Xuân qua hạ đến, hoa sen ở trấn Thanh Hà lại nở.
Cha ta mắc nợ lớn, cuối cùng giữa tiếng khóc bi thương của mẹ ta, bán ta cho một lão già gần năm mươi tuổi ở trấn bên cạnh. Ông cười nói Hạ lão gia tiền tài bạc triệu, tới đó chỉ có hưởng phúc, tất cả vì tốt cho ta thôi.
Đầu ngón tay của ta lướt trên nan quạt lạnh lẽo, nhìn thoáng qua đám người đòi nợ hung hãn ngoài cửa, chỉ có thể gật đầu.
Liên Tử Liên Tử, Liên Tử cả đời không có hạnh phúc, vĩnh viễn cũng không thể là tiên tử trên trời. Đạo sĩ nói tính sai rồi vậy chính là tính sai rồi, ta nghĩ, một kẻ như ta, bởi vì từng chịu thương tổn nên không dám tin tưởng người khác nữa, có lẽ chỉ xứng gả cho một lão già vẻ ngoài thô tục mà thôi.
Mười lăm tháng tám, gió thu lành lạnh.
Cửa sổ dán chữ “Hỉ” đỏ chót, tiếng pháo náo nhiệt vang lên, bên ngoài có người kêu: “Giờ lành đến!”
Ta đứng dậy định đi, chợt nghe thấy có người xông vào phẫn nộ gào: “Nương tử, mới một năm mà thôi, nàng lại bỏ vi phu gả cho lão già tên Hạ Hành Chi kia sao!”
Khăn đỏ trên đầu được người khác vén lên, ta ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt hoa đào quen thuộc.
Mộ Dung Tiểu Thất vô cùng đau đớn hỏi: “Nương tử, nàng không nhớ ra ta là ai à?”
“Huynh là tướng công của ta chứ ai.” Xung quanh bao nhiêu người, ta không cần biết, lập tức bổ nhào vào người hắn, nước mắt nước mũi quẹt tèm lem trên vạt áo hắn.
Ta không hỏi hắn vì sao còn sống.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy cho dù hắn có lừa ta thêm một lần nữa, cũng chẳng quan trọng đến thế.
– Hoàn –
[] Chỉ chuyện nam nữ hò hẹn.
[] Hạt sen là “Liên Tử”, Mộ Dung đang trêu bạn Liên Tử là bạn ấy ngọt.: