Một người phụ nữ, biết được người đàn ông mình yêu nhất, người sắp cùng mình kết hôn, căn bản lại không yêu mình, chỉ là đơn thuần lợi dụng, lợi dụng cô để tiếp cận một người khác, như vậy cô phải làm sao?
Bình tĩnh đối mặt? Điều này có lẽ không có người phụ nữ nào làm được.
Vì vậy người phụ nữ ấy mới trở nên buồn bã, vì vậy mới trở thành sát nhân, quả thật chính là bi kịch.
Mà Itou Miwa chính là người phụ nữ như vậy, trong lúc vô tình biết được vị hôn phu của mình căn bản không có thứ gọi là tình yêu mà bản thân mong chờ, chỉ là đơn thuần lợi dụng, lợi dụng cô là trợ lý của Yuu Nakajima để tiếp cận với Yuu Nakajima.
Hai người đàn ông?
Tình yêu dơ bẩn!
Đây là cảm giác đầu tiên của Itou Miwa, rồi sau đó lại cười lạnh, hai người đàn ông sẽ có kết quả như thế nào? Cho dù Aki Kubo yêu thích Yuu Nakajima, nhưng Yuu vốn không coi ai ra gì sao có thể tiếp nhận Aki Kubo?
Với tâm tình như vậy, Itou Miwa chờ đợi, đợi Aki Kubo không có được mà sáng mắt, rồi sau đó lại về ôm ấp cô.
Ý nghĩ của Itou Miwa quả thật đơn thuần, thậm chí tuổi của cô cùng kinh nghiệm khôn khéo cũng trở nên ngây thơ, mà có lẽ đối với người đang yêu, ai cũng sẽ ôm ấp kỳ vọng ngây thơ như thế.
Cho đến lúc Aki Kubo cùng Yuu Nakajima trước mặt cô che giấu ẩn tình, đến lúc Aki Kubo ôn nhu che chở cho Yuu Nakajima, Itou Miwa rốt cục lý giải được sai lầm của chính mình, nhưng mà hết thảy tựa hồ đã muộn.
Muộn sao?
Nếu Yuu Nakajima biến mất thì thật sự quá tốt, con người tính tình ác liệt, con người ngoại trừ kịch nghệ thì chẳng còn được gì, nếu biến mất thì tốt biết bao nhiêu.
Suy nghĩ như vậy không ngừng xoay quanh trong đầu Itou Miwa, không ngừng nghỉ… Cho đến một ngày, một buổi sáng trời đổ mưa, bởi vì tuyến xe bị trễ cho nên Itou Miwa đến muộn, xuyên qua cánh cửa không được đóng lại… Hai con người, môi giao môi, ôn nhu cọ xát, tình cảm triền miên…
Itou Miwa đứng dựa người vào một bên vách tường, mở miệng thở dốc, hết thảy tất cả, vốn dĩ đều thuộc về cô, không phải sao?
Yuu Nakajima, nếu anh biến mất thì tốt biết bao nhiêu, như vậy Aki sẽ trở lại bên cạnh tôi, cho dù có nhất thời thương tâm khổ sở, nhưng người đã chết rồi, ký ức cũng sẽ dần phôi pha… Tình cảm dù có sâu đậm bao nhiêu cuối cùng cũng phải ra đi như thế…
Nghĩ như vậy, ý niệm tàn khốc trong đầu không ngừng bành trướng, cuối cùng sau một đêm trằn trọc trăn trở, từng hình ảnh xót xa, từng kế hoạch sơ hình… Cuối cùng vào một đêm “Quý phi say rượu”, tất cả cũng chấm dứt…
Một bi kịch như vậy, phải bình phán như thế nào? Một người phụ nữ ngốc nghếch đáng thương, một người đàn ông khiến người ta chán ghét, và một nghệ thuật gia chỉ khiến người ta muốn bóp cổ, tất cả mọi chuyện đều là như vậy.
Conan nhìn đôi tay bị còng của Itou Miwa và hai cảnh sát áp giải đi ra ngoài. Hung thủ cho dù có che giấu tốt bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ có sơ hở, cũng giống như hận ý của Itou Miwa đối với Yuu Nakajima, cho dù cố ý cất giấu, cũng sẽ bất tri bất giác mà để lộ ra.
Dĩ nhiên đối với Conan, mọi sự che giấu đều là vô nghĩa, bởi vì sự thật chỉ có một!
“Ueda, cậu được lắm, nhìn không ra, thật sự là thâm tàng bất lộ!” Cuối cùng cũng kết thúc vụ án, trung uý thở dài, không quên nói với anh chàng pháp y trẻ tuổi bên cạnh.
Dùng lực vỗ vỗ bả vai pháp y, trung uý diện mạo anh dũng nói: “Làm tốt lắm, có tiền đồ.”
Conan vào lúc này nheo mắt lại, tay phải ấn lên đồng hồ bên tay trái một cái, mặt thuỷ tinh bên ngoài liền bật lên.
Chỉ nghe “vụt” một tiếng, một vật nhìn không rõ ràng bắn ra.
Đạo chích Kid, lần này để xem ngươi trốn thế nào?!
Lúc bắn kim gây mê, tay Conan cũng đồng thời đặt lên thắt lưng.
Người đang bị trung uý lôi kéo, trong lúc kim tiêm gây mê sắp bắn trúng cổ, hắn bỗng nhiên nhảy vọt, động tác liên tục đẹp đẽ, khiến mọi người ở đây đối với vị pháp y thâm tàng bất lộ này có vẻ sợ hãi.
“Ueda cậu…” Trung uý chưa nói xong, liền thấy Ueda giơ tay lên, áo choàng trắng đột nhiên tung bay, che khuất tầm mắt mọi người.
“Tiểu quỷ qua sông liền đoạn cầu.” Người phía sau tấm áo choàng nói.
Conan cắn răng một cái, ấn nút trên dây lưng, một quá bóng xuất hiện bên hông. Vươn tay ôm lấy quả bóng ném về phía trước, dùng chân trái đá quả bóng. Nhưng cậu không nhớ đến chân trái vốn bị băng bó không cách nào động được.
Hiển nhiên mọi người đều nghi hoặc, đến cùng là chuyện gì đã phát sinh?
Pháp y thả áo xuống, chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng biến mất vào hậu trường, mà quả bóng bay theo phía sau, lực đạo mạnh mẽ, chỉ có thể va vào vách tường.
Conan té trên mặt đất, vừa rồi cậu dùng tay và chân trái chống đỡ mà đá bóng, nhưng chưa nói đến cường độ, vốn dĩ góc độ cũng đã trật.
Mắt thấy mọi người đều nhìn phương hướng “Ueda” chạy trốn, Conan lập tức gục đầu xuống, cầm lấy nơ biến đổi giọng nói, “Đó không phải là pháp y Ueda, là đạo chích Kid.”
“Cái gì?”
“Đạo chích Kid?”
… Một đám người đều trợn mắt há mồm.
“Kid! Hoá ra là đạo chích Kid. Ran, cậu có thấy anh ấy hoá trang thành dạng gì không…”
Quả thật trong khung cảnh ồn ào, tiếng hét của Sonoko Suzuki là chướng tai nhất. Conan nhíu chặt mày, trong lòng cũng không khỏi xấu hổ.
Chẳng qua chỉ là tên trộm!
Này này, hiện tại không phải lúc bàn luận về đạo chích Kid…
Tự nhiên thanh âm không biết truyền đến từ nơi nào, trung uý nghi hoặc, dù sao vị pháp y Ueda kia vừa mới phá án, trở thành anh hùng. Tự nhiên trung uý cũng chần chờ.
“A, trung uý, cuối cùng cũng tìm được sếp. Vừa rồi có người đột kích tôi, dường như tôi đã hôn mê rất lâu… Hắn thế nhưng còn đoạt quần áo của tôi…” Vào lúc này, Ueda mặc áo len xám sờ sờ đầu, mặt đầy đau đớn nói.
“Cậu…” Trung uý nhìn pháp y mặt đầy hỗn độn, “Quả nhiên, cậu như thế nào có thể biến thành thông minh như vậy, mau mau đuổi theo đạo chích Kid.” Một câu phán đoán tình huống, trung uý lập tức nghiêm mặt nói.
Conan hơi hơi nghiêng đầu nhìn pháp y Ueda chân chính, rồi sau đó cười đứng lên, gục đầu xuống, lại thay đổi giọng nói: “Trung uý không cần đuổi, đạo chích Kid ở nơi này, pháp y Ueda anh nói có đúng không?”
Nếu không phải vừa rồi Conan sau khi phát hiện ra chu sa, đã bôi một lớp hồng trên áo Ueda, có lẽ cậu cũng sẽ bị lừa, nhưng mà lúc này, đạo chích Kid…
Trung uý lập tức cảnh giác nhìn pháp y Ueda, “Cậu là đạo chích Kid?” Hiển nhiên hắn cũng muốn hồ đồ rồi.
“Sếp nói gì vậy, đạo chích Kid cái gì, tôi như thế nào lại là đạo chích Kid?” Ueda trên mặt cũng đã hồ đồ.
Mà giờ phút này âm thanh thần bí lại vang lên: “Đạo chích Kid, anh không cần cải trang, phía sau cổ áo anh có dính chu sa. Pháp y Ueda chân chính không có tham gia vụ án này, như thế nào lại dính được.”
Trung uý lập tức kiểm tra áo của Ueda, quả nhiên có một mảnh đỏ tươi, nhưng sờ một chút, thần sắc lại thay đổi: “Hình như là sơn.” Trung uý đem ngón tay dính hồng đặt bên mũi ngửi ngửi, “Thật sự là sơn!” Xác định nói.
Sơn? Conan biến sắc, giương mắt, nhìn lại ánh mắt hỗn loạn của Ueda, rồi sau đó nhíu mi, lại để tên kia đào tẩu rồi…
“Conan, em ngồi ở đây làm gì? Chân đau không?” Ran vào lúc này đi đến ngồi bên cạnh Conan, hỏi.
Điều này khiến Conan không thể không thu hồi máy biến âm, ngẩng đầu, cười nói với Ran: “Vừa rồi em không cẩn thận bị ngã!” Trong lòng lại vì để Kid thoát một lần nữa mà thập phần tức giận.
“Trung uý, không có phát hiện.” Lúc vừa rồi đuổi vào hậu trường, nhóm cảnh sát đã trở về, báo cáo như thế.
Trung uý gật gật đầu.
Thanh âm thần bí kia đã biến mất, cho dù chuyện này quả thật kỳ quái, lại cũng chỉ có thế sống chết mặc bay, dù sao hội triển lãm cũng phải tiếp tục.
Trong lúc cảnh sát tuyên bố rút về cục, không ai phát hiện ra, trong một đám cảnh sát đang rút lui, có một người, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng đắc ý.
Thám tử nhí, lần sau gặp lại!