hơi căng thẳng.
“Đây là chúng ta”, Sa Tả vẫy tay trước màn hình.
“Nhìn…”. Naga chậm rãi đến gần màn hình, vươn tay, người trong màn hình cũng vươn tay ra, hắn nhẹ nhàng chạm vào màn hình, “Rất giống thật”.
“Ừ, có điều không bằng hình ảnh ba chiều của Trình Khản”, Sa Tả nhéo nhéo mặt hắn, tháo mắt kính xuống, “Thấy bộ dáng của mình chưa?”.
“Không giống khi nhìn trên mặt nước”. Naga quay một vòng trước màn hình.
“Dĩ nhiên không giống rồi, cái này rõ hơn nhiều, hiện tại anh biết ngoại hình của mình ra sao chưa?”. Sa Tả mỉm cười, sau khi Naga đến AS, hắn thường xuyên mơ mơ màng màng, bộ dạng này nhìn rất đáng yêu.
“Đã biết”, Naga quay đầu nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt có chút đắc chí, “Tôi trông rất đẹp trai”.
Sa Tả nhìn dáng vẻ tự đắc này của hắn, trong lòng mềm ra, muốn ôm hắn một cái.
“Đón lấy tôi”. Sa Tả đột nhiên nhảy lên người Naga, tay ôm cổ hắn.
Naga nhanh chóng ôm lấy cậu, ôm cậu đứng ở trong phòng: “Làm gì vậy?”.
“Hôn một cái”. Sa Tả tiến tới hôn lên môi hắn.
Naga đè lấy ót Sa Tả, đầu lưỡi dò vào miệng cậu, Sa Tả nhắm mắt lại và nhanh chóng quấn quít với hắn.
Quãng thời gian này rất căng thẳng, hiện tại đang ở trong hoàn cảnh an toàn ngắn ngủi, khiến cho Sa Tả hiếm khi thấy thả lỏng, đầu lưỡi mềm mại của Naga khiến cậu nhanh chóng mất đi cảm giác kiểm soát.
“Giường”. Sa Tả vỗ vỗ lưng Naga.
Naga ngẩn người, sau đó ném cậu lên giường, đè lên rồi tiếp tục hôn môi cậu.
Sa Tả chìa tay túm lấy lưng quần Naga, Naga do dự: “Phải cởi sao?”.
“Mặc vậy anh không khó chịu hả?”. Sa Tả đẩy hắn ra, ngồi dậy cởi quần áo, tiếp đó bắt đầu cởi quần.
Naga nhìn chằm chằm vào làn da mịn màng của Sa Tả, hơi thở có chút gấp gáp, hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ vài động tác đã cởi sạch quần áo.
Thời điểm nhào tới trên người Sa Tả lần thứ hai, Naga bị cảm giác ấm áp khi tiếp xúc da thịt khiến cho hưng phấn, hắn hôn loạn trên người Sa Tả, tay xoa nắn quyết liệt trên người cậu.
Hắn không biết nên làm gì tiếp theo, như bây giờ đã khiến hắn rất hài lòng.
Hay là, cần phải… hắn đưa tay thăm dò vùng bụng dưới của Sa Tả, nhẹ nhàng vuốt ve rồi tiếp tục di chuyển xuống, động tác đó hắn còn nhớ rất rõ.
Sa Tả nhắm mắt lại, ngửa cổ về phía sau, cơ thể căng thẳng, Naga cúi đầu liên tục hôn lên cổ cậu, lại duỗi đầu lưỡi liếm thẳng xuống g ngực cậu.
“Naga”. Sa Tả khẽ kêu tên hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Ừ?”. Naga nằm trên người cậu, đè cậu thật nặng, khẽ thì thầm vào lỗ tai cậu, “Sao vậy?”.
“Anh đè chết tôi rồi”. Sa Tả nghiêng đầu hôn lên lỗ tai hắn.
Naga cười cười, dùng cánh tay chống đỡ cơ thể mình, “Quên mất”.
“Thử một chút…”. Sa Tả thở hổn hển, mắt hé mở nhìn hắn, “Tiến vào”.
“Tiến vào đâu”. Naga có chút mờ mịt.
“Đảo Liệp Lang ngu ngốc”. Sa Tả bất đắc dĩ khẽ nói một câu, cậu kéo tay Naga, dẫn dắt hắn đi xuống phía dưới.
Ngón tay Naga hơi run rẩy, hô hấp cũng hỗn loạn theo, mặc dù hắn không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng tiếp xúc cơ thể là bản năng, cơ thể của Sa Tả dần dần đánh thức dục vọng sâu thẳm bên trong hắn.
“Tôi biết rồi”. Giọng nói run rẩy vì hưng phấn.
Cảm giác sờ lên chân Sa Tả rất tốt, làn da ấm áp và mịn màng, Naga vuốt ve qua lại trên đùi cậu một hồi, sau đó tách hai chân cậu rồi nhích lại gần.
Sa Tả cảm giác được nhiệt độ nóng rực của Naga, cậu có chút hưng phấn, muốn trải nghiệm những cảm giác say đắm tiếp theo.
Nhưng khi Naga tiếp tục di chuyển về phía trước, sau khi đã đi vào một chút, Sa Tả lại vỗ vào vai hắn, lông mày nhíu lại: “Dừng lại đã”.
Làn da mềm mại của Sa Tả khiến Naga cảm thấy kích động muốn được bao bọc lấy, lúc này Sa Tả đột nhiên bảo hắn dừng lại, hắn có chút khó chịu: “Sao?”.
“Đau quá”. Sa Tả cắn môi.
“Làm sao sẽ đau?”. Naga cảm giác bản thân căn bản không dùng sức, vì sao lại làm Sa Tả đau được.
“Đau là đau, anh chờ chút”, mặc dù Sa Tả chưa từng làm qua, nhưng… ít nhất… kiến thức cơ bản vẫn phải có, thế này đoán chừng sẽ không được, cậu đẩy Naga ra rồi nhảy xuống giường, “Để tôi tìm xem… có thứ thay thế nào không”.
Naga không biết cậu tìm cái gì, chỉ có thể ngồi trên giường kìm nén chờ cậu.
Sa Tả lục trong ngăn tủ tìm được một chai thuốc, loại thuốc này là kem bôi trong suốt, rất phổ biến ở AS, chủ yếu dùng chống viêm khi có vết thương nhỏ.
“Bôi cái này đi”. Sa Tả ném chai thuốc cho Naga, sau đó nhảy lên giường rồi nằm vật xuống, dùng chân đạp nhẹ vào lưng Naga, “Nhanh lên một chút”.
“Ừ”. Naga hiểu ý Sa Tả, đổ thuốc mỡ ra tay, qua loa thoa lên, lại thoa một ít lên người Sa Tả, thứ này rất trơn, không có mùi gì đặc biệt, thoa lên người còn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Có thuốc mỡ trơn, lúc Naga chậm rãi tiến vào cơ thể Sa Tả, cậu không còn đau đớn như lúc trước, tuy vẫn cảm thấy không quá thoải mái nhưng có thể chịu được.
“Sa Tả”. Naga đỡ lấy chân cậu, từ từ tiến vào cơ thể cậu, loại cảm giác này không thể dùng lời nói để miêu tả, Naga không tìm được bất cứ cách thức nào có thể diễn tả cảm giác hưng phấn cực độ hiện tại của chính mình.
Nơi mẫn cảm nhất của hắn được bao bọc chặt chẽ khiến hắn muốn kêu lên.
“Thoải mái không?”. Sa Tả hổn hển hỏi.
“Thoái mái”. Naga gật đầu, bắt đầu chậm rãi ra vào cơ thể cậu.
…
Trình Khản ngồi trong một căn phòng ngầm ở tòa thành, phong cách của căn phòng này so với tòa thành, thậm chí là so với toàn bộ đảo Liệp Lang đều không ăn khớp, không có ánh nến và đèn mờ, không có tường và mặt đất nham thạch đen.
Bốn phía dùng vật liệu che chắn dựng thành tường, mặt đất cũng là kim loại bằng phẳng trơn bóng, phía sau tường lộ ra ánh sáng trắng sáng rực, trong phòng đặt rất nhiều máy móc, trên màn ảnh là dữ liệu không ngừng chuyển động.
Nơi này là trung tâm của tòa thành.
Phần lớn thời gian Mogab sẽ sống ở đây, ngoại trừ ông ta và Trình Khản, chỉ có Bàng Ca biết sự tồn tại của căn phòng này.
Thiết bị theo dõi trong phòng có thể nhìn mỗi một ngóc ngách của toàn bộ tòa thành, biến đổi khí hậu của đảo Liệp Lang và vùng duyên hải đều sẽ được đưa trở lại nơi này, thậm chí có thể giám sát cả biến đổi của địa chất.
Nơi này là vốn liếng của Mogab sắm vai tế tự.
Trình Khản không cần những thiết bị này, anh chỉ cần cái máy truyền đã ngưng sử dụng rất lâu đang nằm trong góc phòng.
Nguyên lý của máy truyền này giống hệt với máy truyền mà Hà Khải dùng để chuyển tư liệu cho anh, có điều nó lạc hậu hơn, nhưng ở mức độ nào đó mà nói lại an toàn hơn.
AS đã sớm vứt bỏ băng tần sử dụng cái máy này, có lẽ nên nói cho đến tận bây giờ, AS chưa từng sử dụng qua, đây là tác phẩm của thế kỷ công nguyên.
Sức mạnh tinh thần của Bàng Ca vẫn chưa biến mất, nhưng cho dù có biến mất, anh cũng không phải lo lắng rằng tư liệu sẽ bị sở nghiên cứu chặn lại.
Chỉ là thời gian cần để máy chuyển toàn bộ tư liệu đến AS là rất dài, trong lúc đó, anh phải đảm bảo cơ thể mình không xảy ra bất ngờ gì.
Sau khi chuyển xong tư liệu, anh cũng hi vọng ông trời có thể cho anh thêm một ít thời gian, anh muốn đi gặp Kiệt Tu.
Lúc Thường Phi mang lời nhắn của Kiệt Tu về, anh có chút bất ngờ, Kiệt Tu luôn biết tự kiềm chế lại nhờ Thường Phi chuyển lời, nếu như không phải có việc thì anh thật sự rất muốn gặp Kiệt Tu.
Trình Khản khẽ thở dài, ánh mắt rời khỏi đống số liệu chuyển động không ngừng, nhìn về phía màn hình theo dõi.
Mogab đang chuẩn bị thuốc và thiết bị giải phẫu, bên cạnh ông ta có hai cái giường, Bàng Ca và Thường Phi đang nằm trên đó.
Hai người kia đều đã rơi vào hôn mê sâu, nếu Mogab thất bại giữa đường, bọn họ sẽ không tỉnh lại nữa, còn nếu Mogab có thể thuận lợi hoàn thành giải phẫu, bọn họ cũng chỉ có một cơ hội để tỉnh lại.
Đáng buồn nhất chính là cho dù tỉnh lại thì cũng không có nghĩa đã thành công.
“Sử dụng Thường Phi sao?”. Trình Khản ấn nút micro hỏi.
“Ừ, cơ thể Bàng Ca không chịu được, cơ thể nó không khác gì với cậu, cơ bản hỏng hết rồi”, Mogab bắt đầu phân chia thuốc bên bàn bên cạnh, “Cơ thể Thường Phi rất tốt, ngay từ đầu Bàng Ca đoán chừng cũng không ngờ Thường Phi có thể chịu được những thứ này”.
“Phải mất bao lâu?”. Trình Khản chỉnh hình ảnh đến gần Bàng Ca, anh có thể nhìn thấy những sợi vân trên người Bàng Ca đã rất đậm màu, con người quật cường có tinh thần mạnh mẽ này cũng không có cách nào để ngăn chặn sự suy yếu của cơ thể.
“Không xác định, một ngày, có lẽ là hai ngày, có lẽ lâu hơn không biết chừng”. Mogab bình tĩnh trả lời.
“Ông chịu được sao, ông cũng là một ông già đó”. Trình Khản cười cười.
“Tôi rất chăm rèn luyện thân thể”. Mogab quay đầu mỉm cười về phía máy theo dõi.
Trình Khản buông nút micro, dựa vào ghế yên lặng nhìn Mogab làm việc: “Chúc cậu nhiều may mắn, Bàng Ca”.
…
Hà Khải nhìn hàng mẫu nguy cơ cao thứ tư sắp tỉnh lại trong buồng ngủ, căn cứ vào kết quả khảo nghiệm, mẫu này là mẫu có hi vọng nhất để thực hiện kế hoạch của bọn họ.
Đại não của hàng mẫu này hoạt động khá mạnh, thậm chí có chút mạnh quá mức, đó là một tín hiệu nguy hiểm, nhưng lúc này, Bowler cần nhất chính là hàng mẫu như vậy.
Lòng bàn tay Hà Khải đổ mồ hôi, một khi hàng mẫu này tỉnh lại, nó sẽ mang đến hậu quả gì thì anh cũng không thể đoán được.
Nếu như nó có thể có được sức mạnh như Bàng Ca có lẽ sẽ là kết quả tốt nhất, nhưng thứ Bowler muốn không phải kết quả này, hắn muốn thứ có sức mạnh công kính mạnh mẽ hơn để có thể phá hỏng sức mạnh tinh thần của Bàng Ca.
Hà Khải cười khổ, Bowler đã phát điên rồi, hắn không thể nhẫn nhịn nhìn kế hoạch của mình bị một vật thí nghiệm phá hỏng.
Đối với người không chịu đối mặt với thực tế này, Hà Khải không còn muốn khuyên bảo, anh không muốn tiếp tục nhắc nhở Bowler rằng mọi thứ xảy không chỉ do một lần Bàng Ca tình cờ mất kiểm soát, mà đó chỉ là một cơ hội.
Đây là kết quả mà Trình Khản dùng cả đời mình để ngăn lại.
Trong buồng ngủ có một ít tiếng động, cơ thể hàng mẫu bắt đầu có phản xạ, số liệu trên máy theo dõi bên cạnh bắt đầu có biến hóa.
Nhân viên xung quanh cũng bắt đầu hồi hộp dõi theo, đồng thời điều chỉnh các loại dịch dinh dưỡng phù hợp chuyển vào trong buồng ngủ.
Hà Khải yên lặng đứng một bên, vài hôm nay, anh không tiếp tục tranh luận với Bowler mà vẫn giữ im lặng, tiến hành thí nghiệm theo yêu cầu của Bowler, Bowler có lẽ đã nghĩ rằng cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, vì thế không nghĩ cách chống lại anh, dù sao không có người nào có thể thay thế được công việc của anh trong thời điểm quan trọng.
Hà Khải nhìn mọi người bận rộn trước mặt, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn điều khiển buồng ngủ, nhìn vào chữ số theo dõi phía trên, nếu xuất hiện bất kỳ dấu hiệu không thể kiểm soát nào thì anh sẽ hành động ngay lập tức.
Trong tay của anh có một lọ thuốc nhỏ, chất lỏng bên trong có thể phá hủy hoàn toàn đại não chưa hoàn toàn thức tỉnh của hàng mẫu trong vòng mười giây.
“Thượng tá”, một người đứng trước bàn điều khiển đột nhiên gọi anh, chỉ vào số liệu nhúc nhích trên màn hình, “Cái này hình như có chút…”.
Hà Khải nhanh chóng đi tới quan sát, đại não của hàng mẫu xuất hiện phản ứng mãnh liệt, nhưng không thể nhận định là do không khí môi trường hay do nguyên nhân khác.
“Tăng inhibin đại não lên %”. Hà Hhải ra lệnh.
Inhibin được thêm vào trong buồng ngủ, Hà Khải trở lại bên bàn điều khiển, nhìn đủ loại ống dẫn chất lỏng không ngừng chuyển vào trong buồng ngủ.
“Xuất hiện bất thường!”. Có người hô lên.
Cùng lúc đó, Hà Khải cũng nhìn thấy số liệu bất thường trên màn hình theo dõi, loại bất thường này không phải đến từ bản thân hàng mẫu, mà là hệ thống xuất hiện bất thường.
Hà Khải quay đầu nhìn hàng mẫu trong buồng ngủ, hàng mẫu đã mở mắt, đôi mắt trống rỗng và hờ hững nhìn xuyên qua buồng ngủ trong suốt.
Lực tàn phá của hàng mẫu này đã vượt khỏi tưởng tượng của Hà Khải, hàng mẫu này vốn dự tính dùng để phá hỏng sức mạnh tinh thần của Bàng Ca, nhưng cũng sẽ mang đến những thiệt hại khác không thể đoán trước.
“Chú ý kiểm soát! Lập tức khôi phục hệ thống! Tôi muốn nhìn thấy số liệu mới nhất!”. Trong micro truyền đến tiếng hét của Bowler, trong giọng nói lộ ra hưng phấn và điên cuồng.
Hà Khải không tiếp tục do dự, anh đưa cái lọ trong tay đến thiết bị phân phối, chất lỏng bên trong nhanh chóng rót vào trong ống vận chuyển dịch dinh dưỡng.
Sau cơn hỗn loạn ngắn ngủi, hàng mẫu đột nhiên bất động, hai mắt dần dần mất đi tiêu cự, hoạt động của đại não cũng từ từ giảm bớt, cuối cùng trở về trạng thái ngủ say trước đây.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì!”. Bowler chạy ào vào kho nuôi cấy, nhìn chằm chằm hàng mẫu một hồi, sau đó xoay người gần như hét ầm lên, “Người nào có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý được không! Đã có chuyện gì xảy ra với hàng mẫu này!”.
“Tướng quân, chúng ta cần kiểm tra số liệu trước đó”. Một nhân viên mở số liệu theo dõi, chuyển đến số liệu trước đó.
Mỗi một chi tiết nhỏ ở đây đều sẽ được ghi lại, tất cả mọi điều chỉnh và thay đổi sẽ không bị rò rỉ, đương nhiên cũng bao gồm lúc Hà Khải đổ lọ thuốc vào.
Chúc cậu thành công, Trình Khản.
Hà Khải yên lặng nói một câu.
“Thượng tá Hà Khải”. Sau khi kiểm tra số liệu, Bowler chậm rãi quay người sang, ánh mắt như muốn phun ra lửa, hắn cắn răng phun ra từng chữ: “Hãy cho tôi một lời giải thích, lý do cậu thêm SCI vào hàng mẫu”.
“Tướng quân, chúng ta đang hủy diệt nhân loại”. Hà Khải bình tĩnh trả lời.
Bowler nhìn anh chằm chằm mấy giây, cơ thịt trên mặt co rúm lại, hắn nhấn micro bên người: “Tôi ra lệnh, lập tức bắt thượng tá Hà Khải, áp giải vào khu tạm giam, chờ xử lí!”.
Hà Khải đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm, là cố gắng tốt nhất của anh.
Về phần xử lý, anh biết rõ ý của Bowler, anh biết mình sẽ phải đối diện với “xử lý” như thế nào, nhưng nó không quan trọng, chết hay là bị đưa vào kho hàng mẫu đều không còn quan trọng nữa.
Hoàn