Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Nhà Phí Vũ Đồng có phòng ngủ một phòng khách, một phòng đóng kín, hai phòng còn lại, một phòng của Phí Vũ Đồng, bên trong có đặt một cây đàn dương cầm. Phòng kia là thư phòng, trên giá sách có không ít tuyển tập dương cầm cổ điển.

Phòng khách gọn gàng, sạch sẽ. Phí Vũ Đồng vào bếp lấy cốc nước cho Tiêu Vũ và Từ Hạo Thiên uống. Sau đó thuật lại tình hình của mình cho Tiêu Vũ nghe: "Năm ngoái em đã thi qua cấp . Cuộc thi cuối cùng em tham gia là giải Chopin tổ chức tại Kyoto nhưng đáng tiếc bị loại từ vòng sơ khảo."

Tiêu Vũ gật đầu, uống một ngụm nước chanh rồi nói tiếp: "Vào đi. Để tôi nghe em đàn một lần."

Phí Vũ Đồng dẫn Tiêu Vũ vào phòng ngủ, cô bé ngồi trước cây đàn dương cầm. Tiêu Vũ thấy cô bé hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu tập trung chơi đàn, động tác tay của Phí Vũ Đồng khá mượt mà, nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, như thể đang làm bài kiểm tra vậy.

Tiêu Vũ cau mày, một nghệ sĩ dương cầm giỏi luôn tận hưởng quá trình chơi đàn chứ không bao giờ có biểu cảm như vậy.

Mãi đến khi Phí Vũ Đồng chơi xong, Tiêu Vũ mới lên tiếng: "Đây là 《Những tiếng chuông vọng qua tán lá( Cloches à Travers le Feuilles )》của Debbusy?"

"Vâng" Phí Vũ Đồng cười mỉm.

Tiêu Vũ phẩy tay, Phi Vũ Đồng hiểu ý tránh qua một bên, Tiêu Vũ ngồi xuống trước cây đàn, ngón tay đặt trên phím đàn.

Cô nhắm mắt lại, thả lỏng người, các ngón tay bắt đầu nhảy múa trên phím đàn. Kỹ năng đàn của Tiêu Vũ chưa đạt đến mức như cô mong muốn nhưng vẫn có thể diễn giải 《Những tiếng chuông vọng qua tán lá》 của Debbusy theo cách riêng của mình.

Sau khi chơi xong, Tiêu Vũ quay sang bảo với Phí Vũ Đồng: "Âm nhạc của Debbusy rất quan trọng việc khống chế lực tay, giống như Liszt đã đạt đến đỉnh cao trong việc sử dụng tốc độ tay, Debbusy đã nâng nhận thức về điều khiển cảm ứng lên một trình độ không tưởng. Nó đòi hỏi cường độ rất cao, chẳng hạn như đoạn này....."

Tiêu Vũ chơi một đoạn nhạc xong nói tiếp: " Cũng là một bản nhạc nhưng lực tay khác nhau sẽ cho ra những cảm thụ khác nhau. Khi chơi đàn, mỗi phân đoạn cần có lực độ và nét độc lập riêng."

Tiêu Vũ đứng dậy, nhường chỗ lại cho Phí Vũ Đồng: "Đối với trình độ bây giờ của em thì có chút khó khăn."

Nhìn sự mất mát hiện lên trong mắt Phí Vũ Đồng, Tiêu Vũ nói tiếp: "Nhưng tôi tin rằng mọi nghệ sĩ dương cầm đều có thể học được cách nắm bắt chính xác lực ngón tay, điều này sẽ cho phép em thể hiện những thay đổi về lực khi chơi."

Tiêu Vũ rút một quyển sách từ trên giá sách của Phí Vũ Đồng xuống và nói: "Hôm nay tôi giao cho em một đoạn nhạc ngắn, em chỉ cần chơi nó, nhưng em phải thay đổi lực ngón tay như tôi yêu cầu, chơi từ thấp đến trung bình, lên cao rồi lại quay lại thấp, nhưng độ thấp cuối cùng phải giống hệt lúc bắt đầu. Lực không được nặng hơn cũng không được nhẹ hơn, có thể chứ?"

Phí Vũ Đồng gật đầu, Từ Hạo Thiên ngồi trong phòng khách nhìn cô gái mình thích đang cúi đầu ngồi trước cây đàn dương cầm, phu nhân nhà cậu thì đứng phía sau chỉ dạy. Tiếng đàn bay bổng truyền ra từ căn phòng, Từ Hạo Thiên nhắm mắt tựa đầu vào sô pha lắng nghe.

Giữa trưa lúc Tiêu Vũ trở về nhà, ông nội Quý đang ngồi trên sô pha xem TV.

Thấy Tiêu Vũ bước vào, ông nội Quý vui vẻ đứng phắt dậy: "Tiểu Vũ, con về rồi, lại lại lại, lại đây nào. Ông nội mang con đi sa gì gì lon đó(salon)? Chúng ta trang điểm tỉ mỉ một chút, hôm nay ông gặp được cháu trai của lão bạn già, mấy ngày trước cháu trai lão vừa từ Mỹ trở về, ai da, con không biết đâu thằng bé hồi nhỏ dễ thương lắm."

Tiêu Vũ: ".....Xem mắt ạ?"

"Đúng vậy." Ông nội Quý gật đầu:" Xem mắt đó! Sao? Con còn thích thằng nhóc ngốc nhà ông hả? Cái thằng bạch nhãn lang đó, đừng quan tâm làm gì."

Tiêu Vũ: "....." Đúng là ông ruột.

"Nhanh lên, đến đây nào." Ông nội Quý khẩn trương dậm chân.

Tiêu Vũ không muốn phụ ý tốt của ông nội Quý nên đồng ý. Hôm nay là thứ Hai, Quý Huyền cùng hai đứa nhỏ đều không có ở nhà, hai chân Tiêu Vũ đã khỏi hẳn nên chị Vương đã xin nghỉ từ hai ngày trước.

Tiêu Vũ lên tầng tìm chiếc váy cam lần trước Quý Huyền mang đến bệnh viện. Thật ra mắt thẩm mỹ của Quý Huyền không tệ nhưng anh chỉ thích váy liền.

Chiếc váy cam này là mẫu mới nhất năm này, là bộ trang phục rất được hoan nghênh trong show trình diễn thời trang tháng trước.

Kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng có lẽ do cách cắt may nên dù bạn có dáng người hơi mập vẫn có thể mặc một cách tinh tế tuyệt đẹp.

Tiêu Vũ trang điểm đơn giản, dặm một lớp phấn nền rồi xuống nhà.

Ông nội Quý khen ngợi: "Tiểu Vũ nhà ta xinh quá, mặc cái gì cũng đẹp."

Tiêu Vũ cười khoác tay ông nội Quý: "Cũng chỉ có ông nội khen con xinh, đó là do ông nội thương con."

Ông nội Quý cười híp mắt, cảm thấy mình như có thêm một cô cháu gái, ông cười tủm tỉm: "Là do Tiểu Vũ nhà ta xinh sẵn, ha ha ha, đi thôi, đi thôi, ông mang con đi làm tóc, sau đó đi gặp thằng nhãi nước Mỹ kia."

Nhìn thấy hai người bước ra cửa, Khổng Ngọc Tình vội vã chạy đi lấy điện thoại gọi Quý Huyền.

"Thiếu gia, không ổn rồi, phu nhân đi xem mắt."

Quý Huyền sửng sốt nhìn tài liệu trong tay: "Xem mắt?"

Ban Trinh Diệp đứng cạnh anh cũng sửng sốt, rất tự giác sán lại bước, vểnh tai lên nghe trộm.

"Đúng vậy, sáng nay lão gia ra ngoài, lúc giờ về tự dưng tâm trạng hí hửng. Vừa rồi phu nhân trở về, hỏi mới biết sáng nay lão gia ra ngoài gặp Tôn lão gia, còn hẹn gặp Tam thiếu gia nhà họ Tôn nữa."

Ban Trinh Diệp giật mình nhìn Quý Huyền, Quý Huyền trừng mắt nhìn lại cô, sau đó nói chuyện với Khổng Ngọc Tình: "Để ý xem bọn họ đi đâu?"

Khổng Ngọc Tình báo cáo luôn:"Lúc nãy dì kêu Hạo Thiên đuổi theo rồi, thiếu gia yên tâm."

Quý Huyền: "....."

Ngắt điện thoại, Quý Huyền giả bộ ho khan hai tiếng, quay sang nói với Ban Trinh Diệp: "Gọi điện xin nghỉ ngày cho Tiểu Quang và Tiểu Du hộ tôi."

Ban Trinh Diệp trợn tròn mắt: "Xin nghỉ ạ?"

Quý Huyền: "Bảo cô xin thì cứ xin đi, bây giờ tôi không thể lệnh cho cô nữa à?"

Ban Trinh Diệp đứng thẳng lưng: "Dạ, tôi đã rõ, tôi đi ngay đây."

Đợi Ban Trinh Diệp đi khuất, Quý Huyền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Vũ: 【 Nữ nhân, cô dám đi xem mắt.】

【 Nam nhân, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. 】Tiêu Vũ lập tức nhắn lại.

Quý Huyền: "....."

Sau khi bị Tiêu Vũ làm nghẹn họng, Quý Huyền tiếp tục nhắn lại: 【Nói chuyện hẳn hỏi, hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây, cô dám đi xem mắt, không sợ làm bọn chúng thất vọng sao?】

【Tìm cho bọn nó một người ba thì có gì không tốt? Có người ba yêu chúng, tình yêu được nhân đôi [mặt cười thủ thế chữ V]】

Quý Huyền: "....."

Sau khi bị Tiêu Vũ làm nghẹn họng lần thứ hai, Quý Huyền vẫn cố gắng nhắn lại: 【Có ba dượng thì có gì tốt đâu? Em không nghe người ta nói Có ba dượng là sẽ có mẹ kế à?】

【Tôi chỉ nghe thấy câu Có mẹ kế là sẽ có ba dượng, à còn nữa, tên cháu trai từ Mỹ về của nhà họ Tôn không đánh lại anh đâu, đừng lo:】

Quý Huyền: "....."

Ban Trinh Diệp gõ cửa tiến vào, Quý Huyền bình tĩnh thoát khỏi mục tin nhắn, anh hỏi: "Sao rồi?"

"Giáo viên đồng ý, tôi đã kêu tài xế Lâm đi đón bọn nhỏ."

Quý Huyền gật đầu: "Cô đi ra ngoài đi."

Ban Trinh Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Quý Huyền, lông mày anh nhíu lại, khoé miệng mím chặt, có vẻ rất lo lắng cho hai đứa nhỏ, trong lòng Ban Trinh Diệp không khỏi cảm thấy xấu hổ vì vừa rồi mình đã vui vẻ khi người khác gặp nạn.

Chờ Ban Trinh Diệp ra ngoài, Quý Huyền tiếp tục mở điện thoại, nhanh chóng đánh chữ: 【Hai đứa nhỏ thì sao? Em không nghĩ tới cảm xúc của chúng nó ư?"】

【Có chứ, nên tôi mới lén lút đi xem mắt này.】

Quý Huyền: "....." A a a a!! Cái người phụ nữ xấu xa này, khuôn mặt trẻ con như thế mà cũng không biết xấu hổ đi xem mắt??

Nói đến Tiêu Vũ bên này, cô được ông nội Quý dẫn đến một salon sang trọng làm kiểu tóc xoăn đuôi mềm mại, trông cô nhã nhặn hơn rất nhiều.

Chuyên viên make up trang điểm cho cô theo tông nhẹ nhàng, đeo thêm đồ trang sức tinh xảo, ông nội Quý khen ngợi: "Rất tốt, rất tốt, rất đẹp."

Ông nội Quý trả tiền, vừa kéo Tiêu Vũ đi vừa nói: "Chúng ta phải nhanh lên, ông hẹn người ta giờ ăn cơm chiều."

Ông nội Quý hấp tấp kéo Tiêu Vũ rời đi.

Sau khi đón được hai con, Quý Huyền sốt ruột đi đi lại lại quanh phòng vì chưa nhận được tin nhắn từ Từ Hạo Thiên.

Tiêu Nhược Quang lo lắng hỏi: "Ba, ba sao vậy?"

Quý Huyền bế Tiêu Nhược Quang lên: "Mẹ con định tìm cho hai đứa một người ba mới."

Tiêu Nhược Quang chớp mắt hỏi:"Vậy ba là người cũ ạ?"

Quý Huyền: "....Ừ, nhưng đây không phải là vấn đề cũ hay mới, con có muốn một người ba mới không?"

Tiêu Nhược Quang trả lời: "Con sao cũng được. Chị gái thì sao ạ?" Tiêu Nhược Quang quay lại hỏi Quý Du, Quý Du bất ngờ bị em trai hỏi, thuận miệng nói: "Chị cũng thế."

Quý Huyền " hự hự" hai tiếng, cảm thấy ngực cùng đầu gối như bị bắn trúng, suýt chút nữa ngã quỵ.

Anh buồn bã nói: "Các con có ba mới cũng không cảm thấy gì sao?"

Tiêu Nhược Quang nói: "Không ạ! Dù sao ba vẫn ở đây mà."

"Tiểu Quang ~" Quý Huyền ôm chặt Tiêu Nhược Quang vào lòng: "Ba sẽ luôn ở đây."

Tiêu Nhược Quang ở trong lòng Quý Huyền gật đầu dạ vâng.

Quý Du: "....." Hử? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba lại ôm em trai? Bọn họ.... không yêu cô bé sao?

Tôn lão gia là một ông lão tốt bụng giống như ông nội Quý, ông thấy ông nội Quý cùng Tiêu Vũ đến thì ngay lập tức đứng dậy tiếp đón: "Lão Quý à!"

"Lão Tôn à!"

Tiêu Vũ: "....." Sao người này cứ xưng hô kì lạ vậy.

Vì ông mình đứng dậy tiếp đón nên người đàn ông cũng rời khỏi bàn theo sau.

Anh ta mặc bộ suit màu đen, cắt may tỉ mỉ, ôm sát đường cong bên người, mặt ngoài không một nếp nhăn. Vừa nhìn đã biết đây là một bộ đồ không hề rẻ.

Người đàn ông này lớn lên thư sinh trắng trẻo, có màu da trái ngược hoàn toàn với Quý Huyền. Mái tóc cũng khác với mái tóc siêu ngắn của Quý Huyền, anh ta để tóc dài ngang vai, hơi nữ tính.

Hmm~, không thích, không có cảm giác an toàn.

Tuy chỉ định đến đây chơi chơi, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là tự mình đánh giá đối phương.

Có điều vì lịch sự nên Tiêu Vũ không tỏ ra không thích, vẫn tươi cười nhìn Tôn lão gia cùng cháu trai ông.

Tôn Hoành Vũ, hay cháu trai của nhà Tôn lão gia lên tiếng chào hỏi: "Chào em."

Tiêu Vũ bắt tay chào lại: "Chào anh."

Tôn Hoành Vũ nghiêm túc đánh giá Tiêu Vũ, khoé miệng nhếch lên.

Tôn lão gia rất hài lòng về Tiêu Vũ, người già đều thích những cô gái có khuôn mặt phúc hậu, lại còn thuộc thể loại em gái nhà bên.

Hai ông lão mang hai người trẻ tuổi an tĩnh dùng bữa, sau đó họ lần lượt lấy hai lý do xấu hổ chuồn đi.

Ngay đi hai người rời đi, Tôn Hoành Vũ lập tức thả lỏng người, tựa lưng vào thành ghế nói: "Xin lỗi! Tôi đến đây chỉ để đối phó với ông nội tôi."

"Tôi hiểu, tôi hiểu."

"Em không phải type( gu) của tôi, tôi thích người gorgeous( tuyệt đẹp)"

"Hả?" Tiêu Vũ sửng sốt.

"Ha ha ha ha, ngại quá, tôi biết các em nghe không được giọng Mỹ chính thống, tôi sẽ cố gắng không nói. Ha ha ha ha....."

"Ha ha?" Anh nói tiếng Anh lúc nào vậy?

//

Truyện Chữ Hay