Liễm Mi

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe vậy, Từ Tình tự nhiên hoảng sợ, không tự chủ được trừng to mắt, thần sắc cổ quái nhìn Lâm Dược chằm chằm. Một lúc lâu sau mới cúi đầu ho khan vài tiếng, hỏi lại: “Dựa vào cái gì mà ta phải đi theo ngươi?”

“Chỉ bằng…” Lâm Dược gãi gãi đầu, mi mắt cứ hướng mãi xuống đất, nhỏ giọng đáp: “Ta thích ngươi a.”

Từ Tình vẫn ho khan, thế nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, hiện ra biểu tình như cười như không, nói: “Một chữ “thích” này, hôm nay ngươi đã nói bao nhiều lần rồi?”

“…” Lâm Dược nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng, nhất thời im lặng.

Trong mắt Từ Tình liền lóe lên vài tia dị sắc, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm Lâm Dược, khàn giọng hỏi: “Bộ dáng hiện tại này của ta, có chỗ nào đáng để ngươi thích?”

Khuôn mặt y vốn trắng bệch, hơi thở yếu ớt, hòa cùng đôi đồng tử đen như mực, ánh mắt u ám, trông không khác gì quỷ quái, quả thực là hết sức dọa người.

Lâm Dược lại không tự giác được hướng đến gần y, đỏ mặt đáp: “Ta cũng không hiểu nữa. Dù sao thì ta chính là thích ngươi, vừa nhìn thấy ngươi liền thấy vui vẻ, chỉ hận không thể thời thời khắc ở bên cạnh ngươi. Người ta nói thế này gọi là nhất kiến chung tình, không biết là thật hay giả?”

Dừng một chút, hình như đột nhiên đang nhớ lại sự kiện nào đó, liền “A” một tiếng.

“Nghe nói Miêu Cương có một loại cổ thuật, có thể mê hoặc tâm thần người khác, có lẽ nào ngươi cũng biết loại yêu thuật này, sau đó hạ cổ ta?”

Vừa nói vừa nháy mắt, giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc.

Từ Tình nghe xong giật mình, đôi mi thanh tú mở to, rốt cục cất tiếng cười lớn: “Ngươi thật sự là ngốc đến lợi hại như vậy, hay là cố ý giả ngu chọc cho ta vui vẻ, hử?”

Lâm Dược mờ mịt lắc đầu, quả nhiên là bộ dáng ngơ ngác, hỏi lại: “Lời ta mới vừa nói… Buồn cười lắm sao?”

“Quên đi.” Từ Tình khoát tay áo, một lần nữa nằm lại trên giường, tiếp tục cười. “Cứ cho ngươi là thật lòng yêu thích ta, mà ta cũng nguyện ý đi theo ngươi đi, có điều, ngươi định làm thế nào cứu ta ra ngoài?”

“Hả?”

“Trong ma giáo này cơ quan trùng điệp, ngay cả cao thủ võ công cao cường, cũng chưa chắc có thể thoải mái đi lại, huống chi ngươi chỉ là một chân quét rác?”

“Ta cũng không phải là gã tiểu tư quét rác bình thường, kỳ thực ta…” Kỳ thật cậu xuất thân võ lâm thế gia, đại ca của cậu là Minh chủ võ lâm, lần này cải trang trá hình chui vào ma giáo chính là vì cứu người.

Nhưng mà lời này lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể khẽ cắn môi dưới, bắt buộc chính mình câm lặng.

Lần này Từ Tình lại tựa như cảm thấy cực kỳ hứng thú, sóng mắt lưu chuyển, mang theo hương vị mị hoặc mê mẩn lòng người. “Ngươi làm sao?”

“Bây giờ ta vẫn chưa thể nói được. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

Từ Tình cũng không truy vấn, chỉ ý vị thâm trường cười cười, nói: “Không nói thì thôi, dù sao bất kể như thế nào ngươi cũng không phải là đối thủ của giáo chủ.”

“Giáo chủ kia thực lợi hại như thế.”

Từ Tình quay đầu nhìn sang nơi khác, khẽ mỉm cười, sâu kín nói: “Giáo chủ thân cao tám thước[], mặt tựa Chung Quỳ[], lúc giết người ngay cả ánh mắt cũng không nháy lấy một cái. Hắn trời sinh sức lực lớn vô cùng, hơn nữa lại không ưa xài binh khí, chỉ thích dùng tay không siết cổ người, số người bị hắn siết chết nhiều vô số kể.”

Lâm Dược chấn động toàn thân, không thể khống chế mà rụt rụt cổ, run giọng nói: “Ngươi cả ngày kề cận bên loại người này, chẳng phải sẽ bị dọa chết sao?”

“Không sao cả,” Từ Tình vẫn cười, bả vai khẽ run rẩy, “Ta đã sớm thành thói quen.”

Lâm Dược lại chỉ cho rằng y là đang sợ hãi, từ đáy lòng không hiểu sao lại bùng lên một cảm giác hào hùng, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay phải lạnh lẽo của y, lấy hết dũng khí nói: “Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Từ Tình ngẩn ngơ một lúc mới quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: “Giáo chủ lợi hại như vậy, ngươi không sợ sao?”

“Đương nhiên là sợ chứ.” Lâm Dược dùng sức gật gật đầu, từng chữ từng chữ đáp: “Nhưng vô luận ta có sợ hãi bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ liều mình vì ngươi.”

Con ngươi đen của cậu sáng lấp lánh, mơ hồ hàm chứa hơi nước, lại cứ muốn giả bộ làm ra vẻ mặt anh dũng không sợ sệt, thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Nhưng Từ Tình lúc này lại cười không nổi.

Y khẽ cau mày nhìn chằm chằm Lâm Dược, thần sắc trong đáy mắt lần lượt thay đổi, khi thì kinh ngạc lúc lại mê mang, cuối cùng khôi phục thành một mảnh lạnh lẽo.

“Điểm đáng sợ chân chính của giáo chủ cũng không chỉ như thế.”

“Há? Còn gì nữa?”

“Hắn vì muốn trở thành cao thủ võ lâm, luyện một môn công phu tà phái âm độc nhất, còn bắt vài vị đại hiệp chính đạo về để làm thuốc dẫn luyện công…”

Lâm Dược chấn động, liền bật thốt lên: “Mấy người kia hiện tại sống hay chết?”

“Chắc là còn sống.”

“Ngươi có biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?”

Từ Tình tà tà liếc Lâm Dược một cái, trong mắt nổi lên hàn ý, khóe môi lại nhếch thành nụ cười, hé miệng đáp: “Ta…”

Vừa mới nói được một chữ, cả người liền phát run, mãnh liệt ho khan.

Lâm Dược hoảng sợ, vội vàng nhào tới hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Độc lại phát tác?”

Từ Tình há miệng thở hồng hộc, cả người cuộn tròn thành một khối, ngay cả nói cũng nói không nên lời, khóe môi thậm chí còn chảy xuống tơ máu.

Lâm Dược hiển nhiên là đã hoảng đến không biết làm sao, chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Làm sao bây giờ? Hẳn là phải tìm đại phu, cần phải cho ngươi uống thuốc?”

Từ Tình trừng mắt, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, hơi thở mong manh mắng: “Đồ đần.”

“A, hàn đàm.” Lâm Dược này mới tỉnh ngộ, vội vàng kéo người vào trong lòng, ôm y lao ra cửa, không chút để tâm nhảy thẳng xuống bích đàm.

Ào.

Trong nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

Từ Tình nguyên bản còn khụ không ngừng, bộ dáng như sắp tắt thở tới nơi, nhưng chỉ ngâm trong nước kia một lát sau, hơi thở đã chậm rãi bình phục lại.

Trái lại Lâm Dược thì bị nước hồ đông lạnh đến hai hàm răng run lập cập, môi tái xanh.

Từ Tình nhìn thấy liền trừng cậu một cái, hỏi: “Ngươi không có trúng độc, lại nhảy xuống cùng ta làm gì?”

“Ta, ta nhất thời nóng lòng nên mới trực tiếp ôm ngươi nhảy vào.”

“Nếu đã lạnh thành cái dạng này sao còn không leo lên?”

Lâm Dược đỏ mặt, mềm giọng đáp: “… Ngươi nãy giờ vẫn luôn nắm tay ta.”

Từ Tình lắp bắp kinh hãi, lập tức lắc lắc tay, hung tợn đẩy Lâm Dược ra. Nhưng chỉ chốc lát sau lại phì cười một tiếng, đưa tay vuốt ve gò má lạnh lẽo của Lâm Dược, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc.”

Dứt lời, quay đầu sang, chậm rãi hôn lên đôi môi cũng lạnh như băng kia.

Lâm Dược mở trừng hai mắt, chỉ hơi chút giãy dụa rồi cả người liền cứng đờ bất động, ngoan ngoãn mặc y hôn môi. Mãi đến khi Từ Tình thối lui rồi, cũng vẫn mang cái bộ dạng ngơ ngẩn ngây ngốc kia, một hồi lâu sau mới đỏ mặt, hỏi: “Vì sao lại hôn ta?”

Từ Tình hất hất mái tóc dài ướt sũng, như cười như không đáp: “Ngươi cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt ta, lại không ngừng nói thích thích thích, ngươi bảo ta làm sao có thể không động tâm?”

Những lời này y nói đến khinh miêu đạm tả, cũng không biết là thật hay giả.

Lâm Dược lại không một chút nghi ngờ, chỉ chốc lát liền kêu “A” một tiếng, mặt càng đỏ tưng bừng, bộ dạng lúng túng, ngay cả tay cũng không biết nên để vào đâu.

Từ Tình dường như rất thích phản ứng này của cậu, nhịn không yếu ớt nhếch môi cười, đưa tay qua kéo hông của cậu, một tay đẩy người ra khỏi hàn đàm. Mà chính y thì ghé vào bên bờ hàn đàm há miệng thở dốc, tựa hồ một động tác đơn giản như vậy, cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Lâm Dược lúc này mới hồi phục tinh thần, do do dự dự nắm lấy tay y, hỏi: “Chúng ta như bây giờ… Xem như lưỡng tình tương duyệt sao?”

“Đương nhiên.”

Nghe vậy, đáy mắt Lâm Dược nhất thời nổi lên một màn hơi nước trong suốt, vốn đang nhìn Từ Tình chằm chằm, ngay sau đó lại nghiêng người sang, cực kỳ nhanh chóng mà hôn y một miếng.

Từ Tình giật mình, bất giác cười ra tiếng, nhưng chỉ mới vừa cười hai cái, liền lại bắt đầu cau mày ho khan.

Lâm Dược hoảng sợ, vội vàng nắm tay y thật chặt, hết sức cẩn thận hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“Trong người ngươi rốt cuộc là loại độc gì, vì sao phải ngâm trong hàn đàm mới có thể chế ngự được?”

“Cũng không có gì đáng kể, chỉ là không có thuốc nào cứu được mà thôi.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Lâm Dược trong lòng vừa động, quả thực hận không thể nhào qua ôm lấy y, thật vất vả mới nhịn được, không ngớt lời hỏi: “Ngươi lúc đầu làm sao lại trúng độc? Bị người ám toán?”

Từ Tình hừ một tiếng, tựa hồ như cười mỉa mai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tự mình nuốt hết.”

“A?” Lâm Dược nhất thời nghe không rõ, vì thế lại hỏi một lần: “Ngươi nói cái gì?”

Từ Tình chậm rãi hạ mắt xuống, lại khôi phục trở về thái độ không quan tâm gì cả kia, lành lạnh đáp: “Dù sao độc này cũng giải không được, ngươi hỏi nhiều làm gì?”

Lâm Dược lúc này cũng đã dần dần có can đảm hơn, kìm lòng không được dựa lên người Từ Tình, biểu cảm nghiêm túc nói: “Vậy cũng không hẳn. Bằng hữu của đại ca ta có quen biết một thần y rất lợi hại, nghe nói người nọ có khả năng giúp người chết sống lại, xương trắng cũng biến ra thịt, y thuật hết sức cao minh. Ta chính mắt nhìn thấy một tên vô lại bị cắt đứt gân tay gân chân nhưng sau khi được người kia cứu chữa, không quá mấy tháng liền chạy nhảy bình thường. Cho nên, chờ đến lúc chúng ta thoát khỏi ma giáo, lập tức đi tìm thần y kia ngay, có lẽ sẽ trị hết được bệnh của ngươi.”

Lâm Dược càng nói càng hăng, Từ Tình lại chỉ lẳng lặng nghe, không nói một lời

“Đúng rồi, chờ trị khỏi bệnh cho ngươi xong, chúng ta lại cùng nhau về Dương Châu. Ngươi sống ở Tây Vực, chắc cũng chưa từng đến Giang Nam chơi đúng không? Thành Dương Châu so với nơi này phồn hoa hơn, trên đường người đến người đi, thật sự rất náo nhiệt. Tới ban đêm, hoa đăng lại càng rực rỡ, đàn sáo khắp trời. Đến lúc ấy, ta sẽ nắm tay ngươi cùng nhau đi du hồ…”

Nói xong, Lâm Dược tự mình cười he he, giống như đã nhìn thấy được viễn cảnh tương lai hạnh phúc, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Từ Tình nhìn thấy, trong lòng bỗng chốc cứng lại, đột nhiên đưa tay ấn chặt đôi môi của cậu, cúi đầu nói: “Đủ rồi.”

“Ư?”

“Toàn thân ngươi ướt đẫm, không thấy lạnh sao? Mau trở về thay áo đi.”

“Ờ.”

Lâm Dược ngơ ngác ừ một tiếng, nhưng làm sao nỡ lòng rời bỏ? Vẫn như cũ ngồi chồm hổm tại chỗ, tầm mắt dính cứng trên người Từ Tình, một chút cũng không dời đi.

Từ Tình cũng không thèm liếc nhìn cậu cái nào, chỉ chậm rãi khép lại con ngươi, từng chút một mà chìm vào trong màn nước lạnh lẽo.

Lâm Dược vẫn thủy chung luyến tiếc bỏ đi.

Cậu tình nguyện đông lạnh đến cả người phát run, cũng thật sự nghiêm túc ở bên cạnh mà trông chừng y. Mãi cho tới khi sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, đã có thể xác định chắc chắn thân thể Từ Tình cũng không có gì đáng ngại, mới bồi hồi không nỡ mà rời khỏi rừng cây.

Trở về nhà mới phát hiện Lâm Trầm cùng Lý Phượng Lai thế nhưng đều có mặt.

Lâm Dược ban đầu vốn không chịu nghe theo Lý Phượng Lai liên thủ gạt người, nhưng lúc này lại một lòng muốn cứu Từ Tình ra, nên cũng ỡm ờ đáp ứng việc này, tính toán hành động tùy theo hoàn cảnh, làm hết sức mình.

Lý Phượng Lai thấy Lâm Dược rốt cuộc cũng thông suốt, tất nhiên cảm thấy vui vẻ, lại phe phe phẩy phẩy chiết phiến trong tay, cười hì hì dạy cậu mấy thủ đoạn phong lưu, khiến Lâm Dược tức đến mức vác chổi rượt hắn chạy khắp phòng.

Lâm Trầm thì lòng đầy tâm sự ngồi uống trà ở bên cạnh, lần nữa dặn dò Lâm Dược không được mạo hiểm.

Lâm Dược miệng thì dạ dạ vâng vâng lia lịa, nhưng tới ngày thứ hai là sẽ đem lời nói quẳng ra sau đầu, lại không để ý gì chạy tới quấn quít Từ Tình.

Từ Tình thủy chung vẫn là bộ dáng kia.

Mỗi ngày, phần lớn thời gian đều ngâm trong nước, cứ một chốc lại ho khan vài tiếng, khi nói chuyện cũng luôn là vẻ yếu ớt, không chút sức sống. Tính tình càng là vui buồn bất chợt, rõ ràng một khắc trước còn đang mỉm cười, trong nháy mắt tiếp theo lại lập tức nghiêm khắc đến dọa người.

Thế nhưng, Lâm Dược vậy mà lại bị y mê hoặc đến choáng váng đầu óc.

Khi không thấy thì mong ngóng nhớ nhung, lúc được gặp lại mặt đỏ tim đập. Vô luận Từ Tình có mắt lạnh mà liếc qua hay không, cậu đều vừa nhìn đã cảm thấy vui mừng, không tự chủ được muốn mỉm cười.

Kết quả Lâm Dược thật sự lún vào quá sâu, ngay cả Trương Phong hay cùng cậu quét rác cũng nhìn ra được manh mối, một ngày nọ, lúc ăn trưa còn vỗ vỗ vai cậu, hỏi: “Tiểu Dược, gần đây ngươi có phải có tâm sự gì hay không?”

“Hả?” Lâm Dược vừa lúc đang nhớ nhung Từ Tình mà không yên lòng, một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, mờ mịt đáp: “Không có mà.”

Trương Phong dĩ nhiên không tin lời của cậu, nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Lúc ngươi quét rác luôn không thấy bóng dáng, rốt cuộc là chạy đi nơi nào?”

“Ta… ta đâu có đi đâu đâu.” Lâm Dược ngập ngùng ấp úng, qua quýt lấy lệ.

Trương Phong cũng không hỏi tới, chỉ liếc cậu một cái rồi thở dài: “Ngươi nếu ham chơi một chút thì không sao, nhưng mà… Ngàn vạn lần đừng bén mảng vào mảnh rừng phía tây.”

“Ờ.”

“Ngươi vừa tới không được mấy tháng, căn bản không biết giáo chủ đại nhân đáng sợ đến cỡ nào.”

“Hửm? Làm sao?”

“Giáo chủ của chúng ta vốn cũng là thế gia công tử, sinh ra trong danh môn chính phái, học cũng là võ công thượng thừa, nguyên bản ở trong giang hồ có nhiều triển vọng. Nhưng sau đó hắn lại thích một nam tử không rõ lai lịch, vì người kia khi sư diệt tổ, cuối cùng biến thành nhà tan cửa nát, ở võ lâm trung nguyên không còn chốn dung thân. Mà tên nam nhân kia sau khi đạt được mục đích, đã một cước đá văng hắn, bỏ đi tìm tân hoan khác.”

“A…”

“Bất quá bản lĩnh của giáo chủ đại nhân dù sao cũng không nhỏ, không những một tay sáng lập ma giáo này, mà còn bắt tình nhân cũ đã phản bội hắn trở về, từng đao từng đao tươi sống lóc thịt hắn. Lúc ấy tiếng kêu thảm thiết kia vang tròn một đêm, dọa người không biết bao nhiêu mà kể.”

Khi nói chuyện, khuôn mặt thoáng chốc vặn vẹo, quả nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi đó.

Lâm Dược cũng run rẩy theo, không tự chủ được ôm chặt cánh tay, nhất thời chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng. Cậu từ lâu đã biết giáo chủ kia lãnh khốc vô tình, lại không ngờ được hắn ngoan độc đến như vậy. Lúc Từ Tình bị hắn bắt làm nam sủng cầm tù trong rừng cây, phải chăng đã bị tra tấn không ít?

Đương lúc nghĩ ngợi, Trương Phong lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lâm Dược, dặn dò: “Những lời ta vừa nói kia tuy rằng chỉ là đồn đại, nhưng cũng có thể thấy được giáo chủ tâm ngoan thủ lạt đến mức nào. Ngươi nếu yêu quý tính mạng của mình, vậy nhớ cho rõ đừng bao giờ đặt chân vào rừng cây phía tây, miễn cho phạm vào kiêng kị của giáo chủ…”

“Ừ, ta biết rồi.” Lâm Dược không yên lòng gật gật đầu, trong lòng lại vẫn như cũ nhớ đến Từ Tình.

Kết quả sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Phong mới vừa rời đi, cậu lại liền lén lút chạy về hướng rừng cây kia.

Không phải không sợ hãi.

Nếu không cẩn thận bị đại ma đầu kia gặp được, bản thân nói không chừng sẽ chết rất thảm đúng không?

Nhưng chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt bệnh tật tái nhợt của Từ Tình, từ trong đáy lòng cậu không hiểu sao lại tràn ngập muôn trượng nhu tình, cho dù biết rõ có ngàn khó khăn vạn nguy hiểm, cũng vẫn cố chấp muốn đến bên cạnh người ấy.

Vì thế, Lâm Dược cứ như vậy một mặt phát run, một mặt lại cất bước đi về phía trước, tốn rất nhiều công phu hơn so với bình thường, mới đi đến được bên bờ hàn đàm.

Ngày hôm đó, Từ Tình cũng không có ngâm ở trong nước, chỉ vận trên người một bộ trường sam thanh sắc[], bộ dáng uể oải ngồi trước cửa đọc sách. Khuôn mặt kia tinh xảo tựa tranh vẽ, ngũ quan đó thanh tú động lòng người, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.

Lâm Dược chỉ liếc nhìn y, đã cảm thấy trong ngực thình thịch đập loạn, theo thói quen cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Người xinh đẹp như thế… Vậy mà cũng thích mình.

Quả thực tựa như nằm mơ.

Lâm Dược nguyên bản vốn là đối với vị giáo chủ ma giáo chưa từng gặp mặt kia có vài phần sợ hãi, thế nhưng lúc này cái gì cũng không ngán, không thèm để ý gì xông về phía trước, ôm eo Từ Tình.

Từ Tình không tránh không né, trước sau vẫn mang nét mặt thản nhiên, hỏi: “Sao hôm nay tới muộn như vậy?”

Cả người Lâm Dược đều dán dính trên thân Từ Tình, đầu tiên là nhìn y đỏ mặt một phen, sau đó mới mở miệng đáp: “Ta mới vừa nghe người ta kể chuyện xưa.”

Nói xong, cũng không đợi Từ Tình hỏi gì thêm, đã đem lời của Trương Phong từng nói từ đầu tới đuôi thuật lại một lần.

Từ Tình ở bên cạnh híp mắt, lẳng lặng nghe, biểu cảm không chút thay đổi. Chỉ có trong đôi mắt thăm thẳm âm trầm, tựa như một bích đàm sâu không thấy đáy, mơ hồ lộ ra hàn ý.

Lúc nói đến giáo chủ hành hạ tình nhân cũ kia đến chết như thế nào, Lâm Dược kìm lòng không đậu rụt rụt bả vai, trên mặt toát ra một chút vẻ sợ hãi.

Từ Tình tinh mắt, chỉ thoáng chốc liền xem thấu tâm tư của cậu, kéo khóe miệng cười nhạt nói: “Giáo chủ bình thường thích bóp người chết tươi, chỉ riêng lúc đối phó với loại người nào đó, mới có thể dùng chủy thủ từng đao từng đao róc thịt xuống, giày vò đến đối phương sống không bằng chết.”

“A? Là loại người nào?”

Ánh mắt Từ Tình lại càng sâu thẳm, bên môi gợi lên ý cười tựa có tựa không, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: “Người có gan phản bội hắn.”

Nghe vậy, ngực Lâm Dược đột nhiên run lên, cảm giác thần sắc của người trước mặt này thật sự cổ quái.

Bình tĩnh đến… gần như đáng sợ.

Đáy lòng cậu từng hồi lạnh lẽo, nhất thời không nói ra lời.

Từ Tình đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cậu, cười nói: “Sao nào? Sợ? Ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Dừng một chút, ý vị thâm trường nhướng cao mày, nói: “Bằng không, nếu sau này để giáo chủ phát hiện ra chuyện của ngươi và ta, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết.”

Lâm Dược lại là một phen kinh hãi, lúc này cũng không có chút do dự nào, nhào tới ôm Từ Tình thật chặt, lớn tiếng hô: “Ta không sợ! Chỉ cần ta còn dù chỉ một hơi thở, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu đáo. Cho dù cuối cùng đánh không lại đại ma đầu kia, có thể cùng ngươi đồng sanh cộng tử, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Cậu vừa nói vừa phát run, rõ ràng là sợ muốn chết, lại vẫn còn cố giả bộ giọng điệu nghiêm túc hào hùng, đáy mắt dày đặc hơi nước, bộ dáng thật sự rất buồn cười.

Từ Tình tự nhiên cười ra tiếng, tay phải vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Dược, ánh mắt dõi về hướng xa xa, rất có hương vị đang thất thần. Được một chốc, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, khe khẽ nói: “Giáo chủ, ngài xuất quan?”

Lâm Dược chấn động.

Cậu vốn đang tựa đầu chôn trong ngực Từ Tình, lúc này lại đột ngột nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi tiến về phía trước ngăn lại, nín thở mà chống đỡ. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì mới quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía ngay cả bóng người cũng không có, phía sau bất chợt truyền đến tiếng cười của Từ Tình.

Lâm Dược giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân bị chơi xỏ, mặt đỏ tai hồng quay đầu lại, thở phì phì kêu: “Ngươi lại đùa giỡn ta.”

Từ Tình cười đến mức thở không nổi, yếu ớt nói: “Ừ, ngươi quả nhiên là thật tình.”

Lâm Dược trừng mắt, tiếp tục đỏ mặt.

Từ Tình liền chìa tay đi giữ chặt tay cậu, nghiêm mặt lên tiếng: “Kỳ thật, tính tình giáo chủ tuy rằng ngoan độc, nhưng cũng không đáng sợ đến mức này. Dù võ công của hắn cao tới đâu, mạnh cỡ nào, cũng vẫn có nhược điểm?”

Lâm Dược trong lòng vừa động, vội hỏi: “Nhược điểm gì?”

“Tương lai, nếu ngươi muốn giết hắn, chỉ cần rút kiếm ra, hướng chỗ này hung hăng đâm vào…” Nói xong, nâng tay đè lên lồng ngực của mình, ánh mắt phút chốc trở nên mờ mịt, thì thào nói: “Thì tất cả đều chấm dứt.”

Vừa mới nói xong, lại bắt đầu kịch liệt ho khan.

Lâm Dược sợ hết cả hồn, vội vàng chạy tới giúp y thuận khí, đáp: “Ngươi cũng nói giáo chủ võ công cao cường, chỉ sợ ta còn chưa rút kiếm ra, đã bị hắn một cước đá bay đi rồi… Ơ này, ngươi đừng kích động! Giết giết giết, ta nhất định giết!”

Cậu tuy rằng dịu dàng an ủi, Từ Tình vậy mà hoàn toàn không để ý tới, chỉ thất hồn lạc phách mở to hai mắt, liên tục nói năng lung tung lộn xộn, ngay sau đó lại đưa ngón tay nhét vào miệng, thô bạo cắn xuống.

Lâm Dược thấy bộ dạng này của Từ Tình, cũng đã đoán trước được y đích thị là chịu rất nhiều trò tra tấn từ giáo chủ, nhất thời thương tiếc không thôi, kìm lòng không đậu kéo người vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn xuống.

Ánh mắt vô thần, gương mặt tái nhợt, đôi môi mỏng khép hờ… Lúc hôn tới chiếc cổ trắng nõn thì mới phát hiện Từ Tình đã sớm bình tĩnh trở lại, đang nhìn nhìn mình chằm chằm.

“Ặc, thật xin lỗi…” Trong lòng Lâm Dược nhảy dựng, mặt đỏ tưng bừng.

Từ Tình lại vẫn nhìn cậu như vậy, một hồi lâu sau mới đưa tay nâng cằm Lâm Dược lên, khẽ nói một lời nhỏ đến không thể nghe được: “Chính ngươi tự mình đưa tới cửa, ta không lý nào lại không cần, đúng không?”

Dứt lời, khóe mắt nhẹ nhướng lên, phát ra phong tình vạn chủng, quả thực là động lòng người đến cực điểm.

__________________

[] Tám thước: khoảng m.

[] Chung Quỳ: là tên của một vị thần trừ yêu diệt ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.

[] Trường sam thanh sắc: áo dài màu xanh.

Truyện Chữ Hay