Lần đầu gặp mặt, Thạch Khải không hiểu sao đã cảm thấy Hoàng Mộng Phỉ rất vừa mắt.
Mắt kính gọng đen, áo khoác đen, quần jean bông tuyết xanh, cả người trông rất nhẹ nhàng sảng khoái.
Tất nhiên, vừa mắt không chỉ vì ngoại hình, mà còn vì Hoàng Mộng Phỉ nói ba cô ta đối xử tốt với cháu trai hơn cô ta.
Thạch Khải lập tức nghĩ đến những họ hàng trọng nam khinh nữ của mình, lập tức có loại cảm giác thân thiết cùng là người rớt xuống vực.
"Cám ơn đại sư đã dành thời gian gặp tôi.
Tại sao tìm cô, chắc hẳn cô đã nghe chị Văn nói qua nguyên nhân rồi chứ?" Hoàng Mộng Phỉ đi thẳng vào vấn đề không chút vô nghĩa.
Cô ta hoàn toàn không có hứng thú đến việc tại sao đại sư chịu tiếp khách lại.
Thạch Khải gật đầu: "Bà ấy đã đề cập với tôi."
Hoàng Mộng Phỉ thở dài: "Ba tôi đã như thế này khi tôi còn nhỏ.
Ông dẫn tôi và em họ ra ngoài chơi, tôi muốn mua đồ ăn và đồ chơi ông ấy luôn xụ mặt xuống và trách móc tôi, trách tôi lãng phí.
Nhưng khi em họ mở miệng nói muốn thì ông ấy sẽ không nói câu lời hùng hục chạy đi mua.
Khi còn nhỏ tôi từng nghi ngờ có phải mình là nhặt được, còn em họ mới là con trai ruột của ông ấy hay không."
"Nhưng đó chỉ là lời nói đùa của một đứa trẻ.
Tôi đã gặp phải chuyện như vậy rất nhiều lần nên đã dần quen với nói, cảm thấy ba tôi có lẽ chỉ là rất yêu thích em họ.
Nhưng mà gần đây, tôi quen một người bạn trai."
"Khi tôi dẫn bạn trai về nhà ra mắt, em họ đúng lúc đến nhà tôi chơi.
Ba tôi đã giữ gương mặt nghiêm nghị với bạn trai tôi trong suốt thời gian gặp nhau, thái độ rất lạnh nhạt.
Nhưng ông quay đầu lại hỏi han ân cần với em họ, vẫn luôn tiếp đoán em họ ăn uống.
Lúc ra khỏi nhà, bạn trai giống như đùa giỡn nói với tôi người không biết còn tưởng rằng em họ là em trai ruột của tôi, tôi là chị gái không được cưng chiều."
"Có lẽ là người ngoài nhìn rõ hơn, có thể là sự tương phản giữa nóng và lạnh quá rõ ràng.
Lúc này tôi mới phát hiện không ổn."
Thạch Khải không khỏi tức giận.
Người của thế hệ trước muốn ép điên những cô gái cùng thế hệ với cô sao? Chị em ruột thiên vị thì không sao, không phải ruột thịt cũng có loại tính tình này.
Chẳng lẽ trông cậy vào sau khi về già, người ngoài sẽ đưa tang cho ông sao?
Hoàng Mộng Phỉ uống một hớp trà, thản nhiên nói: "Xin cô xem giúp tôi toán một quẻ, nhìn xem em họ có phải là con ruột của ba tôi hay không.
Tôi muốn biết, nó rốt cuộc có phải là em trai cùng ba khác mẹ với tôi hay không."
"Hả?" Thạch Khải ngẩn ngơ.
Cốt truyện này phát triển không đúng rồi!
"Cô nghi ngờ ba cô ngoại tình?" Thạch Khải hỏi lại một lần, mang theo khó có thể tin.
Không chỉ ngoại tình, còn là cùng với vợ của em trai...
Mặt Hoàng Mộng Phỉ phẳng lặng như nước: "Tôi cũng không muốn nghi ngờ, nhưng sự thật đang bày ra ở trước mắt.
Nếu như không phải con ruột, tại sao ba tôi đối xử với em họ còn tốt hơn con gái ruột chứ?"
Chẳng lẽ không phải là bởi vì trọng nam khinh nữ có N loại hình thức biểu hiện sao?
Thạch Khải hơi choáng váng, mọi chuyện phát triển nằm ngoài sự mong đợi của cô.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô phát hiện Hoàng Mộng Phỉ nói cũng có lý.
Người bình thường gặp phải trường hợp này đầu tiên sẽ luôn nghi ngờ có bí mật nào đó.
Chỉ có em gái lớn lên trong hoàn cành trọng nam khinh nữ như cô thì tư duy mới sẽ trực tiếp nghiêng về hướng khác.
"Sao vậy? Xem không được hả?" Hoàng Mộng Phỉ nhìn thấy đại sư sững sờ thì trong ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng.
Cho rằng cái gọi là đại sư chỉ có tiếng không có miếng.
"Xem được, tất nhiên có thể xem." Thạch Khải lau mặt, bắt đầu bấm ngón tay xem video.
Khi bấm ngón tay xong (xem video xong), cô vô tội nhìn về phía Hoàng Mộng Phỉ: "Ba cô và em dâu trong sạch, cũng không phải là quan hệ không đứng đắn." Suy đoán ban đầu của cô là đúng.
"Không thể nào!" Hoàng Mộng Phỉ kêu lên.
Thật ra trong lòng cô ta đã xác định em họ là em trai cùng ba khác mẹ của mình với.
Bởi vậy, đặc biệt không thể chấp nhận được kết quả xem bói.
Thạch Khải khẽ liếc mắt: "Cô không phải đã xét nghiệm ADN của hai người sao? Cô biết rõ hai người không phải cha con ruột thịt."
Hoàng Mộng Phỉ mím môi không nói gì.
So với xem bói, cô ta tự nhiên tin vào các phương pháp khoa học hơn.
Nhưng cô ta lén thu gom tóc của hai người cầm đi xét nghiệm.
Nhưng xét nghiệm không ra kết quả cô ta mong muốn.
Trong lòng cô ta tràn đầy cho rằng hành vi lén lút của mình bị phát hiện, nên sợi tóc trong tay có vấn đề.
Lúc này mới ôm tâm tư thử một lần, mời cái gọi là đại sư xem một quẻ.
Cô ta bị Thạch Khải nói toạc ra chuyện xét nghiệm ADN rất sốc.
Nhưng cô ta nghĩ đến nếu đại sư thực sự biết xem bói và nói ba cô ta và em họ không phải cha con ruột, báo cáo ADN cũng biểu hiện như thế thì không khỏi mờ mịt.
Hoàng Mộng Phỉ tự lẩm bẩm: "Vậy thì tại sao ba tôi đối xử với tôi như vậy, cũng không thích bạn trai tôi, đối xử với em họ lại...!"
Nói đến câu cuối cùng, cô ta không thể nói tiếp, mặt mờ mịt luống cuống.
Thạch Khải nhìn trời: "Cho nên tôi mới chán ghét quan niệm trọng nam khinh nữ như vậy."
Hoàng Mộng Phỉ sửng sốt, lặp lại: "Trọng nam khinh nữ?"
Sau một lúc, cô ta có vẻ hiểu ẩn ý trong lời nói và ngạc nhiên: "Cô muốn nói hành vi của ba tôi tất cả là vì ông ấy trọng nam khinh nữ?"
"Rất nhiều nơi đều có tập tục phong kiến xấu và quan niệm xưa cũ.
Bọn họ sẽ cho rằng, con gái không có cách nào nối dõi tông đường.
Nếu như mình không sinh được con trai nên ra tiền và ra sức giúp anh em nhà mình nuôi con trai, xem cháu trai như con ruột.
Như vậy, sau khi bọn họ về già thì cháu trai nhà mình sẽ đưa tang giúp mình."
"Thời cổ đại cũng có truyền thống như vậy, cháu ruột giống như con rể."
"Ba cô từ nhỏ đã chịu dạy dỗ như vậy, hoàn cảnh chung quanh tẩy não thành công, một lòng vào việc nuôi dưỡng cháu trai, mà quăng con gái ruột của mình ra sau đầu."
"Vớ vẩn!" Hoàng Mộng Phỉ không dám tin, hoặc là nói cô ta không muốn tin: "Tại sao lại có quan niệm thái quá như thế? Quá kỳ quái!"
Thạch Khải nhìn trời: "Chỉ vậy đã thái quá? Hoàn cảnh của cô vẫn còn tốt, ít nhất ba cô còn cho cô cơm ăn áo mặc.
Còn chuyện kỳ quái hơn cô chưa gặp được."
"Cô có biết những gia đình gả con gái, tiền sính lễ đều do nhà mẹ nhận lấy, không cho con gái mang ra khỏi nhà không? Đó mới thật sự là bán con gái.
Đối với nhà trai, vợ chính là anh ta vàng thật bạc trắng mua về, muốn đánh muốn chửi vợ phải tùy ý nhà trai dằn vặt.
Không chỉ vậy, vợ còn phải làm một đống việc mệt khổ, như vậy nhà trai mới không chịu thiệt!"
"Ở một số nơi, chế độ gia trưởng phong kiến còn thịnh hành.
Bọn họ thường cho rằng, con trai và con gái đều là tài sản của ba mẹ.
Bọn họ muốn đánh là có thể đánh, muốn mắng là có thể mắng.
Cho dù đánh chết con cái nhà mình, người khác cũng không thể nói gì."
"Đừng tưởng rằng loại chuyện này chỉ có thể xảy ra ở cổ đại.
Một số người không được học cao, bằng cấp thấp đến nay vẫn ôm suy nghĩ tương tự."
Hoàng Mộng Phỉ cười bi thương: "Cho nên cô nói, tôi còn phải cám ơn ba tôi đã không bán tôi sao?"
"Tôi vốn dĩ cho rằng, nếu như hai người là cha con ruột thì tôi sẽ rất đau khổ.
Bây giờ nghĩ lại còn không bằng là con trai ruột, ít nhất trong lòng tôi có thể dễ chịu hơn một chút."
"Quan niệm vô cùng ngu muội và vô tri chỉ có thể tổn thương những người thân thiết nhất với ông ấy."
Hoàng Mộng Phỉ có rất nhiều điều muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu sau, cô ta chậm rãi đứng lên: "Đáng lẽ tôi không nên đến.
Có lẽ, không biết sự thật sẽ hạnh phúc hơn."
Nói xong, cô ta móc ra một bao lì xì đưa cho Thạch Khải: "Cám ơn đại sư đã giúp tôi giải tỏa nghi ngờ, đây là phí vất vả."
Thạch Khải bóp độ dày của bao lì xì thì biết bên trong chắc chắn có hơn .
Cô đoán khoảng .
"Nếu bây giờ rời đi, tương lai cô nhất định sẽ hối hận." Thạch Khải cất cao giọng nói.
Hoàng Mộng Phỉ đi được nửa đường, dừng bước và quay đầu lại hỏi: "Đại sư có ý gì?"
"Thu phí không chỉ là xem một quẻ, còn bao gồm giúp người tiêu tai giải nạn, cầu may tránh dữ.
Rất nhanh cô sẽ gặp phải rắc rối." Thạch Khải bình tĩnh nói: "Tôi muốn tiếp tục nói, cô hãy nhấc chân nhanh lên."
Hoàng Mộng Phỉ suy nghĩ một lát, cảm thấy nghe một chút cũng không sao.
Vì vậy, cô ta trở về chỗ ngồi của mình và yên lặng lắng nghe: "Mời đại sư nói."
Thạch Khải rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: "Từ khi đi làm đến nay, mỗi tháng cô vẫn luôn nộp lên một ít tiền, đúng không? Lời giải thích bên ngoài là ba cô sợ cô tiêu sài lung tung.
Vì thế cất giúp cô, chờ đến lúc kết hôn mới trả lại cho cô."
"Đúng là như vậy." Hoàng Mộng Phỉ gật đầu.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến cái gì, trong chớp mắt đen mặt: "Cô không phải nói cho tôi biết là số tiền đó đã không còn chứ?"
Phải biết rằng, cô ta đã đi làm được - năm, mỗi tháng đều nộp lên chưa bao giờ gián đoạn, đã tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Thạch Khải nhìn trời: "Số tiền kia từ lâu đã bị ba cô cầm đi trợ giúp cho em họ, một đồng cũng không còn.
Em họ dùng tiền mua sản phẩm điện tử, ví dụ như điện thoại cao cấp mới ra, máy ảnh DSLR, máy tính xách tay, vv..." Cũng bởi vậy, em họ trải qua cuộc sống đặc biệt thoải mái.
Hoàng Mộng Phỉ tức giận đến đau gan.
Từng đồng tiền lương cô ta kiếm được đều do cô ta cực khổ vất cả kiếm về.
Cho đến giờ, cô ta nhịn ăn nhịn mặc mới có thể tiết kiệm hơn một chút.
Cô ta tin tưởng ba mình.
Vì thế cô đã đưa tiền cho ba mình quản lý.
Nhưng bây giờ rơi vào kết cục gì? Tất cả tiền đều bị ba cô cho em họ rồi!
Vậy mà nói đó là số tiền chuẩn bị cho cô kết hôn.
Cho em họ rồi, lúc cô kết hôn thì làm sao đây? Cô sốc khi phát hiện mình không còn gì cả, sau đó bị nhà trai từ chối cuộc hôn nhân sao??
Hoàng Mộng Phỉ nghĩ ngợi sâu một hồi, đột nhiên cảm thấy cả người không khỏe.
Thạch Khải vẫn còn tiếp tục nói: "Cẩn thận một chút, sau này đừng tiếp tục ngốc nghếch nữa.
May là sau khi cô thăng chức được tăng lương, tự mình tiết kiệm thêm một số tiền, đừng nói cho ba mẹ biết.
Nhanh chóng tiết kiệm nhiều một chút, của hồi môn nhiều, tương lai lập gia đình nhà trai mới sẽ không xem thường cô."
Mũi Hoàng Mộng Phỉ chua xót, cố nén không khóc, cắn răng nói: "Tôi vốn dĩ muốn tự mình tiết kiệm một số tiền lớn, tạo bất ngờ cho ba mẹ."
Ai biết ba mẹ không có được bất ngờ mà cô ta đã bị sợ hãi trước.
Thạch Khải tận tình khuyên nhủ: "Tuyệt đối đừng cho.
Ba cô chỉ là nhân viên bình thường, mỗi tháng lại đưa tiền về nhà em trai, trên tay ông ấy không còn dư bao nhiêu tiền.
Tương lai lấy chồng chỉ có thể dựa vào của hồi môn cô tự tích góp.
Có ông ba không hiểu chuyện đã kéo chân sau.
Nếu như kết hôn không có của hồi môn, cho dù tương lai cô có lấy được chồng thì cuộc sống cũng sẽ rất đau khổ.
Ít nhất, mặc kệ là mẹ chồng kiểu gì cũng sẽ không thích con dâu như cô."
Hoàng Mộng Phỉ hỏi: "Đại sư, vậy theo cái nhìn của cô, tôi nên làm gì? Làm như thế nào mới là tốt nhất?"
Thạch Khải trả lời dứt khoát: "Cô khóc than với ba, cứ nói gần đây thị trường tiêu điều, tiền lương bị giảm, tiền lương nhận được cũng giảm, số tiền còn lại cô không đủ sống.
Sau đó, tự cô cất tiền.
Sau đó bất kể là tăng lương hay là thăng chức đều đừng nói cho gia đình biết.
Nhớ kỹ, quan trọng nhất cô phải quyết tâm tàn nhẫn.
Bất luận ba cô nói gì, tuyệt đối không được lại ngốc nghếch hồ đồ nghe lời mà nộp tiền lương lên!"
Hoàng Mộng Phỉ giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười, nhỏ giọng nói: "Chịu thiệt một lần còn chưa đủ sao? Cũng nên nhớ lâu một chút."
Người thân thiết bên cạnh đâm một dao thường khó tránh khỏi nhất..