Chương
Ba người cùng nhau đi tới cây đàn Tiêu Vũ chỉ, mặt sơn đen trên cây đàn vô cùng láng mịn, giống như chính nó có màu như vậy chứ không phải do nghệ nhân sơn lên.
" Thật đẹp." Quý Huyền khen ngợi, ngay cả người ngoài ngành như anh cũng cảm thấy nó khác với những cây đàn còn lại. Không chỉ bề ngoài mà nó còn khiến người ta cảm thấy bản thân có một loại khí chất riêng biệt. Cây đàn giống như một vị quý tộc cao quý, lẳng lặng đứng đó một cách duyên dáng.
"Đương nhiên rồi, cây đàn này được sản xuất bởi nhà máy Bech có tuổi đời hơn năm tại Đức, mỗi cây đàn đều được làm tỉ mỉ đến mức gần như hoàn hảo. Bản thân dương cầm là nhạc cụ xuất phát từ Châu Âu, giống như chỉ có nước ta mới có thể tạo ra một cây đàn nhị tốt nhất. Rất ít nhà máy trong nước có thể tạo ra một cây dương cầm hoàn hảo, hầu hết chỉ bắt chước cách lắp ráp từ nước ngoài. Thật ra do chúng ta chưa có sự đầu tư kĩ lưỡng về mặt chất liệu nên độ ổn định của những cây đàn trong nước không cao. Cho nên gần như không có nhà máy nào trong nước có thể sản xuất ra một cây dương cầm ba chân tốt, ngoại trừ một nhà máy Đức đặt trụ sở tại nước ta." Tiêu Vũ chạm vào bề mặt nhẵn bóng của cây đàn, màu gỗ đen nhánh như thể tráng gương.
Quý Huyền thấy trên mặt cô hiện lên nét bi thương, anh hỏi: " Bác Tiêu từng mua cho em cây đàn này sao?"
Tiêu Vũ cười lắc đầu: " Không phải, cây đàn đó là của ông ấy, ông ấy dùng nó để độc tấu trong các buổi biểu diễn âm nhạc. Ông ấy đã bỏ ra gần triệu tệ để mua lại cây đàn đó..."
Quý Huyền hơi bất ngờ, tình yêu mạnh liệt thế nào mới có thể khiến một người chấp nhận bỏ ra một số tiền vượt xa giá thị trường để mua lại một cây đàn cũ? Không, phải nói giá trị của cây đàn còn hơn cả thế, giữa ông ấy và cây đàn là tình bạn không thể đong đếm được bằng tiền. Họ đã cùng nhau tạo ra một màn trình diễn gây chấn động cả thế giới!
Quý Huyền suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh cảm thấy nhất định cây đàn này phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó mới khiến Tiêu Vũ có biểu hiện như vậy.
Sau đó.....
Tiêu Vũ nói tiếp: "Sau khi mua về, ông ấy bị mẹ tôi bắt quỳ rất lâu trên ván giặt đồ. Mẹ tôi còn nói không ngờ lão già ấy có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua cây đàn cũ đó."
Quý Huyền: "......"
"Haizzz" Tiêu Vũ thở dài: " Ba tôi thật hồ đồ, nếu là đồ cũ...." Tiêu Vũ ngẩng đầu tính toán: " thì ít nhất phải mặc cả được nửa giá? Nếu không mặc cả xuống triệu thì chí ít cũng chỉ nên thêm vạn là cùng. Anh thấy đúng không Quý Huyền?"
Quý Huyền: "....."
Nhìn vẻ mặt khó tả của Quý Huyền, Tiêu Vũ khỏ hiểu hỏi: "Mặt anh sao vậy? Tôi có nói anh đâu?"
Quý Huyền: "......À,không có gì, nhưng em không nghĩ ba em mua cây đàn đó vì tình yêu với dương cầm sao?"
"Yêu cái rắm!" Tiêu Vũ cạn lời: "Ông ấy lười không muốn chạy đến Đức mua đàn cho tôi thì có, ai dè lại bị tên bán đấu giá lừa cho một vố. Tính ông ấy ngại từ chối nên mới mua luôn, đúng là bệnh sĩ chết trước bệnh tim, đáng đời." Tiêu Vũ bình tĩnh giải thích.
Quý Huyền: "....... oh!"
"Ba của mẹ chính là ông ngoại ạ?" Tiêu Nhược Quang ngước về phía Tiêu Vũ, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi.
Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu, Quý Du hỏi tiếp: " Thế ông ngoại đang ở đâu hả mẹ?"
Quý Huyền sửng sốt, cảm xúc bi thương chưa kịp dâng lên đã nghe Tiêu Vũ nói: "Ông ngoại con vì quá yêu dương cầm nên đã lên ngôi sao trên bầu trời sống. Còn bà ngoại con vì không muốn xa ông ngoại nên cũng theo ông lên đó."
Quý Du nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại: "Tại sao quá yêu dương cầm thì lại lên ngôi sao sống ạ?"
Quý Huyền: "........" Ba cũng không biết."
Tiêu Vũ thở dài: ".......Mẹ không bịa nổi nữa."
Quý Huyền: "......Em nên giải thích rõ ràng với con bé." Trả lời thế nhỡ con bé nghĩ linh tinh thì sao.
Tiêu Vũ nói: "Chắc có lẽ vì trên cung trăng có chị Hằng."
Quý Du hai mắt lấp lánh nói: "Cái này con biết, cái này con biết, con biết chị Hằng, ông ngoại sống trên ngôi sao là có thể nhìn thấy chị Hằng ạ?"
Tiêu Vũ lắc đầu tiếc nuối: "Chắc là không đâu, xa quá."
Quý Du tiếc nuối nói: "Chúng ta không thể tặng ông ngoại máy bay sao mẹ? Ba mua cho con một chiếc máy bay, con có thể tặng nó cho ông ngoại."
Tiêu Vũ bị sốc, quay đầu nhìn cha con, what, máy bay luôn!!!!
"Không cần đâu con gái, bà ngoại sẽ không cho ông ngoại đi gặp chị Hằng đâu."
Quý Huyền: "......"
"Dạ mẹ." Quý Du cuối cùng đã từ bỏ.
Tiểu Tinh thấy đám người Tiêu Vũ cứ đứng vây quanh cây đàn mãi không đi, nghĩ lại lúc nãy bị bẽ mặt, trong lòng vô cùng khó chịu, tiến lên định kiếm chuyện, đám bạn của cô ta đều bất lực.
"Mấy người vây quanh đây lâu lắm rồi đó, rốt cuộc có định mua không vậy?" Tiểu Tinh khinh bỉ nhìn một nhà bốn người Tiêu Vũ.
Quý Huyền cau mày, đang định lên tiếng thì Tiêu Vũ đã nói trước: "Cô là bà chủ sao?"
"Không phải." Tiểu Tinh kì quái trả lời.
Tiểu Tinh thấy Tiêu Vũ lượn vòng quanh cây đàn rồi mới nói tiếp: "Vậy cô quản tôi vây quanh nó để làm gì, tôi thích vây quanh nó, tôi cứ vây quanh đấy thì sao nào?"
Tiểu Tinh: "......Không, không mua thì đừng vây quanh, ảnh hưởng người khác mua đàn."
Tiêu Vũ làm bộ kinh ngạc: "Cô mua sao?" Sau đó cô lùi lại một bước nói tiếp: "Cô mua thì cô mua đi! Tôi không cản trở đâu."
Tiểu Tinh: "......"
Bạn Tiểu Tinh kéo tay cô ta: "Tiểu Tinh, sao cậu cứ gây chuyện với nhà họ vậy? Chúng ta mau đi thôi! Bọn mình còn chưa chọn xong đàn đâu! Chúng ta chỉ đủ tiền mua loại , vạn thôi, vạn đắt quá!"
Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực nhìn Tiểu Tinh một cách khiêu khích.
Tiêu Vũ chỉ cần quan sát một lúc là nhìn thấu tính tình của Tiểu Tinh, kiêu ngạo tự mãn, cáu kỉnh khó kiểm soát cảm xúc.
Tiểu Tinh bắt gặp ánh mắt của Tiêu Vũ thì tức giận quay lại nói với nữ sinh đứng sau: "Tại sao không thể mua? Cộng toàn bộ số tiền chúng ta có chẳng phải mua được rồi sao?"
Vừa dứt lời Tiểu Tinh thấy Tiêu Vũ lớn tiếng gọi về phía cửa: "Bà chủ, cô bé học sinh này muốn mua Basie D."
Bốn nữ sinh đồng loạt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng tỏ vẻ "khó hiểu" nhìn lại: "Ủa sao vậy? Không phải mấy cô muốn mua sao?"
Một nữ sinh trong nhóm Tiểu Tinh tức giận giậm chân: "Chúng tôi bảo muốn mua hồi nào? Nhà tôi chỉ cho vạn mua đàn, đến Stein còn chẳng mua nổi, làm sao mua được loại cao cấp như Basie?"
Tiêu Vũ bình thản nhìn Tiểu Tinh: "Không phải cô nói mấy người muốn góp tiền mua chung sao?"
Tiểu Tinh nuốt không trôi cục tức này, quay đầu thương lượng với các bạn: "Chúng ta góp tiền mua chung đi! Tập luyện bằng loại đàn xịn nhất không phải rất tốt sao?"
Mấy nữ sinh còn lại bực đến phát khóc: "Mua chung? Vậy sau đó để nhà ai? Bốn chúng ta luyện vào lúc nào? Bình thường có thể dành cả ngày để luyện đàn, bây giờ lại phải chia làm tư. Không phải cậu không biết tập đàn rất tốn thời gian, bọn mình còn phải đi học, thời gian còn lại đủ chia bốn sao?"
Tiểu Tinh cuống lên: "Vậy các cậu cho tớ mượn tiền đi!"
Nữ sinh trả lời: " Cho cậu mượn tiền? Vậy cậu định bao giờ trả? Trong thời gian cho cậu mượn tiền thì bọn tớ lấy gì để tập luyện. Nếu ba mình mà biết mình lấy tiền mua đàn cho cậu vay thì còn lâu ông ấy mới cho mình tiếp."
Tiểu Tinh im lặng, cầm vạn đi mua dương cầm, lúc về lại nợ thêm vạn, ba cô ta chắc chắn cũng không đồng ý. Trong thời gian ngắn nhất định sẽ không cho cô ta tiền, nếu dùng tiền tiêu vặt thì không biết bao giờ mới trả đủ, bọn họ lúc đó lấy đâu ra đàn để tập luyện. Chỉ còn cách mượn đàn trên trường để luyện tập, mà như thế thì phải xin phép cô giáo, Tiêu Tinh tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Bà chủ từ cửa phụ đi qua, phía sau là một gia đình ba người, nhưng bà vẫn ưu tiên đi về phía Tiêu Vũ trước.
Đám người Tiểu Tinh vô cùng sốt ruột, làm sao bây giờ? Nghe nói bà chủ ở đây không dễ chọc?
Người phụ nữ đi đến trước mặt đám người Tiêu Vũ, vỗ nhẹ cây đàn Bech , trầm giọng hỏi: "Là ai muốn mua?" Bốn nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, không dám trả lời.
Phú Tuệ nhíu mày hỏi lại: "Không ai muốn mua sao?"
"Cháu muốn." Tiểu Quang dùng giọng nói non nớt trả lời.
Phú Tuệ nhìn về phía miếng bánh pudding nhỏ chỉ cao đến đùi mình, cười hỏi: "Cháu sao? Được, cô bán giá ưu đãi cho cháu, vạn chỉ tính vạn, cô lấy giá gốc, còn đâu không lấy một đồng lãi nào."
Tiêu Nhược Quang sờ soạn khắp người, sau đó lôi ra một tấm thẻ nhìn Phú Tuệ, cậu bé nói với Phú Tuệ: "Bà chủ, quẹt thẻ."
Phú Tuệ: "....."
Tiểu Tinh nhíu mày nói: "Đắt vậy sao? Bà chủ, không phải cô lừa chúng tôi chứ? Tôi biết cây đàn này, giá ở nước ngoài cũng chỉ có . USD."
Phú Tuệ nhận lấy tấm thẻ, bình thản nói: "Cô gái, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tra một chút thuế nhập khẩu, thuế giá trị gia tăng không phải sẽ ra sao? Cửa hàng tôi làm ăn đàng hoàng, không chơi trò trốn thuế"
"Sặc!" Tiêu Vũ phì cười, " Bà chủ, cô thật hài hước."
Rõ ràng Phú Tuệ không phải người kiệm lời, bà giơ thẻ Tiêu Nhược Quang lên nói: "Chút nữa ra ngoài sẽ thanh toán cho cháu, cô nói bán vạn thì sẽ bán vạn. Bây giờ tôi phải chọn đàn cho gia đình này đã, mọi người cứ tự nhiên."
Tiêu Nhược Quang hiểu chuyện gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn bà chủ: "Cảm ơn bà chủ, bà chủ nhất định phải chọn cho mẹ cháu cây đàn tốt nhất, tiền để cháu trả." Khuôn mặt nghiêm túc của Phú Tuệ hiếm khi lộ ra vẻ hiền hoà, bà cười khẽ: "Được, cô sẽ chỉnh đàn cho mẹ cháu thật cẩn thận."
Sau đó gia đình Tiêu Vũ rời đi trong sự hâm mộ của những người còn lại.....
Toàn bộ quá trình Quý Huyền đều im lặng không lên tiếng, nhưng càng nghĩ anh càng thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh kì quái nhìn Tiêu Vũ: "Khoan đã, không phải lúc nãy em nói bác Tiêu từng mua cây đàn này sao?"
Tiêu Vũ hết sức thoả mãn gật đầu, Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Một cây dương cầm có thể dùng trong bao lâu?"
Tiêu Vũ khó hiểu nhìn anh, cô trả lời: "Thông thường một cây đàn sẽ dùng được trong khoảng đến năm, loại xịn thì , năm là chuyện bình thường, nếu dùng cẩn thận thì sẽ lâu hơn."
Quý Huyền hỏi tiếp: "Vậy cây đàn ba em mua đâu?"
Tiêu Vũ lục lại trí nhớ nói: "Ngày xưa tôi đánh đàn không giỏi, vì không muốn tiếp tục học dương cầm nên trộm lúc bọn họ ra ngoài biểu diễn đã bán cây đàn đó đi."
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ đột nhiên giống như bừng tỉnh thốt lên: "Theo như bà chủ nói thì không biết ba tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho cây đàn này? Tiền thuế nhập khẩu là hơn vạn, còn tiền công nhập khẩu, tiền xe vận chuyển,....Không ngờ ông ấy dám giấu tiệt mấy khoản này, ham muốn sống thật mãnh liệt!" Tiêu Vũ lại sửng sốt nói tiếp: "Ý, chứng tỏ ông ấy giấu không ít quỹ đen đâu?"
Quý Huyền : "...... Vậy em không nghĩ đến trường hợp khi bán, người ta đã tính hết các loại phí vào giá bán cho ba em rồi à?"
Tiêu Vũ ồ một tiếng: "Đúng ha, tiền nhập khẩu cũng là một loại phí, tính vào là chuyện bình thường, ai lại buôn bán lỗ bao giờ. Giá gốc cộng thêm các loại phí, sau đó đến thuế nhập khẩu, thuế VAT, tính sơ sơ giá gốc đã hơn vạn?"
Quý Huyền: "......Đúng vậy, cho nên, hồi đó em bán lại bao nhiêu tiền?"
Tiêu Vũ: " Ha ha ha ha ha ha....."
"Bao nhiêu?" Quý Huyền truy hỏi.
Tiêu Vũ bày ra vẻ đáng yêu nói: ".......vạn?"
Quý Huyền: "......." Ha hả, anh biết ngay mà.
//