Chương
Chẳng mấy chốc đã đến bữa tiệc sinh nhật Quý Du.
Đây là lần đầu tiên Quý Du mời bạn bè cùng trang lứa tới nhà nên Tiêu Vũ rất coi trọng, bảnh mắt đã dậy sớm để lựa quần áo, hầu hết quần áo trong tủ Tiêu Vũ đều do Quý Huyền mua. Đối với mắt thẩm mỹ của Quý Huyền, Tiêu Vũ thật sự không dám khen tặng, cả tủ toàn váy là váy.
Tiêu Vũ chỉ đành lựa một bộ váy trắng để mặc, những lúc không có người Tiêu Vũ đã có thể tự mình đứng lên và khập khiễng bước đi. Nhưng để tránh rắc rối không cần thiết nên trước mặt chị Vương cô vẫn dùng nạng tập đi. Thậm chí trước mặt ba con Quý Huyền cô vẫn dùng xe lăn. Đến cả chị Vương cũng biết thì đương nhiên Tiêu Vũ không có ý định giấu mọi người, chỉ đơn giản là cô chưa thích chủ động nói ra.
Nhưng vì hôm nay là sinh nhật Quý Du nên Tiêu Vũ quyết định không ngồi xe lăn.
Cho nên khi Quý Du bị tiếng gọi dịu dàng của Tiêu Vũ đánh thức, cô bé thấy người mẹ đẹp nhất trong lòng mình đang ngồi bên mép giường mỉm cười dịu dàng với cô bé.
" Tiểu Du, dậy thôi con, các bạn sắp đến rồi"
Quý Du dụi mắt nhìn Tiêu Vũ, vui vẻ hô: " Mẹ"
Tiêu Vũ với tay lấy cây nạng cuối chân giường rồi đứng lên bảo: " Bảo bối, con phải nhanh lên. Mẹ đi kêu em dậy đây."
Quý Du vẫn chưa phát hiện chỗ nào không đúng, chỉ mơ màng gật đầu, mãi đến khi Tiêu Vũ rời khỏi phòng, cô bé mới giật mình bật dậy, đơ người ngồi trên giường....
" Mẹ, mẹ ơi ~!!!" Quý Du bị Tiêu Vũ doạ sợ, ngồi trên giường kêu thất thanh.
Phòng Quý Huyền ở sát cạnh phòng Quý Du, từng có thời gian tập huấn trong quân ngũ nên vừa nghe thấy tiếng Quý Du anh đã bật dậy ngay. Quần áo cũng không kịp mặc, cứ thế phi mình trần ra ngoài.
Trong lúc hấp tấp đụng trúng Tiêu Vũ vừa mở cửa bước ra, Quý Huyền chỉ biết anh đụng phải một vật gì đó mềm mềm, sau đó thấy thứ màu trắng đó bị mình đâm ngả ra sau. Anh theo phản xạ chìa tay ra đỡ, lúc tập trung nhìn kĩ thì khó tin hỏi dò: " Tiêu Vũ?"
Tiêu Vũ va trán vào người Quý Huyền đau điếng, mãi sau mới nhận ra mình va phải cơ bắp của Quý Huyền.
Oa, Tiêu Vũ duỗi tay sờ soạn lung tung, nhìn không ra nha! Quý Huyền mặc đồ thì gầy cởi ra có múi phết!
Nhưng tiếp đó Tiêu Vũ lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Quý Huyền, lắp bắp kinh hãi: " Anh anh anh anh anh, anh làm gì vậy? Đồ lưu manh"
Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi nói: " Ai bảo sáng sớm em đã sờ soạn lung tung. Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, hiểu không?"
Tiêu Vũ cười xấu hổ: " Ha ha....."
" Không đúng" Quý Huyền bị doạ tý " mềm", đến lượt anh kinh ngạc hỏi Tiêu Vũ: " Em có thể đứng dậy?"
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm: " Đúng vậy!"
Quý Huyền lẩm nhẩm tính ngày: ".... Hôm nay là sinh nhật Tiểu Du, em đừng nói với tôi hôm nay em vừa mới đứng lên, mấy hôm trước đã đứng dậy được rồi đúng không?"
Tiêu Vũ nhẹ nhàng thở hắt một hơi: " Đúng vậy!"
Quý Huyền: "..... Bác sĩ chủ trị của em là ai? Ông ta chắc chắn chuẩn đoán nhầm!"
Tiêu Vũ đánh yêu vào ngực Quý Huyền, cười " thẹn thùng" bảo: " Đồ quỷ sứ, anh nói gì vậy? Người ta còn lấy của em mấy chục vạn đó! Khám sai là khám sai thế nào?"
Quý Huyền cạn lời: " Hôm qua em lại đọc cuốn ngôn tình kinh khủng gì vậy?"
Tuy Tiêu Vũ rất thích xem ngôn tình nhưng đứng trước nguy cơ tính mạng bị nguy hiểm nên bây giờ cô dùng phần lớn thời gian để luyện dương cầm. Không xem tiểu thuyết cũng chẳng sao, đọc tiểu thuyết là một trong sở thích lớn nhất của cô nhưng tiền đề là phải giải quyết xong vấn đề đau đầu này đã.
Quý Huyền đỡ Tiêu Vũ vào ngồi sô pha trong phòng mình rồi đi ra giúp cô nhặt nạng ngoài hành lang. Quý Du lúc này đã mặc xong quần áo, vọt ra khỏi phòng tìm mẹ.
Thấy Quý Huyền thì nhanh nhảu phô: " Ba ơi, ba, ba, con, con, con vừa thấy mẹ đi được."
Quý Huyền liếc mắt về phía Tiêu Vũ, anh đã biết vừa nãy Quý Du kêu thất thanh cái gì rồi. Không có chuyện gì thì tốt, anh quay sang nói với Quý Du: " Mẹ con vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng có thể chống cái này bước đi."
Quý Du vui vẻ ôm chầm lấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ bị cô bé ôm ngã xuống sô pha, tiếng cười của hai mẹ con vọng cả một góc phòng.
Quý Huyền nhìn hai mẹ vui vẻ cũng bất giác cười theo. Trả nạng lại cho Tiêu Vũ, nhìn Tiêu Vũ dắt tay Quý Du đi gọi em trai, anh đóng cửa lại, cảm thụ độ ấm đọng lại nơi lòng bàn tay.
Cảm giác khi ôm Tiêu Vũ không tệ lắm, mặt phúng phính trẻ con nhưng vòng eo rất nhỏ.
Khi Tiêu Nhược Quang mở mắt tỉnh dậy thì trông thấy Tiêu Vũ đang chống nạng đứng trước đầu giường, trong giây phút ấy, Tiêu Nhược Quang cảm giác sức nặng trên đôi vai bé nhỏ của mình đột nhiên biến mất.
Cậu bé ngồi dậy, đầu tiên lặng lẽ chảy nước mắt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu bật khóc nức nở " Oa ~", tiếng khóc làm Quý Huyền sợ hãi chạy sang.
" Làm sao vậy?" Quý Huyền vừa chỉnh lại bộ vest trên người vừa sốt ruột hỏi.
Tiêu Vũ lắc đầu, ôm chầm lấy Tiêu Nhược Quang, dùng tay vỗ đầu an ủi cậu bé.
Quý Huyền cùng Quý Du khó hiểu nhìn hai mẹ con, đặc biệt là Quý Du, cô bé tò mò hỏi ba: " Ba, chân mẹ khỏi rồi, đáng nhẽ em trai phải mừng chứ? Sao em ấy lại khóc ạ?"
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ cũng không giải thích. Từ lúc nguyên chủ bị thương tới nay, trên người Tiêu Nhược Quang vô hình xuất hiện áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tuy bây giờ cậu bé đã trở lại nhà, không còn phải lo lắng làm sao để cắt giảm chi tiêu, làm sao thanh toán hết đống hoá đơn hết hạn.
Nhưng áp lực này không bởi cậu trở về Quý gia mà biến mất, Tiêu Vũ biết đó là do thằng bé đã phải sống quá mệt mỏi. Nguyên chủ là đường lui duy nhất của cậu, nhưng khi nguyên chủ nằm bệnh thì đường lui đó cũng sụp đổ.
Cho nên bất kể Quý Huyền nuông chiều cậu bé đến thế nào thì cũng không thể loại bỏ cảm giác bất an này. Tiêu Vũ đứng lên không chỉ là việc cơ thể cô khôi phục mà còn giúp cậu bé xoá đi ngọn núi vô hình này.
Tiêu Vũ vỗ lưng giúp Tiêu Nhược Quang bình ổn cảm xúc. Tiêu Nhược Quang lúc đầu vẫn còn nức nở nhưng rất nhanh sau đó đã nín khóc và vui vẻ nói chuyện vì mẹ đã khỏi.
Tiêu Vũ và Quý Huyền giúp cậu bé mặc quần áo, tiếp đó cả nhà bốn người cùng nhau bước xuống tầng.
Khi cả nhà bước xuống tầng thì trông thấy phòng khách được Khổng Ngọc Tình trang hoàng lộng lẫy.
Từ vòm kinh khí cầu màu hồng kết ở cửa chính đến hành lang treo đầy ngôi sao rồi đến bánh kem tầng cao ,m đặt tại phòng khách. Trong phòng khách giăng kín bóng bay đủ màu sắc, kết hợp với những dải hoa xinh xắn gắn trên trần nhà.
Sô pha trong phòng khách được chuyển đi, thay vào đó là bàn dài bày một nửa bên là đồ ăn hấp dẫn, một nửa bên là đồ ăn vặt phong phú. Kinh ngạc hơn là trong góc phòng còn có một ngôi nhà nhỏ làm bằng sô cô la, trên tường treo hàng chữ kim tuyến Happy Birthday.
Cả căn phòng tràn ngập màu sắc kẹo ngọt. Tiêu Vũ chỉ vào căn nhà sô cô la bảo: " Cái kia.... sợ ăn không hết?"
Khổng Ngọc Tình giành trả lời trước: " Sao lại ăn không hết? Kể cả ăn không hết cũng mặc kệ, nhất định phải chuẩn bị nhiều, không thể để bọn nhỏ ăn thiếu được!"
" Ăn hết liệu còn răng không vậy?" Tiêu Vũ xuýt xoa, nhìn mà nhức hết cả răng.
Hai mắt Tiêu Nhược Quang mở lớn, thèm thuồng nhìn vào phòng khách.
Ngon, nhất, nhất định ăn rất ngon..... Tiêu Nhược Quang nhìn chỗ này rồi lại ngó chỗ kia.
Tiêu Vũ hắng giọng cảnh cáo: " Bảo bối nhỏ, không được phép ham ăn, còn nữa, bây giờ con chưa ăn được, phải chờ bạn chị đến đã"
Tiêu Nhược Quang rưng rưng hỏi mẹ: " Vì sao ạ?"
Tiêu Vũ trả lời một cách vô tình: " Bởi vì hôm nay không phải sinh nhật con"
Tiêu Nhược Quang bị mẹ hạ gục, đau lòng gần chết. Trong khoảnh khắc đó, Quý Huyền chỉ hận không thể mang cả thế giới về cho con trai. Anh lên án: " Thằng bé còn nhỏ, ham ăn một chút có sao đâu"
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền bằng đôi mắt đáng thương làm anh càng đau lòng hơn: " Em không thấy thằng bé đang rất đói à?"
Tiêu Vũ ngáp ngắn ngáp dài nói: " Ăn cơm sáng thôi!"
Rồi Quý Huyền trân trối nhìn Quý Du và Tiêu Nhược Quang nắm hai bên tay mẹ đi vào phòng bếp.
Quý Huyền: "....." Cảm giác anh sẽ không yêu thêm bất kể lần nào nữa.
" Ông cố" Quý Du tới phòng bếp thì phát hiện ông nội Quý đã ngồi sẵn bên trong, cô bé hét lớn.
Ông nội Quý xoay người nhìn cô bé: " Chút chít lớn của ông, lại đây, ông chuẩn bị mì Trường Thọ cho con này."
Quý Du hấp tấp bò lên bàn cơm, quả nhiên trông thấy trên bàn đặt một chén mì Trường Thọ với hai quả trứng nhỏ bên trong. Khổng Ngọc Tình cười phụ hoạ: " Đây là trứng gà nhỏ vú đặc biệt mua cho tiểu thư đó!"
Tiêu Nhược Quang cũng bò lên ghế dựa theo chị, nhìn vào bát mì của chị bảo: " Sinh nhật em mẹ cũng nấu mì cho em, mẹ còn làm trứng ốp la cho em nữa."
Cả hai nói xong rồi quay sang nhìn nhau với vẻ ghen tị.
Bữa sáng tương đối đơn giản, một là bởi vì đầu bếp cần tiết kiệm sức lực cho tiệc bên ngoài, hai là sợ buổi sáng mọi người ăn quá no sẽ không còn bụng để ăn hết đống thức ăn ngoài kia.
Ông nội Quý tuy có hơi kinh ngạc khi trông thấy Tiêu Vũ tự đi nhưng không hỏi sâu, chỉ cười lớn bảo: " Tiểu Vũ của chúng ta đúng là có phúc, nhìn xem, chân đã đi được rồi, chẳng mấy chốc là có thể chạy nhanh như bay"
" Ông, cuối cùng ông cũng nói đúng thành ngữ một lần" Quý Huyền cười bảo.
Ông nội Quý phớt lờ anh, Tiêu Vũ cười với ông: " Ông nội nói chí phải"
Ông nội Quý càng cười to hơn: " Đương nhiên rồi, con là người có phước" tiếp đó liếc mắt về phía Quý Huyền mỉa mai: " Không giống ai đó, không có mắt nhìn, Tiểu Vũ nhà ta nhất định sẽ tìm được người yêu thương mình"
Quý Huyền nhớ lại khối thân thể mềm mại sáng nay, hơi hụt hẫng cúi đầu dùng cơm.
Ông nội Quý lườm anh, quay sang hỏi Quý Du: " Tiểu Du, năm nay con muốn quà gì nào?"
Tiêu Nhược Quang vội vàng ngăn cản: " Ông cố, quà sinh nhật thì phải giữ bí mật với chị chứ?"
Ông nội Quý cười xoà xoa đầu Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang móc từ trong túi ra một chiếc thuyền giấy nhỏ đưa cho Quý Du: " Chị, đây là quà sinh nhật em tặng chị"
Quý Du lần đầu tiên nhận được món quà rẻ tiền như vậy, nhưng cô bé không muốn đả kích em trai, với lại cô bé có thiếu thứ gì đâu cho nên cô bé quay sang nói với Tiêu Nhược Quang: " Cảm ơn em, chị thích lắm"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ cúi đầu ăn nốt bữa sáng, Tiêu Vũ dẫn theo Quý Du ra cửa đón các bạn.
Người tới đầu tiên là bạn nhỏ Bành Văn múp míp trong bộ đồ tây trang, bố mẹ Bành Văn là một cặp vợ chồng lịch sự, nếu đổi thành ba mẹ nhà khác, Quý Du đánh con trai họ như vậy thì đã sớm tới nhà đòi tiền viện phí lâu rồi.
Bạn nhỏ múp míp đi vào với hộp quà nhỏ trên tay, cậu bé đưa cho Quý Du: " Quý Du, chúc cậu sinh nhật vui vẻ và cảm ơn vì đã mời mình"
Hiển nhiên lời chúc kia là do ba mẹ ở nhà dạy, ba mẹ Bành Văn cũng tới nhưng chỉ đưa cậu tới cửa rồi về.
Lúc sau có khoảng bạn nhỏ tới, đều được ba mẹ đích thân lai tới, tất nhiên ai cũng chuẩn bị món quà trên tay.
Bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Quý Du chính thức bắt đầu. Tiêu Vũ chống nạng quan sát xung quanh, tiếp đó đích thân đàn không ít ca khúc trẻ con cho các bạn nhỏ.
Mãi đến khi Quý Du vui vẻ dẫn các bạn ra sân đùa tiếp thì Tiêu Vũ mới chống nạng đứng sau cửa kính xem bọn nhỏ chơi đùa.
Quý Huyền không biết đến phía sau cô từ bao giờ, anh nhẹ nhàng lên tiếng: " Cảm ơn em, tôi chưa bao giờ thấy Tiểu Du vui đến vậy"
Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng, cô nói: " Tôi là mẹ Quý Du" con bé cũng là trách nhiệm của tôi.
Tiêu Nhược Quang thu mình đứng ở cửa nhìn các anh chị chơi đùa, lí nhí bảo với mẹ: " Mẹ ơi, bao giờ đến sinh nhật con con cũng mời các bạn đến nhé"
Quý Huyền cười nói: " Đương nhiên rồi"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ bảo thêm: " Đúng rồi, ba, mọi người quên mời cô giáo Y rồi"
Quý Huyền nghĩ, không ngờ con gái anh lại quên mời cô giáo Y, ừm ~ vậy cũng tốt. Quý Huyền xoa đầu Tiêu Nhược Quang, không đáp.
" Thật ra con nhớ, nhưng con cố ý không nói đó" Tiêu Nhược Quang cười khì.
Quý Huyền: "......"
//
Chuyên mục phổ cập ít kiến thức: Mì Trường Thọ tượng trưng cho lời chúc về sức khoẻ và sống thọ đầu năm mới bên Trung Quốc. Tuổi thọ là một trong những điều được trân trọng nhất trong văn hoá Trung Hoa. Và từ ngày xưa, người dân nước này đã có quan niệm sợi mì kéo càng dài thì càng được xem là biểu tượng cho sự khoẻ mạnh, tuổi thọ càng cao. Khi ăn mì Trường Thọ thì phải ăn một hơi, không được cắn đứt.