Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Ninh gần đây mắc một chứng bệnh lạ. Điện thoại bỏ trong túi quần, một lát cậu phải lấy nó ra nhìn một chút, nhìn thử xem có cuộc gọi hay tin nhắn mới hay không. Hoặc chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến đờ ra trong một thời gian dài và ngồi yên ở trên ghế.
Trên thực tế, cậu biết rằng nhạc chuông của cuộc gọi đến đã chỉnh thành âm lượng to nhất. Nếu có cuộc gọi đến hay tin nhắn, dù cho cậu đang bận chuyện khác cũng sẽ không bỏ lỡ. Nhưng cậu chỉ không khống chế được bản thân, ánh mắt không khỏi nhìn về phía màn hình điện thoại.
Thậm chí cậu có lần hoài nghi có phải là nhà mạng điều hành điện thoại có bị trục trặc không. Vì vậy chỉ có điện thoại nhưng không nhận được tin tức. Bằng không, người nào đó nói sẽ mời anh ăn cơm. Tại sao một tuần trôi qua còn không thấy tin tức cô hẹn thời gian.
Hứa Ninh đột nhiên thầm nghĩ: không phải là Thạch Khải chỉ nói lời khách sáo chứ?
Lúc đang buồn bực thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cho cậu giật mình. Nhìn lại thì tên người gọi đến là Thạch Khải.
Hứa Ninh mừng như điên, cằm điện thoại lên dự định bắt máy ngay. Bỗng nhiên cậu suy nghĩ: Thạch Khải vừa mới điện thoại đến thì cậu lập tức bắt máy, không phải nói rõ cậu đang chờ cuộc điện thoại của cô và không thể đợi được nữa sao? Như vậy không tốt.
Hứa Ninh đặt điện thoại trong tay, ở trong lòng đếm ba giây sau đó mới ấn xuống nhận cuộc gọi, lười biếng nói: "Alô?"
Nghe qua rất bình tĩnh! Nhưng cậu không biết rằng Thạch Khải vừa gọi điện thoại, vừa xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường, không nói gì nhìn cậu cầm điện thoại nhưng không bắt máy.
"Anh đang làm gì thế?" Thạch Khải hỏi.
"Vừa rồi điện thoại không có ở bên người, tìm anh có việc gì không?" Hứa Ninh giả vờ không nhớ rõ chuyện Thạch Khải nói muốn mời cậu ăn cơm.
Dáng vẻ nhìn qua hoàn toàn là nam thần lạnh lùng!
Thạch Khải không biết nên cười hay khóc. Điện thoại không phải cầm ở trên tay sao, còn nói cái gì điện thoại không ở bên người, thực sự là...
Cô ho nhẹ một tiếng, nhịn cười nghiêm túc nói: "Lúc đi xem mắt anh đã giúp em đuổi tên lưu manh đi. Lần trước lại làm phiền anh đi theo em đến nhà bà Diệp Văn. Em muốn mời anh ăn bữa cơm. Ngày mai anh có rảnh không?"
Người bình thường sẽ khách khí hai câu, tỏ vẻ chỉ là việc nhỏ, dễ như ăn cháo, căn bản không cần mời ăn cơm. Nhưng, Hứa Ninh thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận Thạch Khải. Chỉ thấy anh hời hợt nói: "Chờ anh kiểm tra lịch trình một chút."
Sau khi che ống điện thoại, Hứa Ninh cười đến vui sướng, trên gương mặt tràn đầy vui mừng không che giấu được. Cậu cố gắng hết sức kiềm chế khóe miệng không nhếch lên và điều chỉnh tâm lý tốt. Sau một lát, cậu mới bình tĩnh nói chuyện điện thoại: "Anh xem qua rồi, ngày mai không có sắp xếp việc gì, cả ngày đều có thời gian."
Đừng nói ăn bữa cơm, cùng nhau đi mua sắm, xem phim. Cho dù cả buổi tối ở bên nhau cũng không thành vấn đề!
Thạch Khải im lặng. Cô vậy mà cảm thấy Hứa Ninh rất đáng yêu, nhất định là điên rồi.
Đầu dây bên kia điện thoại thật lâu không lên tiếng, Hứa Ninh ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai mấy giờ, chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Thạch Khải suy nghĩ một chút: "Buổi trưa giờ, ở nhà hàng tư nhân gặp nhau lần trước. Lần trước em đã nếm thử, món ăn bên đó rất ngon. Em sẽ đặt hẹn trước."
"Được, ngày mai gặp." Hứa Ninh đồng ý.
Cúp điện thoại xong, Hứa Ninh hưng phấn nằm trên ghế sô pha, hai má ửng hồng, lầm bầm nói: "Hẹn - hò!"
Đột nhiên, cậu bật ngồi dậy bắt đầu lo lắng: "Con gái mời con trai, em ấy sẽ không cảm thấy mình rất hẹp hòi chứ?"
"Nhưng đã nói trước là em ấy mời. Nếu như mình giành trả tiền không phải là không tôn trọng em ấy sao?"
Hứa Ninh suy nghĩ thật lâu, ánh mắt sáng lên: "Chờ em ấy trả xong món nợ này, mình sẽ nói lần sau