Lúc chia tay, Lâm Tư Nhuận tìm cho ta một chiếc xe ngựa, cũng đưa cho ta một túi tiền.
Hắn nói: "Liên Liên, ngươi có muốn suy nghĩ lại không, theo ta dù sao cũng được sống cuộc sống gấm vóc lụa là, thiên hạ rộng lớn như vậy, một nữ tử yếu đuối như ngươi có thể đi đâu?"
Thấy ta không để ý đến hắn, hắn lại thở dài: "Ai, nữ nhân này thật là khiến người ta thương nhớ, ngươi còn chưa đi, ta đã bắt đầu nhớ ngươi rồi."
"Nam nhân này thật là, nói chuyện khiến người ta ghê tởm."
"...."
Khi vén rèm xe xuống, hắn vẫn không cam lòng, lại nói: "Lúc nào không sống nổi thì nhớ đến Lang Nha tìm ta, vòng tay của bổn công tử mãi mãi rộng mở vì ngươi."
Xe ngựa đi đến trấn tiếp theo, giữa đường ta vào trọ ở khách đi3m, nhờ bà chủ khách đi3m giúp tìm một chiếc xe khác.
Sau đó cũng không có mục đích cụ thể, đi đến đâu thì đến.
Đi như vậy ba ngày, ta ở lại một con phố phồn hoa náo nhiệt mấy ngày.
Trên phố là một khu chợ, ngay ngày đầu tiên ta đã phát hiện ra, trong chợ có một quầy thịt lợn.
Người bán thịt lợn là một bà thím, đội khăn vuông, một tay dỗ dành đứa trẻ nhỏ, một tay giúp người ta cắt thịt bán thịt.
Ta quan sát mấy ngày, rất hứng thú, lúc bà ấy bận không xuể, ta chủ động đi giúp bà ấy bán thịt.Bán được một lúc, cảm giác đã quen tay, trong lòng rất thoải mái.
Ta nghĩ có lẽ mình trời sinh thích hợp để lấy một người bán thịt.
Mọi người gọi bà thím này là bà Tường, con trai bà ấy tên là Tường Tử, là một người g i ế t lợn.
Đứa trẻ nhỏ kia tên là Đinh Đinh, là cháu trai của bà Tường.
Con dâu bà ấy mấy năm trước đã mất vì bệnh, bà ấy lại là một góa phụ, giờ trong nhà chỉ có bà ấy và con trai cháu trai ba người.
Ta nói chuyện với bà ấy rất hợp, nói dối rằng mình bị cha mẹ ép gả chồng, chồng thì ngày nào cũng đánh chửi, ta chịu không nổi nên bỏ trốn.
Bà Tường rất thương cảm với ta, lại thấy ta nhanh nhẹn tháo vát, lập tức bảo ta dọn khỏi khách đi3m, đến nhà bà ấy ở, giúp bán thịt lợn, mỗi tháng trả tiền công.
Ta đã từng thấy Tường Tử g i ế t lợn.
Hắn vạm vỡ, đen và khỏe, đúng với tất cả tưởng tượng của ta về một người bán thịt.
Cái móc sắt móc vào con lợn, kéo ra khỏi chuồng, sau đó hai người phụ tá đến giữ chặt.
Tường Tử c ởi trần, tay sờ s0ạng trên cổ con lợn một lúc, sau đó tay giơ lên, hạ xuống, cho chảy ra, động tác rất nhanh nhẹn.
Lúc này bà Tường sẽ cầm thùng sắt ra hứng tiết lợn.
Đợi đến khi con lợn không còn giãy giụa, tắt thở thì dội nước sôi lên, cạo lông.
Sau đó moi ruột, phân loại nội tạng, phân loại thịt lợn.
Tiếp theo có thể mang ra sạp bán.
Rất tàn nhẫn, cũng rất me nhưng thịt lợn thật thơm, ta vừa khóc vừa ăn hết ba bát.
Sau đó mỗi lần Tường Tử g i ế t lợn, ta đều chủ động cầm thùng sắt đi hứng tiết lợn.
Hắn ngạc nhiên nhìn ta một cái.
Các ngươi tưởng hắn thích ta sao?
Không, hắn g i ế t lợn nhiều năm, trái tim hắn đã lạnh như con g i ế t lợn kia rồi.
Hắn nói: "Ngươi đừng thích ta, nương tử của ta tuy đã mất nhưng trong lòng ta chỉ có nàng, ta cũng sẽ không cưới người khác."
Đen, béo, khỏe mà lại si tình, ta ấp úng nói: "Ta không nói để ngươi cưới ta, chúng ta cứ thế mà sống chung."
Hắn rất lạnh nhạt: "Ngươi nghĩ hay lắm, đừng mơ mộng nữa."
Lòng tự trọng của ta có hơi bị tổn thương.
Ta vẫn còn ôm mộng tưởng với hắn, ta thấy chúng ta rất hợp nhau.
Hôm đó ta dắt Đinh Đinh đi chợ, mua cho nó kẹo hồ lô, gặp người bán mơ, ta chọn một ít.
Đinh Đinh nói: "Liên cô cô, ta không thích ăn mơ."
Ta gõ nhẹ vào đầu nhỏ của nó: "Cha ngươi thích ăn mà."
Nó nghi ngờ: "Cha ta cũng không thích ăn mơ."
"Không thể nào, ta tận tai nghe hắn nói với bà nội ngươi là hắn thích ăn mơ."
"Cô cô, tên của mẹ ta là Mơ."
"Được rồi, đã mua rồi thì ăn tạm đi."
Ta nắm tay Đinh Đinh, đi về.