Chương
Khi Ban Trinh Diệp cầm các loại giấy tờ tiến vào liền trông thấy Quý Huyền đang thở hổn hển đứng bên mép giường.
Ban Trinh Diệp tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng không hiểu sao trong lòng lại tự nhiên sinh ra cảm giác đồng cảm sâu sắc với Quý Huyền.
Quý Huyền day day sống mũi, sau đó nói với Tiêu Vũ : " Chuyện tiền nong, tôi sẽ xử lý. Hộ lý tôi cũng sẽ mời cho cô, cái kia.... con trai tôi tên gọi là gì?"
Tiêu Nhược Quang rất tự giác đứng lên : " Bạch Nhãn Lang ba ba, con tên là Tiêu Nhược Quang ạ"
Quý Huyền tự động lược bỏ ba chữ " bạch nhãn lang" của thằng bé, lên tiếng : " Được rồi, Tiêu Nhược Quang sẽ theo tôi trở về"
Tiêu Nhược Quang lắc đầu : " Không muốn, con muốn ở đây chăm sóc mẹ cơ."
Quý Huyền sờ sờ đầu cậu bé : " Ba ba đã mời hộ lý cho mẹ con, hộ lý sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, con cũng có thể đến thăm mẹ mỗi ngày."
Tiêu Nhược Quang lại lắc đầu : " Không được, con mà không ở cạnh mẹ, mẹ sẽ rất cô đơn"
Quý Huyền lập tức im lặng, sau khi cha mẹ Tiêu Vũ qua đời, cô xác thực không còn người thân nào khác, nói hiện giờ trên thế giới chỉ còn mình cô lẻ loi cũng không quá. Anh nhìn Tiêu Vũ, nhưng cô không vì nghe thấy anh muốn mang Tiêu Nhược Quang đi mà khóc lóc náo loạn, chỉ lặng lẽ nhìn về phía này.
Quý Huyền liền nói : " Được, vậy con ở lại bên cạnh mẹ con, về sau việc chăm sóc mẹ đã có hộ lý làm thay. Con chỉ cần ở bên cạnh mẹ là được, không cần tự mình làm, biết không?"
Tiêu Nhược Quang chỗ hiểu chỗ không, hộ lý thì bé hiểu, hai người còn lại trong phòng đều có hộ lý chăm sóc, mỗi ngày còn phải chi tận nhân dân tệ để thuê.
Vì thế, Tiêu Nhược Quang giật nhẹ ống áo Quý Huyền bảo : " Ba ba, tiền thuê hộ lý cho con đi! Con có thể tự chăm sóc mẹ."
Quý Huyền : "...." Con trai anh thật đáng thương. Quý Huyền suýt thì rơi nước mắt, đau lòng nói : " Ba ba có tiền, tiền thuê hộ lý ba ba bỏ, về sau ba ba cũng sẽ cho con tiền tiêu vặt."
Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt nai cùng hàng lông mi cong vút : " Vậy con đi hỏi mẹ một chút"
Vì thế Tiêu Nhược Quang quay đầu hỏi Tiêu Vũ : " Mẹ ơi, ba ba nói muốn cho con tiền tiêu vặt, có thể không ạ?"
Thấy Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang liền vui vẻ quay đầu nhìn Quý Huyền : " Cảm ơn bạch nhãn lang ba ba"
Ban Trinh Diệp mang giấy tờ đặt xuống, sau khi giúp Tiêu Vũ dọn rác trên bàn liền nói với Quý Huyền muốn ra ngoài mời hộ lý rồi rời đi.
Tiêu Nhược Quang vô cùng vui vẻ, sau khi đặt người xuống giường liền mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Quý Huyền lúc này mới có thời gian nghiêm túc nói chuyện cùng Tiêu Vũ : " Cô có thai khi cô rời đi?"
Tiêu Vũ gật đầu : " Đúng vậy"
Quý Huyền nhắm hai mắt, không hiểu hỏi : " Tại sao lại không nói? Cô biết nếu khi đó nói mình mang thai, tôi nhất định sẽ không để cô rời đi."
Mặc dù Tiêu Vũ không phải là Tiêu Vũ hiện tại, nhưng cô có ký ức của nguyên chủ trong đầu, đương nhiên biết lý do
" Đến giấy ly hôn tôi còn dám kí, cần gì phải dùng một đứa trẻ để lưu lại Quý gia" Tiêu Vũ nói
" Ồ, vậy cô cảm thấy cuộc sống bên ngoài thế nào?" Quý Huyền nhìn cô từ đầu đến chân, giọng nói mang theo ý tứ châm chọc rõ ràng.
Tiêu Vũ cũng cười theo: " Như anh thấy đó, tôi sống không tốt, nhưng năm qua tôi chưa từng dựa hơi vào Quý gia bất cứ cái gì. Con trai tôi cũng tự mình nuôi nó lớn đến tận bây giờ."
Quý Huyền cười khẩy: " Cái này mà gọi là nuôi lớn?"
Tiêu Vũ không tức giận, cô biết cuộc sống sau này của nữ phụ, dĩ nhiên biết sau này Quý Du lớn lên sẽ phát triển ngông cuồng đến mức nào, không thể không nói trong đó có một phần liên quan đến môi trường sống của con bé.
" Nhược Quang chỉ là hơi gầy, nhưng nó vô cùng hiểu chuyện. Không biết Tiểu Du bây giờ thế nào?"
Quý Huyền : "....." Fuck
" Đúng rồi, Nhị Cẩu Tử....."
" Câm miệng" Quý Huyền nhanh tay bịt miệng cô lại, mắng : " Gọi loạn cái gì đấy!"
Tiêu Vũ lắc đầu, ngây thơ nói : " Đây vốn là nhũ danh của anh, tại sao lại là gọi loạn"
" Tôi đã tới, về sau cấm được kêu cái tên này." Gân xanh trên trán Quý Huyền đều nổi lên.
Tiêu Vũ tiếp tục ngây thơ vô số tội nói : " Việc gì phải thế! Anh có thể bịt miệng tôi, chẳng lẽ có thể bịt miệng tất cả mọi người?"
" Bịt tất" Quý Huyền vô cùng hiển nhiên tiếp lời
Tiêu Vũ : " ..... Đừng nói anh định dùng tiền bịt mồm tất cả những người biết nhũ danh của anh đấy nhé !"
Quý Huyền cả giận : " Tiền của tôi, tôi thích" Thế nào, tiền tôi kiếm tôi tiêu còn cần hỏi ý kiến cô chắc?
Tiêu Vũ : " ...." Ngu ngốc, anh không dùng tiền bịt miệng người khác thì chẳng sao, anh tiêu tiền, người ta liền biết anh để ý, còn không tìm mọi cách bắt lấy cái nhược điểm này của anh mới là lạ.
Đương nhiên Tiêu Vũ cũng biết, cái nhược điểm này chỉ có tác dụng đối với những vấn đề nhỏ, vấn đề lớn Quý Huyền vẫn có năng lực phân biệt bên nặng bên nhẹ.
Cho nên Tiêu Vũ cùng không thèm để ý nói tiếp : " Không cho gọi thì không cho gọi! À đúng rồi, kêu Ban tiểu thư thuê hộ lý có sức khỏe chút, tôi muốn làm phục hồi chức năng, nhớ nói rõ với họ."
Quý Huyền nhìn điệu bộ hiển nhiên của Tiêu Vũ, hít một hơi thật sâu trả lời " Được" . Sau đó nhìn chăm chú Tiêu Vũ : " Tôi mang con đi mua quần áo"
Tiêu Vũ gật đầu, còn mở miệng nói thêm : " Mua to một chút! Trẻ con thường mau lớn!"
Quý Huyền : " .... Cô không thể khách khí nổi hai câu sao?"
" Anh là cha của nó, mua quần áo cho con trai cần gì khách khí" Tiêu Vũ mặc kệ vẻ mặt của Quý Huyền
Ban Trinh Diệp cũng đã nghĩ đến tình huống của Tiêu Vũ, người hộ lý mới thuê họ Vương, thường ngày hay được gọi là chị Vương, cao lớn thô kệch. Giá cả không thấp, một ngày mất những nhân dân tệ, nhưng nghe nói rất có kinh nghiệm.
Quý Huyền tiến đến đánh thức Tiêu Nhược Quang dậy : " Tiểu Quang, dậy đi, ba ba đưa con đi mua quần áo'
Tiêu Nhược Quang dụi dụi hai mắt : " Mua quần áo ạ?"
Quý Huyền " ừ " một tiếng, Tiêu Vũ cũng nói : " Đi thôi, nhớ mua thêm hai bộ"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ vâng một tiếng, sau đó nắm tay Quý Huyền rời đi
Tay Tiêu Nhược Quang lạnh như băng, có thể thấy được thằng bé không phải không lạnh, chẳng qua là thằng bé đã quen với nó mà thôi. Quý Huyền cực kỳ đau lòng, ôm Tiêu Nhược Quang rời khỏi bệnh viện, khi mới lên xe, Nhược Quang vẫn còn hết sức ngạc nhiên quan sát cái xe của ba ba.
" Ba ba, chúng ta đi đâu mua vậy ạ?"
Quý Huyền nói địa chỉ xong liền kêu tài xế xuất phát. Anh ta còn lén nhìn qua gương chiếu hậu, thật không nghĩ tới nha! Ông chủ mới đi vào một lát ấy vậy mà đã lòi ra một cậu con trai rồi.
Tiêu Nhược Quang xác thực vô cùng hiểu chuyện, ở trên xe không nháo không ồn ào, chỉ chống tay lên thành cửa kính nghiêm túc nhìn ngắm bên ngoài. Dáng người gầy gò, cánh tay lộ ra cùng quần áo hơi lấm bẩn, nhưng bàn tay lại vô cùng sạch sẽ.
Quý Huyền dẫn Tiêu Nhược Quang đến tiệm quần áo trẻ con lớn nhất thành phố, Tiêu Nhược Quang có phần lấm lém. Quần áo trên người không những là đồ mùa hè mà phía trên còn rách thêm hai chỗ nhỏ, có vẻ lâu lắm chưa được đổi một bộ quần áo mới. Nếu không phải đi theo Quý Huyền bước vào, nhân viên cửa hàng khẳng định nhận nhầm thằng bé là một đứa trẻ ăn xin.
Quý Huyền cúi đầu hỏi cậu : " Con thích kiểu quần áo gì?"
Tiêu Nhược Quang đưa mắt nhìn khắp nơi, mỗi một bộ quần áo đều rất xinh đẹp, nhưng mắt cậu vẫn chưa dừng lại tại bộ nào. Mãi cho đến khi dừng lại trước bộ tây trang nhỏ cùng đôi giày da nhỏ trên người ma nơ canh trẻ em.
Tiêu Nhược Quang giống như nhớ đến cái gì đó, duỗi tay muốn sờ lên. Nhân viên cửa hàng túc trực bên cạnh thấy vậy liền vội vàng phi tới ngăn cản : " Ấy anh bạn nhỏ! Cái này không thể tùy tiện sờ bậy!"
Tiêu Nhược Quang chớp chớp hai mắt, nhìn chị nhân viên bán hàng, dường như đã quá quen với việc bị đối xử như vậy, cúi đầu nhỏ giọng : " Em xin lỗi!"
Quý Huyền cau mày lạnh lùng liếc mắt về phía nhân viên bán hàng, cười mỉa mai: " Lần đầu tiên tôi nghe nói quần áo trưng bày ra lại không phải là để cho khách hàng sờ. Sao vậy? Quần áo này làm bằng vàng sao? Kêu quản lý của các cô ra đây."
Nhân viên cửa hàng ngay lập tức bị sốc, hoảng sợ nói : " Tôi, tôi không có ý như vậy. Chỉ là cảm thấy, cảm thấy bộ quần áo này không hợp với cậu bé đây."
" Hợp hay không hợp, là do tôi quyết định, không phải cô, bây giờ tôi là khách, tôi muốn gặp quản lý của các cô."
Tiêu Nhược Quang nắm tay Quý Huyền, ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên bé biết thế nào gọi là ba ba.... hóa ra ba ba chính là như vậy.
//