CHƯƠNG
Tiến vào địa lao, lao đầu bên trong thấy người đưa cơm hôm nay là một tiểu hài tử què chân, thì biết ngay người đó chính là hạ nhân mà Sở gia tráo gả, hắn liền khinh thường hừ một tiếng, cũng không truy hỏi, dẫn Hi Trần đến thẳng lao phòng giam giữ toàn gia Sở Thiên Nghiêu, mở khóa để Hi Trần đi vào, rồi đóng cửa lại.
.
Hi Trần nhìn thấy bốn người chật vật trong bộ dáng nhếch nhác, bẩn thỉu cúi đầu im lặng, quá khác biệt so với trước kia…. Từ trước đến giờ, bọn họ đều thân mang cẩm y ngọc đái, chưa từng chịu qua cảnh sống giam cầm như vậy? Nhất định trong lòng bọn họ khó mà thích ứng nổi?
(Cẩm y ngọc đái: áo gấm đai ngọc =>cuộc sống giàu sang phú quý)
.
Hi Trần sợ hãi cất tiếng: “Lão gia. . . . Phu nhân. . . . Thiếu gia. . . . Tiểu thư. . . .”
.
Quan Nguyệt Hà khẽ động thân thể, liếc mắt nhìn Hi Trần, vẻ mặt chán ghét nói: “Lại là cái tên xui xẻo nhà ngươi, ngươi tới đây làm gì? Chế nhạo chúng ta phải không?”
.
“Không, không phải. . . . Phu nhân. . . . Nô tài. . . . Đưa cơm tới. . . .” Hi Trần trong lòng đau xót, sợ sệt trả lời, đối với bốn người bọn họ, tuy rằng thực sợ hãi, nhưng thâm tâm vẫn luôn muốn tìm chút tình thân trên người bọn họ, cho dù điều đó chỉ có trong thoáng chốc cũng tốt.
.
Lúc này, Sở Hàm Du cất giọng the thé chửi rủa: “Đưa cơm? Đưa cơm gì a! Nếu không phải tại cẩu nô tài ngươi, toàn gia chúng ta bây giờ vẫn còn được ăn sung mặc sướng, sao phải đến nhà lao không chút ánh sáng này chờ ngươi đem cái thứ cơm thô khó nuốt này đến? Vừa nghĩ đến việc ta sinh cùng ngày với ngươi, ta đã cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn! Năm đó, cha mẹ sao không trực tiếp bóp chết ngươi luôn đi? Miễn cho uế khí trên người ngươi nhiễm đến thân thể chúng ta!”
.
Hi Trần không chịu nổi mà cúi đầu, “Vâng. . . . Thực xin lỗi. . . . Tiểu thư. . . .”
.
Sở Thiên Lâm cười nhẹ một trận, hai mắt thâm đen phù thũng vì túng dục quá độ, hèn hạ đánh giá toàn thân Hi Trần từ trên xuống dưới, tà mở miệng: “Sách sách sách. . . . Nhìn cái thứ y phục cẩu nô tài ngươi mặc trên người bây giờ, so với trước kia thật khác biệt một trời một vực nha! Chắc là dùng khuôn mặt giống muội muội ta, cộng thêm việc cố đem hết thảy kĩ xảo bản thân để hầu hạ Nghiêm Dục Phong nhỉ! Ta thật không ngờ, đường đường là một Duệ Vương gia cư nhiên lại thích ngươi! Mệnh của tiểu nô tài này thật giống như lời thầy tướng số đã nói, thân nam mang nữ mệnh a! Trời đã định trước ngươi phải bị người ta thượng, bị người ta áp. . . . . . Biết sớm một chút, bổn thiếu gia đã bắt ngươi để chơi đùa a. . . . Thật sự là đáng tiếc . . . .” (ăn chơi đến nỗi chỉ còn cái xác rỗng mà cũng ham hố… )
.
“Câm mồm, Lâm nhi! Ngươi nói linh tinh cái gì thế hả? !” Sở Thiên Nghiêu chưa nói tiếng nào lúc này lại tức giận mắng té tát con trai mình, dù sao, tên cẩu nô tài kia cũng có chung một nửa dòng máu với Lâm Nhi, nếu xảy ra chuyện loạn luân. . . . Sở Thiên Nghiêu hắn sẽ không thể ngẩng mặt lên được mất!
.
Hi Trần bối rối chịu đựng những lời châm chọc của những “người thân” cùng chung huyết thống duy nhất trên đời, cúi đầu không dám hé răng, nếu có thể. . . . Bé thật sự mong muốn bản thân không phải là một trong hai cái song bào thai, càng không muốn làm một người kém may mắn, mang đến tai họa cho mọi người.
.
Lặng im nén nhịn nỗi bi thương đang dâng lên, không để ý đến trái tim đang đau đến chảy máu, Hi Trần hít một hơi, cố gắng bình tĩnh mà mở làn tre..
.
“Lão gia. . . . Phu nhân. . . . Các ngài trước tiên đến dùng bữa đi! Nô tài. . . . Nô tài. . . . Sẽ đi cầu Vương gia. . . . Thả các ngài. . . .” Hi Trần cẩn cẩn dực dực mà lấy ra từng đĩa đồ ăn, âm thanh sợ hãi khẽ vang lên.
.
Sở Thiên Nghiêu bỗng nhiên xông về phía bé, vung một cước đá Hi Trần ngã lăn ra đất, đồ ăn trên mặt đất cũng bị đánh cũng bị đánh đổ, Sở Thiên Nghiêu vẫn cứ một cước lại một cước đá thật mạnh lên thân hình nhỏ gầy của Hi Trần.
.
Hắn tức giận lớn tiếng mắng: “Đều tại cái đồ tai tinh chỉ mang đến toàn điềm chẳng lành nhà ngươi, kêu ngươi thay thế gả cho Nghiêm Dục Phong, ngươi lại thế gả thành ra thế này, Sở mỗ ta rốt cuộc là thiếu nợ ngươi cái gi? Dưỡng súc sinh ngươi không được ích lợi gì, chỉ đem lại phiền toái! Ta thấy căn bản ngươi chỉ biết dùng cái thân thể ti tiện của mình để mị hoặc Nghiêm Dục Phong, kêu hắn bắt trói chúng ta đến đây, để cho ngươi trả thù phải không? Còn dám giả bộ làm người lương thiện? Ngươi muốn lừa gạt Sở mỗ sao? !”
(tai tinh: sao xấu, điềm gở)
.
“Ngô. . . . !” Hi Trần rên rỉ, cắn chặt môi để không phát ra tiếng, cố hết sức chịu đựng cơn đau truyền đến vì bị Sở Thiên Nghiêu đá trúng bụng.
.
Hi Trần không có khí lực chống lại trận đòn túi bụi của Sở Thiên Nghiêu, tìm không ra cơ hội hướng hắn giải thích, chỉ có thể vừa cố chịu đau vừa không ngừng giải thích: “Thực xin lỗi. . . . Lão gia. . . . A. . . . Thực xin lỗi. . . . Phải . . . Ngô. . . . Nô tài đáng chết. . . . Thực xin lỗi. . . .”
.
Đối với lời mắng chửi khó nghe của Sở Thiên Nghiêu, bé chỉ có thể lựa chọn không để ý đến, ít nhất có thể khiến nội tâm chính mình bớt đau đớn. . . .
.
“Hừ! Lão tử hôm nay rơi vào tình cảnh này, không phải đều là do họa tinh ngươi hại sao? Sớm biết thế này, năm ấy ta liền một tay bóp chết ngươi, để ngươi không có cơ hội hại gia đình chúng ta, tất cả là do ta trước kia nhân từ, dù sao ta cũng không tin bản thân có ngày ra khỏi đây được, hôm nay dù chết ta cũng bắt ngươi phải chết cùng với chúng ta!” Sở Thiên Nghiêu càng nói càng phẫn nộ, trong mắt đầy tơ máu vừa dùng dây xích sắt đang khóa tay mình quất lên người Hi Trần, vừa ra sức mắng.
.
Hi Trần sợ hãi co vào trong góc lấy hai tay che đầu, miệng càng không ngừng giải thích, khi roi xích sắt quất lên người, bé cơ hồ nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn, bị thiết liên đánh đến mức chỗ nào cũng chảy máu, nhưng cho dù bé có giải thích như thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, Sở Thiên Nghiêu cũng không giảm lực đạo trên tay, mà trong mắt ba người kia đều toát lên vẻ vui sướng như đang được xem một vở kịch hay.
.
Cắn chặt môi, cố hết sức co rút thân thể, trong đầu chỉ biết cầu nguyện trận tra tấn này nhanh qua đi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía ba người còn lại, nhưng thật thất vọng. . . . Nhìn thấy ánh mắt giễu cợt xen lẫn khinh thường của phu nhân, thiếu gia cùng tiểu thư, bé. . . . đột nhiên có chút sáng tỏ . . . .
.
Từ đầu đến cuối. . . . Bọn họ không hề cho rằng họ có quan hệ gì với mình, mình chẳng qua chỉ là kẻ không nên tồn tại mà thôi, Hi Trần nở nụ cười giễu cợt chính mình. . . . Cho tới nay. . . . Đều chỉ có bé tình nguyện. . . . Nghĩ đến bản thân cố gắng làm việc, ngoan ngoãn để không đem lại phiền hà. . . .Hi Trần hi vọng bọn họ có thể sẽ liếc nhìn đến bé, sẽ không đánh bé mắng bé. . . . Nói không chừng có một ngày. . . . Còn có thể cho phép bé gọi họ một tiếng cha mẹ. . . . Nhưng. . . . lúc này Hi Trần mới phát hiện. . . . Bản thân đã sai. . . .
.
Cuối cùng, Hi Trần từ từ buông tay, ngay cả khí lực để bảo vệ bản thân cũng đã mất, để mặc Sở Thiên Nghiêu liên tiếp quất, toàn thân từ trên xuống dưới đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, trong khóe mắt chảy ra những giọt lệ tuyệt vọng, huyết đỏ nơi khóe môi cũng từ từ trào ra, không còn sức để nói, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ như chịu lỗi. . . .
.
Một bóng người từ xa đập vào ánh mắt vô hồn, bé khẽ nhoẻn miệng nở một nụ cười yếu ớt. Phải chăng. . . là nhũ mẫu đến đón mình? . . . . Thật tốt, mình vốn. . . . Là một người chỉ đem lại điều chẳng lành không nên tồn tại. . . . Sớm nên đi gặp nhũ mẫu . . . .
Sở Thiên Nghiêu đánh đến mắt đầy tơ máu, hoàn toàn không phát hiện hai nam nhân tuấn vĩ cao lớn đã đứng trước mặt hắn, Phong Minh với tay giữ lấy thiết liên đang ra sức quất lên người Hi Trần, khẽ dùng chút lực, Sở Thiên Nghiêu liền bị ném đập mạnh vào vách tường, vách tường chắc chắn cũng bị chấn động mà bụi rơi lả tả.
.
Nghiêm Dục Phong ngồi xuống thấp, đem thân thể đẫm máu kia lật lại, thì thấy bé bị thương nặng hơi thở thoi thóp, ánh mắt hờ hững thoáng chốc mang vẻ âm lãnh, hắn khẽ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần, Hi Trần khó khăn mở đôi mắt bị máu phủ kín, bấy giờ mới nhìn rõ người vừa tới, bé đem hết sức lực run rẩy vươn tay níu vạt áo Nghiêm Dục Phong, từ cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: “Vương gia. . . . Van cầu ngài. . . . Thả. . . . Lão gia bọn họ. . . . Nô tài. . . . Lấy mạng. . . . Đổi. . . . Được không? . . . . Cầu ngài . . . . Cầu. . . .”
.
Mỗi một từ được thốt ra, kèm theo là tiên huyết đỏ thẫm ào ào tuôn trào từ khóe miệng, vậy mà Hi Trần vẫn chỉ một lòng hy vọng Nghiêm Dục Phong có thể buông tha toàn gia Sở Thiên Nghiêu, cho dù họ không cần bé. . . . bé vẫn muốn tận lực giúp họ. . . .
.
Nghiêm Dục Phong ngăn không cho Hi Trần nói chuyện, nhanh chóng phong bế huyệt đạo toàn thân bé để cầm máu, cũng thuận tiện điểm thính huyệt của bé, dịu dàng ôm lấy Hi Trần, xoay người giao cho Phong Minh, rồi mới quay mặt nhìn bốn người bên trong.
.
Ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng nhìn về phía bốn người kia, trong phút chốc biến thành âm ngoan thị huyết, toàn gia Sở Thiên Nghiêu đều bị ánh mắt tà nịnh của Nghiêm Dục Phong làm cho kinh hãi, cứng đơ, Quan Nguyệt Hà ôm chặt lấy nữ nhi, run rẫy nép người vào góc. Mặc dù Sở Thiên Nghiêu cực kỳ khiếp sợ trước khí thế vương giả áp bức này, nhưng vẫn cố lấy lại dũng khí, lớn tiếng quát tháo: “Nghiêm Dục Phong…ngươi, ngươi muốn thế nào ?”
.
“To gan, tên thường dân đê tiện như ngưoi, cư nhiên cũng dám gọi thẳng tục danh Vương gia.” Phong Minh đứng bên cạnh tức giận nói.
.
“Hừ! Nếu không nhờ cẩu nô tài kia, giờ phút này, ngươi tuyệt đối không thể trở thành Vương gia người người hầu hạ! Chỉ e khi chết ngay cả chỗ chôn, ngươi cũng không có!” Sở Thiên Lâm ngữ khí trào phúng nói.
.
“Ngươi. . . . !” Phong Minh không nén nổi tức giận muốn tiến lên giáo huấn, thế nhưng trong lòng còn đang ôm Hi Trần đang bị thương nặng.
.
Nghiêm Dục Phong lạnh nhạt nói: “Nói xong rồi chứ?”
.
“Khoan! Ta còn có lời muốn nói, Vương gia có thể nghe ta nói một lần không?” Sở Hàm Du vừa cất tiếng, mọi người đều khó hiểu nhìn nàng.
.
Sở Hàm Du đứng lên, Quan Nguyệt Hà vội vàng ngăn nàng lại, sợ nàng gặp truyện bất trắc, Sở Hàm Du nhẹ nhàng gạt tay mẫu thân, đến gần Nghiêm Dục Phong, yêu kiều khẽ cười nói: “Vương gia, chuyện này từ đầu tới cuối ta đều không biết, là cha nương ta nhát gan sợ phiền phức, sợ ngài cưới ta chỉ vì muốn trả thù, cho nên mới lấy đệ đệ đáng thương tráo đổi, ta đến giờ mới biết nguyên lai ta có đệ đệ song sinh, ta bị bọn họ giấu diếm suốt mười sáu năm, hắn cũng đáng thương ở Sở gia bị ngược đãi bấy nhiêu năm, chưa từng có một ngày hạnh phúc.”
.
Lời vừa dứt, Sở Hàm Du cúi đầu che mặt mà khóc, tựa như rất đau lòng.
.
Cả đám người Sở Thiên Nghiêu nhất thời mở lớn mắt chăm chăm nhìn Sở Hàm Du, không hiểu nàng đến tột cùng đang đùa cái gì?
.
Nghiêm Dục Phong lặng lẽ không lên tiếng chỉ nhìn Sở Hàm Du diễn trò, không cất lời truy vấn, ngoài ánh mắt thị huyết tà mị ra trên gương mặt hờ hững không có một tia xúc cảm.
.
Hàm Du thấy Nghiêm Dục Phong không phản ứng, trong lòng lo lắng tính toán, lại vội mở miệng nói: “Nếu như ta biết sự thật này, dù thế nào ta cũng không để cho đệ đệ thay ta gả đến đây, ta thà một thân một mình đến gả cho ngài, nhất định sẽ không để đệ đệ bị cha mẹ lợi dụng như vậy.”
Sở Hàm Du cứ tự cho rằng bản thân mình che giấu rất hoàn hảo, nhưng nàng không hề biết rằng ánh mắt gian xảo, giả dối của nàng đã bán đứng nàng, Nghiêm Dục Phong nào phải hài tử ngốc nghếch mà nhìn không ra nàng vì tư lợi bản thân, mới nhìn nhận Hi Trần là đệ đê? Không phải đã quá muộn sao?
.
Hắn cười lạnh một tiếng, ngữ khí thanh lãnh: “Cho dù mục đích của ta là muốn trả thù Sở gia các người? Ngươi không sợ sẽ chết sao?”
.
Vừa nhìn thấy Nghiêm Dục Phong, tim Sở Hàm Du liền bị lạc đường, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ muốn nắm được trái tim người kia, bèn bày ra vẻ tươi cười xinh đẹp cùng lời giả dối, muốn Nghiêm Dục Phong để mắt đến nàng.
.
“Cho dù Vương gia muốn trả thù Sở gia ta, ta vẫn không hề hối hận, nhưng hết thảy mọi chuyện đều là do âm mưu quỷ kế của cha mẹ ta, ta hoàn toàn chẳng hay biết gì, chẳng lẽ Vương gia cũng muốn trả thù một nữ nhi yếu đuối như ta?”
.
“Du Nhi, con. . . . Con tột cùng muốn nói cái gì vậy? Con muốn hại chết cha mẹ sao?” Phu phụ Sở Thiên Nghiêu thất vọng nhìn nữ nhân bọn họ yêu thương mười sáu năm, cư nhiên tại thời điểm này, đem quan hệ của mình cùng bọn họ phủi sạch sẽ.
.
“Cha, nương, đây đều là lỗi của các ngươi, Du Nhi tin Vương gia không phải là người lãnh huyết vô tình, nếu lúc trước các người đem ta gả cho ngài, thì sẽ không xảy ra tình cảnh ngày hôm nay.” Sở Hàm Du quay đầu nói với bọn họ, nàng vẫn yêu kiều khả ái nhỏ nhẹ như xưa, mà chớp mắt đã biến thành con người khác dường như rất. . . . Lạnh lùng!
.
Sở Thiên Nghiêu vô cùng tức giận, trán nổi đầy gân xanh, phẫn nộ nói: “Ngươi! Ngươi là nữ nhân xấu xa, ngươi muốn làm cha tức chết phải không?”
.
Sở Hàm Du không đáp lại hắn, liền quay sang Nghiêm Dục Phong, bộ dáng ôn nhu như nước, nàng thẹn thùng nói: “Vương gia. . . . Thỉnh ngài tha thứ cha mẹ ta kém hiểu biết. . . . Để chúng ta làm lại lần nữa được không? Ta. . . . Gả cho ngài làm thê tử, trọn đời trọn kiếp hầu hạ ngài, làm bạn ngài.”
.
Phong Minh xuy một tiếng, khinh thường nói: “Hừ! Người điên nói lời viển vông.”
.
Sở Thiên Nghiêu giận tới cực điểm, xông lên bắt lấy Sở Hàm Du, nhanh chóng tát nàng hai cái thật mạnh, mặt đẫm nước mắt mà nói: “Ngươi là nữ nhi xấu xa, uổng công cha mẹ hơn chục năm qua thương ngươi như vậy, chưa từng để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất, vậy mà. . . . vậy mà hôm nay ngươi báo đáp cha mẹ thế này sao? Vừa thấy Nghiêm Dục Phong, ngươi liền đánh mất tâm trí, choáng váng mặt mày sao?”
.
Hắn ném nữ nhi về phía thê tử, quay đầu trợn mắt nhìn Nghiêm Dục Phong, mặt không chút biểu tình nói: “Họ Nghiêm kia, lão phu liều mạng với ngươi!”
.
Sở Thiên Nghiêu xông lên phía trước, muốn cùng Nghiêm Dục Phong một phen sống chết, nhưng còn chưa đến gần y, liền bị nội lực của Nghiêm Dục Phong đẩy trở về, hắn lảo đảo té ngã trên mặt đất.
.
Nghiêm Dục Phong hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn dây dưa thêm nữa, lộ ra nụ cười lạnh lẽo khiến kẻ khác rợn tóc gáy, đôi mắt thâm trầm đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo, quanh thân phát ra kiếm khí, bốn người đột nhiên kêu la không ngớt, gân tay gân chân của mỗi người trong giây lát đều bị kiếm khí linh hoạt kia cắt đứt, cả đời tàn phế!
.
Phong Minh bên cạnh thấy vậy âm thầm kinh hãi, công phu của chủ tử càng ngày càng cao thâm khó lường, cư nhiên có thể dùng nội lực phát ra kiếm khí, nội công thâm hậu đã đạt tới cảnh giới có thể tự nhiên phát ra. Trên đời hiện nay, có thể cùng Vương gia phân cao thấp chỉ sợ không có mấy người ..
.
Đón lấy Hi Trần từ trong tay Phong Minh, dặn dò: “Gọi người đến!” Phong Minh vội vã lĩnh mệnh đi tìm Lăng Ngữ Hàn.
.
Nghiêm Dục Phong ôm Hi Trần, nhìn bộ dạng thể thảm cả người đầy máu của tiểu đông tây trong lòng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, quay đầu hướng lao đầu phía sau phân phó: “Cắt lưỡi bọn chúng, ném ra đường lớn, ta muốn chúng cả đời này như súc vật bò trên mặt đất!” Lập tức bước nhanh ra khỏi địa lao, phía sau liền truyền đến tiếng kêu gào thê thảm.
.
Hi Trần chỉ còn chút sức lực vẫn mạnh mẽ cắn chặt môi không để bản thân rơi vào hôn mê, Nghiêm Dục Phong phong bế thính huyệt của bé, Phong Minh lại dùng ống tay áo che kín hai mắt của bé, khiến bé cái gì không nghe, không thấy, không thể biết được chuyện đang diễn ra.
.
Tay bé run rẩy bắt lấy xiêm y của Nghiêm Dục Phong, phút chốc hiện lên trong đôi mắt mở to bàng hoàng là nhãn thần lạnh lùng quen thuộc, lo lắng hỏi, nhưng tai lại nghe không thấy một thanh âm nào.
.
Nghiêm Dục Phong giải huyệt cho hắn, một người luôn kiệm lời như y, lại phá lệ giải thích cho Hi Trần: “Yên tâm, ta đã mang chúng ra ngoài.”
.
Nhưng không hề nói đến màn chặt đứt gân tay gân chân và cắt lưỡi, nếu không, chắc chắn Hi Trần thương tâm muốn chết, mà y, quyết định không để lũ lang tâm cẩu phế kia có cơ hội tổn thương bé một lần nữa.
.
Biết Nghiêm Dục Phong tuyệt đối sẽ không lừa mình, Hi Trần hướng về phía y khẽ nợ một nụ cười suy yếu, nhẹ giọng nói lời tạ ơn, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt. . . .